Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Phòng bên cạnh có người mở cửa, người ra ngoài đúng là lớp trưởng Vưu Nhạc Huyên.

“A, tưởng là ai chứ? Hoá ra là chủ phòng Trần (10), hôm nay trở về sớm ghê!” Vưu Nhạc Huyên mặc một bộ áo ngủ đắt tiền, đắp mặt nạ, tựa ở khung cửa lười biếng mà nhìn Trần Mạn Bạch.

Vài giây sau, Trần Mạn Bạch bỗng nhiên hiểu ra cái gì.

“Việc tôi không về phòng ngủ ban đêm là do cậu tố cáo phải không?”

“Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng có làm!”

“Ồ, hoá ra là cậu!”

Trần Mạn Bạch khó thở, đột nhiên tiến về phía Vưu Nhạc Huyên, nắm lấy mặt nạ trên mặt cô ta!

“A!”

Vưu Nhạc Huyên hét chói tai, liên tiếp lui vài bước, cô ta cao hơn Trần Mạn Bạch, nhưng khí thế thì còn lâu mới bằng Trần Mạn Bạch. Lúc này, vừa không lưu ý đã bị Trần Mạn Bạch ép vào cửa sau lưng.

“Mạn Mạn! Đừng kích động!” Giản Tương Tương đi lên, ôm lấy Trần Mạn Bạch từ phía sau.

Nguyễn Dư cùng với Hạ Xảo Phượng một trái một phải khống chế được Trần Mạn Bạch.

“Bây giờ có làm ầm ĩ lên cũng không có kết quả gì, ngược lại cô ta lại có thêm một nhược điểm,” Nguyễn Dư nhẹ giọng nói bên tai Trần Mạn Bạch, “Doạ cô ta một chút là được rồi, thừa dịp chuyện còn chưa ầm ĩ, mau về phòng cùng bọn tớ!”

Trần Mạn Bạch không nghe.

Nguyễn Dư nháy mắt với Hạ Xảo Phượng và Giản Tương Tương, ba người hợp lực kéo Trần Mạn Bạch trở về.

Vưu Nhạc Huyên thấy không còn nguy cơ nữa, thanh thế lại tăng lên, cô ta kêu to về phía Trần Mạn Bạch: “Trần Mạn Bạch, cậu là đồ điên! Có tin là tôi gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp cậu ở đây bắt nạt người khác không?”

“Đánh! Đánh luôn cho tôi! Chủ nhiệm lớp là bố cậu à? Tôi không tin ông ta có thể che chở cậu bất cứ lúc nào…”

Trần Mạn Bạch còn chưa nói xong, đã bị nhóm người Nguyễn Dư kéo vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Tiếng gào thét của Vưu Nhạc Huyên cũng bị ngăn cách ngoài cửa, tiếng động ngoài hành lang cũng ngừng lại.

“Các cậu ngăn tớ lại làm gì! Hôm nay tớ muốn xé xác nó ra!”

“Xé xác cô ta, sau đó thì sao? Nữ hiệp có muốn đi học nữa hay không?” Giản Tương Tương rót một cốc nước cho Trần Mạn Bạch, thuận tay túm lấy một quyển sách quạt quạt cho cô ấy, “Uống ngụm nước, bình tĩnh lại đi!”

Trần Mạn Bạch tức giận nhận lấy cốc nước, ực ực vài cái mà uống hết cốc nước.

Ba người khác trong phòng ngủ đều im lặng nhìn cô ấy, ai cũng không nói lời nào. Một lát sau, Trần Mạn Bạch bỗng nhiên “cạch” một tiếng đặt mạnh cốc nước lên bàn

“Quên mất, chuyện về đại hội thể thao tớ còn chưa nói đã bị các cậu kéo về!”

“Còn nói cái gì nữa! Cô ta tự tiện báo danh cho các cậu, các cậu cứ tuỳ tiện mà tham gia!” Hạ Xảo Phượng nhẹ nhàng mở miệng, “Chẳng lẽ cậu còn muốn tranh huy chương để nàng lấy công hay sao?”

Trần Mạn Bạch nghĩ.

Cũng đúng.

Nhưng mà cô cũng không thích Vưu Nhạc Huyên suốt ngày cứ nhìn chằm chằm phòng ngủ của bọn họ.

“Các chị em, các cậu nói cho tớ nghe, rốt cuộc tớ trêu chọc gì cô ta mà ở đâu cô ta cũng nhằm vào chúng ta thế?” Trần Mạn Bạch khó hiểu.

Giản Tương Tương và Hạ Xảo Phượng hai người đồng thời dừng ánh mắt trên người Nguyễn Dư.

“Nhìn Nguyễn Nguyễn làm gì?

“Đã hiểu thế nào là ghét ai ghét cả tông ti họ hàng chưa!” Hạ Xảo Phượng nói.

“Vưu Nhạc Huyên ghét Nguyễn Nguyễn ư?” Trần Mạn Bạch càng khó hiểu, theo như cô thấy, cả trường này không có ai khiêm tốn không tranh giành với người khác như Nguyễn dư.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!