“Cậu quen biết với Đằng Dực hả?” Uông Tĩnh nhìn bóng dáng Đằng Dực nhẹ giọng hỏi.
“Ừ”
“Quen thế nào?”
Nguyễn Dư liếc mắt Uông Tĩnh một cái.
Uông Tĩnh vội vàng xua tay: “Tớ không có ý gì, chỉ là hơi tò mò một chút. Đằng Dực ở trường học đã sớm bị thần hoá, người giống chúng ta bình thường đều không có cơ hội quen hắn.”
Nguyễn Dư còn chưa nói gì, đã thấy Điền Thành vẫy tay với bọn họ.
“Hai người các em đang ở cửa thầm thì cái gì thế? Mau vào đây!”
Hai người nói vâng, sau đó vào văn phòng.
Điền Thành uống nước, sửa sang tư liệu trên mặt bàn một chút, sau đó nói chuyện về trạm phát thanh. Thời gian phát thanh của trạm phát thanh chia làm hai thời điểm, mười hai giờ trưa và sáu giờ tối. Điền Thành muốn Nguyễn Dư phụ trách buổi tối, Nguyễn Dư tính toán, tuy thời gian làm việc cùng với thời gian phát thanh không bị trùng nhau, nhưng cô sẽ không kịp giờ đến hai nơi. Nếu cô đồng ý với phía Điền Thành, phía gia sư nhất định sẽ bị đến muộn.
Uông Tĩnh thấy Nguyễn Dư khó xử, chủ động đưa ra yêu cầu phát thanh buổi tối, Điền Thành không lập tức đồng ý mà ngược lại, dò hỏi Nguyễn Dư có khó khăn gì không. Nguyễn Dư đúng sự thật nói về tình hình của mình.
“Cũng được. Vậy em phụ trách vào buổi trưa, Uông Tĩnh phụ trách buổi tối.” Điền Thành rất thông tình đạt lý.
“Cảm ơn thầy Điền.”
“Không có gì, về sau hai người các em còn phải vất vả nhiều.” Điền Thành nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Uông Tĩnh, “Em về trước đi, Nguyễn Dư ở lại một chút, tôi có chuyện khác muốn nói.”
“Vâng.”
Uông Tĩnh xoay người ra khỏi văn phòng, tuỳ tay đóng cửa.
Trong văn phòng nháy mắt chỉ còn hai người bọn họ, Điền Thành chỉ lên sofa, ý bảo Nguyễn Dư đi ngồi, Nguyễn Dư cũng không câu nệ với hắn. Cả năm đại học thứ nhất của cô đều ở phòng tuyên truyền vừa học vừa làm, giúp đỡ Điền Thành xử lý các loại việc lớn việc nhỏ, Điền Thành rất biết cách tìm việc cho cô, nhưng cũng chăm sóc cô rất nhiều, hai người vừa là thầy vừa là bạn, quan hệ rất tốt.
“Thầy Điền, thầy có việc gì nữa không ạ?” Nguyễn Dư nhẹ nhàng hỏi.
“Em đã từ chỗ tôi đi ăn tới máng ngoài rồi, tôi làm sao chỉ thị được nữa?” Điền Thành cười.
“Nhìn thầy nói kìa, em cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, thầy yên tâm, cho dù em có ở đâu, di động của em luôn luôn đợi lệnh của thầy!”
“Nhìn em vừa há mồm kìa, hoặc là không nói gì, vừa mở miệng đã có thể dỗ dành người khác quay lòng vòng.”
“Đúng thế, rốt cuộc tương lai còn phải dựa vào miệng mà ăn cơm đấy!”
Điền Thành cười càng tươi, hắn cùng làm việc với Nguyễn Dư một năm, sớm đã biết tính cách của cô, tuy rằng hầu hết thời gian là cô ít nói ít cười, biểu hiện giống như một người lớn, nhưng thật ra trong xương cốt thì cô cũng là một cô gái nhỏ đầy kiêu hãnh từ trong xương cốt.
“Thầy Điền, rốt cuộc là chuyện gì thế ạ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!