Đằng Hạo.
Hạo (颢)
Bạch (白)
Trắng mà sáng (Lượng - 亮) (7)
Vì thế, cô đoán là dưới đáy ly chỉ có một mảnh màu trắng, cái gì cũng không khắc.
Đằng Dực im lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó giơ ngón tay cái với cô.
“Quả nhiên, đúng là thủ khoa.”
“Đúng không?”
“Đúng rồi!”
Nguyễn Dư cười một chút, đang muốn hỏi chuyện khen thưởng, nhưng điện thoại di động của Đằng Dực vang lên. Di động của hắn đặt trên bàn trà, bị ly nước chắn đi nửa màn hình, vẫn có thể nhìn thấy người gọi trên màn hình.
Phương Uyển.
Cả căn phòng đều ôn nhu dịu dàng, lại bị hai chữ này đập nát.
Nguyễn Dư đột nhiên dứt ra khỏi cảm xúc ngọt ngào đang sinh sôi tự đáy lòng.
Đúng vậy, Đằng Dực có bạn gái.
Vì sao cô lại quên nhỉ?
Tới gần hắn, tham luyến sự dịu dàng của hắn và thích hắn, đều không được phép
Nguyễn Dư thừa lúc Đằng Dực nhận điện thoại, vội vàng lên tầng giống như chạy trốn.
Đằng Hạo vừa mới giải được một đề toán rất khó, tâm tình rất tốt, thấy Nguyễn Dư đi lên tay không, cũng không so đo với cô, chỉ là lạnh lùng hỏi cô: “Xuống dưới rót cốc nước mà thôi, sao như người mất hồn thế này?”
Nguyễn Dư không đáp, cả người bị bao phủ bởi sự thất vọng, từ đầu tới chân đều buồn bã.
Cả buổi tối cô cũng không có chút tinh thần nào, chỉ có lúc giảng đề cho Đằng Hạo mới miễn cưỡng có chút sinh khí. Buổi học 9h là kết thúc, cô ra ngoài từ phòng của Đằng Hạo, nhìn thấy Đằng Dực đang dựa trên cửa hành lang, giống như đang đợi cô.
“Xong rồi hả?”
“Uhm.”
“Lên xe tôi đưa đi.” Hắn lắc lắc chìa khoá xe trong tay, “Tôi vừa lúc có chút việc phải về trường học.”
Hắn nói xong xoay người đi về phía hàng hiên.
Nguyễn Dư nhìn bóng dáng của hắn, lặng yên đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đằng Dực đi được một đoạn, phát hiện cô không đi theo, vì thế quay đầu nhìn. “Sao thế?”
“Tôi không về trường học, tôi còn muốn đi chỗ khác nữa.”
“Vào giờ này ư?”
Hắn nâng cổ tay, ngón tay thon dài gõ hai cái trên mặt đồng hồ.
Nguyễn Dư nhìn thấy đồng hồ của hắn, đó là một chiếc đồng hồ thủ công rất đặc biệt, mặt đồng hồ có hình bánh răng xinh đẹp tinh tế, dây đồng hồ là da cá sấu màu nâu, chỉ may màu nâu, hoa văn đẹp mắt. Dựa vào kiến thức địa lý mà đoán, trên mặt đồng hồ là hình vẽ Châu Á và Thái Bình Dương.
Cô không biết logo, nhưng cũng nhìn thấy đây là một chiếc đồng hồ rất đắt.
Có lẽ đây chính là chiếc đồng hồ mà Phương Uyển tặng cho hắn nhỉ.
“Mới 9 giờ thôi, cũng không muộn.” Cô nói.
“Đi đâu, tôi đưa cô đi!”
“Không cần!” Nguyễn Dư một đường vội vàng chạy đến phía trước hắn, vội vàng xuống tầng dưới, “Tôi ngồi xe buýt đi là được!”
Cô chạy ra khỏi cửa lớn, ném lại phía sau là Đằng Dực cùng với biệt thự sáng choang, thần kinh căng chặt lúc này mới lơi lỏng trở lại, vẫn là nên cách xa đi thôi.
Chỉ có cách thật xa, mới là cách tự cứu duy nhất.