Đằng Dực để ý thấy ánh mắt của Nguyễn Dư, cầm lấy chiếc dây chun trên cổ tay lấy xuống.
“Đây là của cô, quên mất không trả cho cô.” Hắn đưa chiếc dây chun đến trước mặt cô.
Chiếc dây chun màu đen này Nguyễn Dư đã dùng rất lâu rồi, dây chun đã bị dãn vừa trơn vừa dài, không còn co giãn gì nữa, lúc trước làm rơi cô cũng không có để ý, đã sớm đổi cái mới, không nghĩ hắn vẫn giữ lại cho cô.
Chẳng lẽ, hai ngày này hắn vẫn luôn đeo nó trên cổ tay?
“Cảm ơn!”
Nguyễn Dư nhận lấy, bỏ dây chun vào túi áo, nhịn không được lại nhìn lướt qua cổ tay của hắn. Hai bên tay của hắn đều không có gì, không đeo bất cứ vật phẩm trang sức cũng như đồng hồ.
Tự nhiên, cô nhớ tới Phương Uyển mà Giản Tương Tương kia nhắc đến, còn có chiếc đồng hồ mấy ngàn tệ mà Phương Uyển đã tặng hắn.
Vì sao hắn lại không đeo?
Suy nghĩ cứ thế phát tán, bước chân cũng ngừng lại, cho đến khi có tiếng Đằng Dực thúc giục, Nguyễn Dư mới tiếp tục đi về phía trước.
Hai người đi đến trước cửa phòng của Đằng Hạo, Đằng Dực tiến đến gõ cửa, chờ bên trong đồng ý hắn mới đẩy cửa bước vào.
Đằng Hạo đang ở bên trong làm bài tập, tóc của hắn mới cắt, đồng phục còn chưa thay, dáng vẻ mười phần học sinh.
“Anh, không phải anh vội đi tới phòng tập hay sao? Trở về làm gì?” Đằng Hạo không ngẩng đầu lên.
Nguyễn Dư nhìn về phía Đằng Dực, hoá ra hắn đúng là vội ra ngoài.
Đằng Dực không trả lời, ngón tay lại gõ lên cửa hai cái.
Đằng Hạo xoay mặt nhìn qua, khi nhìn thấy Nguyễn Dư thì nắm chặt bút trong tay, đầu mi nhăn lại.
“Lại đây, xin lỗi!” Đằng Dực mở miệng.
Đằng Hạo có chút không tình nguyện, nhưng trước cái nhìn chăm chú của Đằng Dực, vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi tới. Hắn đứng yên trước mặt Nguyễn Dư. Đằng Hạo tuy nhỏ hơn Nguyễn Dư ba tuổi, nhưng lại cao hơn cô rất nhiều.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt cũng giống như lúc mới gặp.
“Nghe nói chị bị cảm?”
“Đã khỏi rồi” Nguyễn Dư tuy cố gắng khắc chế, nhưng giọng nói vẫn hơi khàn.
“Vì sao chị lại yếu đuối như thế chứ?”
Đằng Hạo buột miệng thốt ra, lại bị Đằng Dực liếc nhìn một cái.
“Bảo mày xin lôi, làm sao mày nói lắm thế làm gì?”
“Xin lỗi thì xin lỗi, nhưng mà anh này, anh đừng quên anh đã đồng ý với em cái gì!” Đằng Hạo mở miệng, có chút ngang ngược.
Đằng Dực không nói nữa, cứ như vậy mà nhìn Đằng Hạo, Đằng Hạo bị nhìn chằm chằm một lúc thì cảm thấy khó thở, xoay người nhìn Nguyễn Dư, bỗng nhiên cúi người 90 độ đúng tiêu chuẩn.
“Rất xin lỗi!” Hắn gằn từng chữ một, nói thong thả mà mười phần có thành ý.
Nếu không có đoạn đối thoại lúc trước, Nguyễn Dư cũng cho rằng hắn thật sự thành tâm xin lỗi.
Nhưng mà nàng lại nghe thấy đoạn đối thoại đó.
Đằng Dực vì muốn câu xin lỗi này cho nàng, chắc chắn đã đồng ý với yêu cầu nào đó của Đằng Hạo, có vẻ như yêu cầu kia còn không hề đơn giản.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!