Đằng Dực ở trong phòng, đang xốc áo của hắn lên.
Làn da màu lúa mạch cùng với đường cong rõ ràng của cơ bắp phần lưng, có vẻ như cả người hắn rất mạnh mẽ. Cũng đúng, hắn là một Dancer luyện Street Dance, nếu phần tay không có sức khoẻ, làm sao có thể làm được những động tác xoay tới xoay lui ngầu lòi như thế chứ!
Nguyễn Dư vốn là muốn chào một tiếng, nhưng thấy hắn bỗng nhiên cởi áo, thì xấu hổ không dám đi vào. Cô nghĩ, nhìn trộm một cái rồi đi!
“Sao không vào?” Đằng Dực bỗng nhiên xoay người lại, “Sao thế? Thích nhìn trộm à?”
Nguyễn Dư bị bắt tại chỗ, xấu hổ không biết trốn vào đâu.
Vì sao hắn biết cô đang nhìn hắn?
Đằng Dực giống như là hiểu rõ cô đang nghĩ gì, hắn giơ tay chỉ vào gương.
Nguyễn Dư bừng tỉnh, ừ nhỉ, gương, trong phòng luyện tập toàn gương là gương.
“Tôi để quên điện thoại di động, trở về để lấy.” Nguyễn Dư đứng ở cửa, không có ý định đi vào, “Không làm phiền anh nữa, tôi đi trước đây.”
Cô nói rồi xoay người định chạy.
“Chờ chút!” Đằng Dực mở miệng.
Nguyễn Dư ngừng bước chân, xấu hổ quay lại nhìn hắn.
“Còn có chuyện gì ư?”
“Giúp một chút.”
“Hả?”
“Vào đây!”
Nguyễn Dư tuy là hơi do dự, nhưng Đằng Dực nói hắn muốn nhờ một chút, cô cũng không thể giả vờ không nghe thấy mà chạy lấy người. Nếu hắn thật sự cần cô phải giúp đỡ cái gì thì sao.
Cô đẩy cửa bước vào, cúi đầu không dám nhìn hắn, đôi giày vải của cô đi trên sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng vang rất nhỏ, tiếng vang này lại càng khiến cô cảm thấy hồi hộp.
“Sao lại cúi đầu?” Đằng Dực cong môi, “Lúc nãy không phải nhìn rất say sưa hay sao?”
Nguyễn Dư: …
Người này rốt cuộc là loại người gì? Rõ ràng lúc ôn nhu thì vô cùng lịch sự, nhưng xấu lên thì lại giống lưu manh ngoài đường thế!
“Giúp cái gì?” Nguyễn Dư đỏ mặt hỏi.
Đằng Dực thấy mặt của cô đỏ giống như ráng chiều, biết không nên tiếp tục trêu đùa nữa. Hắn xoay người, đi đến tủ đựng đồ cầm một lọ Bạch Dược Vân Nam dạng phun sương đưa cho cô.
Nguyễn Dư nhìn rõ đồ vật hắn vừa đưa, trong lòng căng thẳng, cũng không rảnh mà xấu hổ nữa, trực tiếp ngẩng đầu lên, từ trên xuống dưới từ trái qua phải cẩn thận mà tìm nơi hắn bị thương.
“Dám nhìn tôi rồi à?” Hắn cười.
“Anh bị thương à?”
“Không có, chỉ là cơ bắp phần lưng hơi đau nhức một chút.” Hắn nghiêng sườn, quay lưng về phía cô.
Nguyễn Dư giơ tay, theo bản năng mà muốn sờ phía sau lưng hắn, khi sắp chạm vào rồi lại cảm thấy không ổn, vì thế dừng tay ở giữa không trung, khoa tay khoa chân một chút.
“Chỗ nào thế?”
“Chỗ này.” Hắn xoay tay, chỉ về phía dưới xương bả vai bên phải.
Nguyễn Dư nhắm vòi phun sương vào vị trí mà hắn chỉ, nhẹ nhàng phun lên.
Trong không khí ngay lập tức đều là mùi của Bạch Dược Vân Nam.
“Còn chỗ nào nữa không?”
Hắn lại chỉ xuống dưới một chút.
Nguyễn Dư theo đầu ngón tay của hắn, nhìn đến một chỗ có màu xanh tím hình bầu dục, nhìn rất mới, chắc là vừa mới đụng vào đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!