Đằng Dực! Đằng Dực! Đằng Dực!
Trên sân khấu rõ ràng là có năm người, người xem ở dưới sân khấu lại đồng thanh kêu tên một người. Nguyễn Dư đoán Đằng Dực chính là cậu con trai thắt b.í.m tóc đứng chính giữa kia. Từ xưa tới nay, nhân khí lớn nhất đều đứng ở vị trí chính giữa, đây là quy củ bất thành văn.
Suy nghĩ này của cô vừa mới hiện lên trong đầu, năm người trên sân khấu đã thay đổi vị trí, Đằng Dực từ chính giữa nhất lui đến cuối cùng, nhưng cho dù đứng ở cuối cùng, cậu ta vẫn như cũ mang theo một luồng hào quang, khiến cho người khác khó có thể bỏ qua.
“Nguyễn Nguyễn, nhìn xem, người đứng đầu bên phải chính là Chu Hi Hoà mà chiều hôm qua tớ đã nhắc với cậu ở trong phòng ngủ.” Giản Tương Tương chỉ vào nam sinh đầu tiên phía bên phải.
“Buổi chiều hôm qua tớ không ở trong phòng ngủ.”
“Hả?” Giản Tương Tương sửng sốt một chút.
Nguyễn Dư nhận ra chính mình tạo nên tình cảnh xấu hổ này, vội vàng thay đổi đề tài: “Bọn họ đều ăn mặc giống nhau, còn đeo mặt nạ, vì sao cậu có thể nhận ra là ai?”
“À, cái đó à, cậu nhìn quần áo trên người bọn họ đi!” Giản Tương Tương kéo áo Nguyễn Dư khoa tay múa chân ở vạt áo một chút: “Cậu xem chỗ vạt áo của họ đi, trên đó có thêu chữ cái đầu tiên của tên họ, Đằng Dực thêu chữ Đ, Tiêu Khanh thêu chữ T, Chu Hi Hoà thêu chữ C, Lâm San thêu chữ L, Thải Hồng thêu chữ T” (3)
Nguyễn Dư liếc nhìn về phía đó, trên vạt áo hoodie của năm người đúng là có chữ, nhưng ở xa quá, lại thêm bọn họ nhảy quá nhanh, căn bản là nhìn không rõ.
“Cậu đều biết ư?” Cô hỏi.
“Cậu không biết ư?”
“Làm sao tớ biết được?”
“Đó là năm đại thần của nhóm nhảy Tây Du Nhai, cả trường đều biết.”
Nguyễn Du cắn môi dưới, không biết bản thân mình từ lúc nào đã bị loại ra khỏi “toàn trường” kia.
“Thật ra là.” Giản Tương Tương đỏ mặt nói thầm bên tai của Nguyễn Dư. “Tớ cũng biết nhiều hơn người khác một chút, bởi vì Chu Hi Hoà kia là bạn trai của tớ.”
“Cậu từ khi nào thì…”
“Hừ, khiêm tốn khiêm tốt.” Giản Tương Tương cười ngọt ngào ngắt lời Nguyễn Dư, “Trước tiên xem biểu diễn đã, sau này tớ sẽ nói rõ với cậu!”
Nguyễn Dư gật gật đầu, một lần nữa quay đầu lên sân khấu.
Điệu nhảy đã đến phần đẹp nhất, nhịp điệu âm nhạc khi thì như mưa rào, khi thì như làn gió nhẹ, các nam sinh trên sân khấu rất tự nhiên, từng bước chân chính xác, động tác chỉnh tề mạch lạc, khiến cho người ta có một cảm giác chấn động về thị giác, mà căn nguyên của sự chấn động này là thanh xuân, là tinh thần phấn chấn.
Nửa sau của bài biểu diễn, Đằng Dực tiến lên, tới một đoạn Breaking, tay chống lên mặt đất nhanh chóng di chuyển cùng với hàng loạt động tác xoay ngược khiến cho người xem hoa cả mắt.
“Aaaaa~”
“Aaaaa…”
“Aaaa…”
Tiếng thét chói tai liên tục vang lên trong hội trường, tất cả đều sôi sục
Thật ra, Breaking là một loại hình nhảy Street Dance với phong cách cá nhân làm chủ, nhưng Đằng Dực xử lý rất tốt, động tác của cậu ta đã phối hợp với phong cách của toàn bộ điệu nhảy chung, cũng không hề khoe khoang chút nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!