Nguyễn Dư vội vàng vào nhà.
Khi vào cửa, ba lô của cô mở ra một đường cong nho nhỏ, sát tới cánh tay của Đằng Dực, cô nhìn hắn một cái, sau đó ấn chặt ba lô của mình.
Đằng Dực không phản ứng gì, đóng cửa lại.
“Cô trực tiếp đi lên đi, thằng nhóc kia khẳng định đang chơi trò chơi trong phong!” Hắn đi đến trước quầy bar, rót cho mình một cốc nước.
Nguyễn Dư gật gật đầu, đi về phía lầu hai.
Cửa phòng của Đằng Hạo khép hờ, cô nhẹ nhàng gõ cửa một chút.
“Ai thế?”
Quả nhiên cậu ta ở nhà, lại cố ý giả vờ không nghe tiếng đập cửa của cô, khiến cho cô phải lãng phí nhiều thời gian như thế.
Nguyễn Dư hơi bực bội một chút.
“Nguyễn Dư”
“Vào đi!” Lần này hắn thật sự sảng khoái.
Nguyễn Dư nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa hơi nặng một chút, cô dùng một chút, một chậu nước từ trên đổ xuống, cô còn chưa phản ứng đã bị đổ đầy nước lên người, lạnh thấu tim.
Chậu nước rơi xuống đất, thời gian giống như yên lặng.
Tiếp theo là một trận cười thật lớn.
“Ha ha ha ha….”
Đằng Hạo ngồi ở trên giường mừng rỡ ngã trước ngã sau, còn không quên giơ di động quay video ngắn Douyin.
Trong nháy mắt, tất cả các cảm giác khuất nhục, giận dữ, khổ sở, khó chịu thổi quét toàn thân Nguyễn Dư, cô cảm thấy tự tôn của mình trôi theo những giọt nước rơi xuống đất.
Hốc mắt đã đỏ lên, nhưng cô cố gắng nén nước mắt, không muốn mình trở nên chật vật hơn.
Đằng Dực ở tầng dưới nghe thấy tiếng động vội vàng chạy lên, hình ảnh trước mắt khiến cho hắn bất ngờ.
Cô gái đứng ở trước cửa phòng của Đằng Hạo, từ đầu đến chân không một chỗ nào khô ráo, tóc đuôi ngựa của cô dán phía sau cổ, một chiếc dây thun buộc tóc trên ngọn tóc hỗn độn sắp tuột xuống, áo sơ mi màu trắng bị nước xối vào gần như trong suốt, làn n.g.ự.c phập phồng như ẩn như hiện. Cô cắn chặt môi dưới, tôi tay buông xuôi ở hai bên nắm chặt, cả người run rẩy, có thể do lạnh, lại giống như không phải là vì lạnh.
“Đằng Hạo! Mày phát điên cái gì thế!”
Đằng Dực hét lớn một tiếng, cởi áo khoác của mình gắn lên người Nguyễn Dư.
“Không sao chứ?” Hắn hỏi cô.
Nguyễn Dư không trả lời, cô cúi đầu, xoay người bước đi thật nhanh.
“Chờ một chút.” Đằng Dực muốn kéo cô, lại bị cô dùng sức mà ném tay ra, không giữ chặt.
Bóng dáng quật cường mà thon gầy của cô, chiếc áo khoác màu nâu khoác ở trên người giống như một gánh nặng, giống như có thể làm cô suy sụp bất cứ lúc nào.
Đằng Dực trầm xuống, không lập tức đuổi theo cô mà vội vàng đi về phía Đằng Hạo. Đằng Hạo theo bản năng muốn giấu điện thoại, lại bị Đằng Dực giật lấy.
“Anh…”
Đằng Dực không nói hai lời, trực tiếp xoá bỏ video vừa nãy bị quay, ném điện thoại về phía Đằng Hạo, sau đó xoay người chạy xuống tầng dưới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!