Sau khi Nguyễn Dư phân tích bài thi tháng của Đằng Hạo, chỉ ra những lỗi sai, sửa lại cho đúng, sau đó phân tích cho hắn từng chút một.
Hai giờ trôi qua rất nhanh.
Sắp đến 9h tối, Thải Hồng gõ cửa văn phòng.
“Lão đại mời ăn khuya, hai người cũng đi cùng đi!”
Nguyễn Dư định từ chối, lại bị Đằng Hạo kéo lên: “Đi đi đi, đi ăn một chút.”
Bữa ăn khuya là thịt xâu nướng và bia.
Một đám con trai, vây quanh một chiếc bàn tròn uống nước thật lớn, nâng cốc nói chuyện. Nguyễn Dư vừa nhìn thấy tình hình này tức khắc không biết mình nên ngồi ở đâu.
“Ngồi kia!” Thải Hồng chỉ vào bàn tròn nhỏ bên cạnh, “Lão đại bảo tôi gọi một chút đồ mà con gái thích ăn cái gì, cho nên gọi một ít đồ ngọt, cô ăn đi!”
“Thải Hồng, con gái sợ nhất là ăn đồ ngọt, sẽ béo đo!” Chu Hi Hoà ở bên cạnh xen mồm vào, “Hoá ra tại vì cậu không hiểu biết về con gái nên mới không có bạn gái.”
“Cút cút cút.”
Mọi người cười to.
Thải Hồng quay đầu nhìn về phía hộp bánh ngàn lớp và tuyết mị nương trên bàn tròn nhỏ, lại nhìn Nguyễn Dư: “Cô không béo tí nào, cứ ăn đi, béo lên một chút cũng vẫn đẹp!”
“Cảm ơn!”
Một mình Nguyễn Dư được sắp xếp ở bàn tròn nhỏ, đúng hợp ý của cô.
Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, từng miếng nhỏ mà ăn hết hộp bánh ngàn lớp, bánh ngàn lớp rất ngọt, ngọt đến nỗi cô không biết phải làm sao.
Lần trước ăn đồ ngọt ngào như vậy, không biết là lúc mấy tuổi?
Cô không nhớ rõ nữa, tóm lại, đó là chuyện từ rất lâu trước kia rồi.
Hôm nay, nhờ phúc của Đằng Dực, cô lại được nếm vị ngọt này.
Nguyễn Dư nghĩ rồi tìm Đằng Dực trong đám người, lại phát hiện trong phòng không thấy hắn đâu.
“Anh em đâu?” Đằng Hạo cũng thấy.
“Cậu ấy không ăn, đang luyện tập.” Thải Hồng nói
“Lão đại liều mạng quá!”
“Sắp phải thi đấu rồi, áp lực của cậu ấy rất lớn.”
Thi đấu ư? Thi đấu cái gì?
Nguyễn Dư dựng lỗ tai lên, muốn nghe thật cẩn thận, bọn họ đã đổi chủ đề.
Bữa ăn khuya ăn hết hơn nửa tiếng đồng hồ mới kết thúc, nhóm người Chu Hi Hoà hình như còn có tăng hai, hỏi Nguyễn Dư có đi hay không, Nguyễn Dư lập tức lắc đầu từ chối.
Ra khỏi căn cứ huấn luyện, Đằng Hạo gọi xe về nhà, Nguyễn Dư đi đến trạm xe buýt chờ xe. Gió đêm rất lạnh, trạm xe buýt cũng quạnh quẽ, chỉ có hai ba người ngồi đó, đều cúi đầu chơi điện thoại.
Nguyễn Dư theo bản năng cũng đi tìm điện thoại, mới phát hiện ra điện thoại không ở trong túi.
Trời ạ, điện thoại của nàng không thấy từ khi nào?
Nguyễn Dư lập tức vội vàng quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!