Cả một đêm Nguyễn Dư đều nghĩ đến hương vị của bát mì gói kia.
Hương vị kia, giống như là cổ vũ tinh thần của cô, khiến cho cô không ngừng nhớ tới thời điểm vẫn còn cha, nhớ tới những hồi ức hạnh phúc trước kia.
Khi Nguyễn Dư còn nhỏ, cô từng cảm thấy mì gói chính là đồ ăn ngon tuyệt vời nhất thế giới này. Nhưng ngày thường rất ít khi có cơ hội được ăn, mỗi lần chỉ có khi cô bị bị bệnh hay bị cảm, cha mới nấu cho cô một bát mì gói, sau đó dỗ cô ăn hết.
Ăn mì gói sẽ hết bệnh, sau khi hết bệnh sẽ lại thèm, lại giả vờ bị bệnh.
Nhưng mà mấy trò vặt của cô không bao giờ qua nổi mắt của cha….
Sau khi cha qua đời, cô không còn ăn mì gói nữa, bởi vì cô biết, cho dù hương vị của mì gói có thay đổi hay không, cảm xúc hạnh phúc lúc trước sẽ vĩnh viễn không quay trở lại.
Nhưng hôm nay, không ngờ cô lại ở chỗ Đằng Dực mà tìm thấy cảm giác hạnh phúc đã lâu không thấy.
Đêm hôm đó, Nguyễn Dư mơ một giấc mơ ngọt ngào, trong mộng có cha, cũng có Đằng Dực.
Cô có thể rõ ràng cảm thấy cảm giác của mình đối với Đằng Dực thay đổi.
Lúc đầu, cô chỉ xa xa thưởng thức đối với hắn, sau đó cũng từng có ý đồ phân rõ giới hạn, mà lúc này, lại không ngừng muốn tới gần.
Đằng Dực là một người rất ấm áp.
Loại ấm áp này nguy hiểm, nhưng vô cùng hấp dẫn.
Cô không có cách nào khống chế tình cảm của mình sinh ra từ đáy lòng, vì thế, cô cứ mặc kệ nó tuỳ ý lại lén lút lớn lên.
Yêu thầm giống như là hoa trên cánh đồng tuyết, như thật như giả, cho dù nở xinh đẹp đến đâu, chỉ có thể tự thưởng thức một mình.
Nhờ có Đằng Dực, việc gia sư ở Đằng gia trở thành một việc đáng mong chờ nhất trong một ngày của Nguyễn Dư. Chỉ tiếc là Đằng Dực vẫn như cũ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, đa số thời gian đều không có ở nhà. Khi hai người gặp lại đã là năm ngày kể từ ngày bọn họ ăn mì gói.
Ngày hôm đó, Nguyễn Dư vừa vào cửa đã thấy Đằng Dực đang nằm ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, chân dài của hắn đặt trên ghế nhỏ, lỗ tai nhét bông bịt tai, trên mặt là một quyển tạp chí, giống như ngủ rất say, cũng không nghe được tiếng bước chân của cô.
Nguyễn Dư đứng một lát trong phòng khách, muốn chờ hắn tỉnh lại để có thể chào hỏi một chút, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy có dấu hiệu hắn tỉnh lại, cô đành phải lên lầu trước.
Trên tầng, Đằng Hạo cũng đang ngủ, hắn mặc chiếc áo phông ngắn, ghé lên một đống bài thi, ôm cánh tay, chau mày, giống như rất lạnh.
Nguyễn Dư lay tỉnh Đằng Hạo.
Đằng Hạo mở ra đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ, nhìn nhìn Nguyễn Dư, sau đó cầm lấy đồng phục treo ở trên ghế, lót lên cánh tay, sau đó nhắm hai mắt lại.
“Tối hôm qua ngủ không ngon à?” Nguyễn Dư hỏi.
“Đừng nói nữa, tối hôm qua kẻ điên ở nhà bên cạnh đã đàn dương cầm cả một đêm, đánh tử tế đã đành, lại cố tình đàn lung tung, tất cả đều là tạp âm, giống như là bị quỷ ám, suýt chút nữa tôi chết mất.”
Hoá ra là như thế.
Khó trách được, Đằng Dực cũng ngủ không ngon.
“Hai người không khiếu nại à?” Nguyễn Dư hỏi.
“Khiếu nại rồi, nhưng không được việc, vẫn luôn vang lên ầm ĩ.” Đằng Hạo ngồi dậy, hắt xì một cái, “Ai da lạnh chết đi mất, hôm nay sao lạnh thế nhỉ.”
Hắn xoa xoa cái mũi, mặc đồng phục vào.
Nguyễn Dư nhớ ra Đằng Dực ở tầng dưới, cũng chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay ngủ ở đó, nhỡ may cảm lạnh thì không ổn rồi.
Cô muốn đi xuống đắp chăn cho hắn, nhưng lại không có lý do đi xuống.
“Cậu có khát không?” Nguyễn Dư nhìn Đằng Hạo.