Đại hội thể thao do Đại học Ngưỡng Sơn và Đại học Hồng Thượng cùng nhau tổ chức vào cuối tháng Chín.
Nguyễn Dư đầu tiên gọi cho Đằng Hạo, báo cho cậu là ngày hôm đó sẽ mình sẽ tham gia đại hội thể thao đó, xin nghỉ một ngày. Đằng Hạo hỏi cô báo hạng mục nào, cô nói 3000m, Đằng Hạo ngạc nhiên tí nữa thì rơi cằm.
Hai ngày sau, chuyện cô nàng thủ khoa văn võ song toàn đã truyền khắp phòng luyện tập, nhóm người Tiêu Khanh thấy cô đều phải xác nhận lại một lần, giống như cơ thể gầy yếu này nếu muốn chạy 3000m là một chuyện khó tưởng tượng đến mức nào.
Nguyễn Dư dưới sự chú ý như vậy, bỗng nhiên có áp lực.
Có phải cô tự mình báo danh đâu, có thể chạy xong hay không còn không biết.
Rất nhanh đã đến cuối tháng.
Thầy trò trường Đại học Hồng Thượng đều tề tụ ở đại học Ngưỡng Sơn, hai trường dựa vào nguyên tắc “Thứ nhất hữu nghị thứ hai thi đấu”, bắt đầu cuộc thi các hạng mục kỹ năng.
Trong hai ngày đại hội thể thao này, hạng mục chạy 3000m là vào buổi sáng ngày hôm sau, vì thế ngày hôm trước Nguyễn Dư ở Thư viện giết thời gian, hôm sau mới theo mấy cô gái cùng phòng ngủ tới sân thể dục.
Cờ quạt đầy sắc màu ở sân thể dục bay bay, trạm phát thanh phát đi phát lại bài “chiến trường của tuổi trẻ” trong làn gió mùa thu, đem theo “Lý tưởng hướng đến tương lai” và “Phá tan trói buộc bằng đam mê và điên cuồng” quanh quẩn trong vườn trường, người nghe cảm thấy nhiệt tình tăng vọt. Sinh viên hai trường Hồng Thượng và Ngưỡng Sơn đi qua đường băng và mặt cỏ, nói chuyện phiếm trêu đùa nhau, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Nguyễn Dư ngẩng đầu, nhắm hai mắt cảm nhận ánh mặt trời.
Trời trong nắng ấm, cuối thu mát mẻ, trời hôm nay thật đẹp.
Đi thôi, chúng ta xuống dưới cạnh khán đài đi, bãi cỏ ở đó không có mặt trời chiếu vào.” Giản Tương Tương xách một túi đồ ăn vặt, giống như là đang đi dã ngoại.
“Phơi nắng một chút đi, có thể tăng Canxi.” Hạ Xảo Phượng nói.
“Tớ không phơi, có tia tử ngoại, sẽ bị nám.”
Trần Mạn Bạch cùng với Giản Tương Tương có chung tư tưởng, mạnh mẽ kéo Nguyễn Dư và Hạ Xảo Phượng đi về phía đài chủ tịch.
Bãi cỏ phía sau đài chủ tịch đã tụ tập rất nhiều nữ sinh yêu cái đẹp có ý tưởng giống họ, những người này ngồi thành từng nhóm, nhìn từ xa rất giống như những bông hoa nhỏ nở trên bãi cỏ.
Giản Tương Tương chọn một vị trí bên cạnh, trải thảm, rải đồ ăn vặt, tiếp đón mấy người Nguyễn Dư ngồi xuống.
Tốt lắm, nhìn thế này giống như là bọn họ đang đi dã ngoại.
“Hôm nay có hạng mục của Hàn Tá không?”
“800 mét.”
“Tí nữa đừng quên nhé, muốn mang nước cho cậu ấy!”
“Xì, đến lượt chúng ta ư?”