Tóc của Nguyễn Dư vừa mới được sấy khô, cô đã nghe thấy Giản Tương Tương phía sau bỗng nhiên kêu to một tiếng.
“Nguyễn Nguyễn!”
Nàng tắt máy sấy đang kêu ong ong, quay đầu lại nhìn Giản Tương Tương.
“Sao thế?”
“Đây là quần áo của đàn ông phải không?” Giản Tương Tương ngồi trên mép giường của cô, đôi tay nâng lên chiếc áo khoác kia của Đằng Dực, trên mặt tràn đầy sự tò mò.
Lực chú ý của hai người còn lại đã bị hấp dẫn bởi Giản Tương Tương.
Trần Mạn Bạch chạy qua, nhìn liếc mắt logo trên áo, bồi thêm một câu: “Lại là một chiếc áo đàn ông rất đắt!”
“Khai thật ra, rốt cuộc là chuyện gì?”
Nguyễn Dư thu máy sấy lại, đi qua cướp về chiếc áo khoác, lấy mắc áo treo lên đầu giường của mình.
“Tớ choáng đầu, muốn ngủ một lát.”
“Đừng tránh nặng tìm nhẹ mà đổi đề tài, nói nhanh lên, áo khoác này của ai?”
Nguyễn Dư không đáp, trực tiếp chui vào chăn, vừa ngả đầu đã ngủ.
Giản Tương Tương còn đang huyên thuyên hỏi cái gì, nhưng cô không có sức trả lời, cô thật sự rất đau đầu.
Một giấc ngủ đến tận sáng, cơn đau đầu còn chưa giảm bớt, cả mũi cũng bị ngản.
Thảm rồi, bị cảm.
Nguyễn Dư vì bị cảm mà ngủ thêm một giờ, không có dậy đi học từ mới tiếng Anh.
Khi Giản Tương Tương tỉnh lại nhìn thấy Nguyễn Dư còn đang nằm, lập tức xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vẫn còn buồn ngủ, còn tưởng mình đang ngủ mơ.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao? Vì sao cậu lại lười thế?”
“Ừ, cho bản thân mình nghỉ ngơi!” Nguyễn Dư mở miệng mới phát hiện, giọng nói của cô cũng khàn khàn.
“Cậu bị cảm phải không?” Giản Tương Tương bò xuống giường, đi đến mép giường của Nguyễn Dư duỗi tay kiểm tra trán của cô, “May mà không sốt.”
“Chỉ là cổ không thoải mái.”
Hạ Xảo Phượng bị đánh thức, nhô đầu ra từ trong chăn: “Đến phòng y tế mua một ít thuốc đi!”
“Không sao đâu, uống nhiều nước ấm là được!”
Nguyễn Dư ngồi dậy mặc quần áo, sau khi mặc quần áo xong, bỗng nhiên thoáng nhìn chiếc áo khoác đang treo ở đầu giường. Cô duỗi tay sờ sờ, còn chưa khô, Nàng nghĩ, chờ khô rồi sẽ trả áo cho Đằng Dực, sau đó quên đi chuyện ngày hôm qua, không bao giờ muốn liên quan gì tới anh em nhà họ Đằng nữa.
Trong phòng ngủ có thêm Trần Mạn Bạch, Nguyễn Dư lại không có dậy vào giờ khác so với mọi người, nhà tắm bỗng trở nên vô cùng chật chội, đặc biệt là khi rửa mặt, bốn người mỗi người quay một hướng, nhưng vẫn bị đụng tay đụng chân.
Vốn dĩ mỗi buổi sáng Giản Tương Tương đều phải gội đầu, hôm nay cũng bị vội đến không kịp nữa.