Nguyễn Dư chạy chậm tới chỗ bàn thông báo, cuộc thi còn chưa bắt đầu, trái tim của cô đã sắp rơi ra ngoài rồi.
“Nguyễn Dư phải không?” Nhân viên công tác nhìn cô.
“Đúng vậy, em là Nguyễn Dư.”
Nhân viên công tác đưa cho cô một bảng số, Nguyễn Dư nhận lấy, dùng kim băng cài bảng số lên áo, cố định trước ngực.
Các tuyển thủ khác đều đang làm nóng, cô cũng hoạt động các khớp xương tứ chi một chút.
Ba người bạn cùng phòng ở bên cạnh, nắm tay nhau, không ngừng khoa tay múa chân nói “Cố lên” với cô, ánh mắt của cô không tự giác mà nhìn về phía đài chủ tịch.
Hình ảnh màu đen kia không nhìn thấy nữa, nhưng trái tim của cô vẫn còn đang kinh hoàng.
Vì sao hắn lại tới đây, là cố tình tới đây nói cố lên với cô hay sao? Hay là thuận tiện?
“Bạn học Nguyễn Dư” Nhân viên công tác bỗng gọi cô
“Dạ?”
“Em đi giày này để chạy ư?”
Nguyễn Dư cúi đầu, nhìn chiếc giày vải dưới chân của mình, gật đầu.
“Không có giày thể thao ư? 3000m rất dài đó, đi giày vải sẽ mỏi chân.” Nhân viên tốt bụng nói.
“Không sao đâu ạ!”
Nguyễn Dư nhìn về phía nhân viên một chút, xoay mặt thì nụ cười cũng biến mất.
Cô không có giày thể thao, giày thể thao thoải mái một chút cũng phải mấy trăm, ngày thường cũng không dùng đến, cho nên cô tiếc tiền mua. Cô chỉ có hai đôi giày vải mua trên mạng, loại chỉ tốn mấy chục tệ, đã hữu ích lại thực tế cũng không bị cộm chân, còn rất dễ phối đồ.
Đại hội thể thao lần này nằm ngoài kế hoạch của cô, 3000m càng là chưa từng nghĩ đến, nếu sớm biết vậy, lúc lấy học bổng học kỳ 1, cô đã giữ lại một phần tiền để mua giày thể thao rồi.
Cuộc thi rất nhanh đã bắt đầu.
Bởi vì 3000m từ bắt đầu đã có thể tranh đường, cho nên nhân viên công tác chỉ dùng chân vẽ một cái vạch nghiêng làm vạch xuất phát, không có chia đường đua rõ ràng, tất cả vận động viên dự thi đều chen chúc lẫn nhau, Nguyễn Dư bị chen ra tít bên ngoài.
“Đùng”
Tiếng súng vang lên, nhóm tuyển thủ dự thi trào ra như ong vỡ tổ. Có người ngay từ đầu đã tăng tốc, có người chậm chạp chạy phía sau, mọi người đều có chiến thuật.
Nguyễn Dư chạy với tốc độ đều đều, vẫn luôn giữ tốc độ.
Một vòng
Hai vòng
Ba vòng
Cô cảm thấy tiếng hít thở của mình càng ngày càng nặng nề, tiếng hò hét cố lên xung quanh cũng dần dần mơ hồ.
Giản Tương Tương ở đường băng đưa nước cho cô cũng nhắc nhở: “Nguyễn Nguyễn, đến lúc rồi.”
Nguyễn Dư lại như là không nghe thấy cô ấy nói, uống nước để cho miệng và môi đỡ khô, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.
Bốn vòng…
Năm vòng.
Hai chân của cô giống như bị rót chì, mũi rất xót, cô chỉ có thể há miệng mà thở, gió gào thét trước mặt, trực tiếp chui vào phổi của cô, cô rất khó chịu, rất muốn từ bỏ.
Nhưng mà bên tai vẫn có một giọng nói quanh quẩn.
“Con cá nhỏ, cố lên!”
Cô bị điên rồi, si ngốc, cô tự nói với bản thân mình, chỉ với những lời này của Đằng Dực cũng khiến cho cô kiên trì đến cuối cùng.