Đằng Dực đang đợi cô
Từ ánh mắt thẳng thắp nhìn về phía mình cùng với một túi thuốc trị cảm hắn cầm trong tay, Nguyễn Dư phán đoán, chắc là hắn đang đợi cô.
Nhận ra điểm này, cô bản năng nhìn xung quanh, lúc này trong trường học khá quạnh quẽ, chỉ có một hai người đưa cơm hộp đi lại ở ký túc xá, không ai để ý tới bọn họ.
“Sao thế? Sợ người khác nhìn thấy chúng ta ở bên cạnh nhau sao?” Hắn đi đến trước mặt Nguyễn Dư, tuy là hỏi, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng.
“Tôi không muốn để cho người khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm chúng ta quen nhau!”
“Hiểu lầm thì sao?”
“Phiền toái!”
Đằng Dực cong cong khoé miệng, đây là lần đầu nghe con gái ngại hắn phiền toái.
“Lúc trưa nghe giọng nói của cô, giống như bị cảm.” Hắn đưa túi thuốc cho cô.
Cổ họng của Nguyễn Dư bỗng nhiên ngứa một chút, cô không nhịn được mà ho lên vài tiếng, vừa thời nghiệm chứng cái “hình như” của hắn.
“Cầm lấy!”
“Không cần.”
“Cô đã mua thuốc chưa?”
Cô lắc đầu.
“Vậy thì cầm lấy đi!” Đằng Dực nhét thuốc trong tay vào tay của cô.
Động tác của hắn rất nhanh, ngón tay của hai người có chạm vào nhau một chút, nhưng cảm xúc vừa đến da đã tiêu tán, cô thậm chí còn chưa kịp cảm giác được độ ấm ở đầu ngón tay của hắn.
“Lại không phải là kẹo, cô không lấy thì tôi còn có thể mang về ăn.” Hắn nói thêm một câu.
Nguyễn Dư cảm thấy nếu cứ từ chối thì lại thành ra quá mức hẹp hòi, vì thế lặng lẽ cầm lấy túi trong tay.
“Cảm ơn!”
“Nếu muốn thật sự cảm ơn, thì tâm sự một chút.”
“Anh muốn nói gì?”
Nguyễn Dư nói xong thì cảm thấy câu hỏi này hơi ngu xuẩn một chút, giữa bọn họ ngoài Đằng Hạo ra còn có thể nói được chuyện gì chứ.
“Đằng Hạo!”
Quả nhiên là thế
“Được!”
“Có cần tìm một chỗ để ngồi không?” Hắn chỉ về phía tây cổng trường.
Phía Tây cổng trường có một chỗ tên là “Phố Ăn Ngon”, hai bên đường che kín các quầy hàng bán đồ ăn vặt, mỗi ngày vào lúc chiều tà các học sinh của trường sẽ đi thành đàn hướng tới, ăn uống chơi bời. Số lần Nguyễn Dư đi đến nơi đó chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cô cũng biết nơi đó lúc nào cũng náo nhiệt, lúc nào cũng có đồ ăn ngon.
“Không được, nói ở đây luôn đi!”
Đằng Dực gật gật đầu, ngồi xuống bậc xi măng bên cạnh thảm cỏ
Nguyễn Dư sửng sốt.
“Luyện nhảy cả buổi trưa, chân hơi mỏi.” Hắn giống như giải thích cho cô.
Nguyễn Dư không nói gì, chỉ là cảm thấy hai người muốn nói chuyện, nếu có một phía nhìn từ trên cao xuống thì không tốt lắm, vì thế cũng ngồi theo.
Cô cố ý giữ khoảng cách với hắn.
“Cô là gia sư thứ năm của Đằng Hạo.” Giọng nói của hắn khàn khàn, chầm chậm, có chút lười biếng.
“Tôi biết!”
“Vậy cô có biết vì sao nó làm như thế không?”
Đằng Dực ngửa về phía sau, đôi tay đặt lên mặt cỏ, tuy là đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt lại không đặt trên người cô, mà nhìn lên bầu trời đêm. Tối nay mây hơi dày, chỉ có mấy ngôi sao tản mạn chiếu ánh sáng nhàn nhạt trên bầu trời.
Nguyễn Dư im lặng, cô nghĩ không ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!