“Nguyễn Dư, em đang đứng ngốc ở đấy làm gì thế?” Tiêu Khanh ở bên trong chào hỏi với cô.
Đằng Dực vốn là đang quay lưng về phía cô, nghe thấy Tiêu Khanh gọi tên Nguyễn Dư cũng xoay người nhìn về phía cô.
“Vào đây.” Hắn ra ngoài dắt tay cô vào.
Trong phòng ngoài phòng giống như là hai thế giới.
Nguyễn Dư mặc áo lông cao cổ, mà mấy nam sinh trong phòng luyện tập đều mặc áo phông cộc tay, cho dù là thế, thì trên trán từng người đều có mồ hôi.
“Mấy người nóng như vậy sao?”
“Ừ, nhảy nên nóng.” Chu Hi Hoà nói, lại bước lướt vài chỗ nhún nhảy, lắc lư trái phải.
“Xem ra ở chỗ thầy Tưởng là nhất định phải qua rồi.”
“Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem là ai tự mình ra tay.” Chu Hi Hoà ôm lấy Đằng Dực, có vài phần sùng bái, “Lần này thật sự không phải đơn giản đâu, tôi cũng chưa từng nghĩ đến Street Dance còn có thể chơi như vậy.”
Nguyễn Dư không khỏi tò mò, rốt cuộc là chơi như thế nào?
Đằng Dực dường như nhìn rõ tâm tư của nàng, hắn chỉ về phía một cái đệm mềm bên cạnh gương: “Ngồi xuống, chờ lát nữa để em kiểm tra.”
“Kiểm tra ư? Em chỉ là người ngoài giới, làm sao có tư cách kiểm tra?”
“Bởi vì linh cảm bắt đầu từ em.”
Nguyễn Dư ngoan ngoãn ngồi lên đệm mềm.
Trời lạnh, ngồi trực tiếp lên ván gỗ sẽ rất lạnh chân, thời gian trước cô chỉ là thuận miệng mà kêu ca một chút, Đằng Dực đã sai người mua sắm một loạt đệm mềm về, mỗi phòng luyện tập đều để mấy cái.
Khi Đằng Dực cẩn thận, ngay cả con gái cũng không bằng.
Một lát sau, Phương Uyển quay về từ nhà vệ sinh. Khi cô ta vừa vào cửa, nhìn thấy Nguyễn Dư, lập tức cười lên một chú, lại đáng yêu hoà ái giống như lần đầu gặp gỡ.
Cô ta muốn giả vờ, Nguyễn Dư dĩ nhiên sẽ phối hợp.
Vì thế, cô cũng tươi cười trở lại.
“Lại một lần nữa!” Đằng Dực vỗ vỗ tay, ý bảo các đội viên đang nghỉ ngơi tập hợp lại đây. “Xong lần này sẽ nghỉ ngơi.”
Mấy cậu con trai đều nghe lệnh, đứng vào đội ngũ.
Phương Uyển cũng ở bên cạnh chờ.
Trong phòng luyện tập yên tĩnh vài giây, rất nhanh đã truyền đến tiếng nhị, tiếng đàn nguyệt, tiếng trống cùng với tiếng ca kịch, giọng hát trong trẻo đẹp đẽ của đại sư kinh kịch Mai Lan Phương, Đằng Dực cầm đầu bốn người con trai nhảy popping, cho dù tiết tấu kinh kịch rất chậm, nhưng từng động tác của bọn họ vẫn chính xác và lưu loát, chỉ là tốc độ chậm hơn một chút, nhưng cho dù như vậy thì vẫn rất mạnh mẽ.
Trên đường, Phương Uyển lên sân khấu, phối hợp riêng với Đằng Dực, dùng một điệu nhảy Street Dance để diễn một cảnh Ngu Cơ tự vẫn, Bá Vương đau lòng.
Khi nữ chính ngã xuống khỏi sân khấu, âm nhạc từ vở kinh kịch “Bá Vương Biệt Cơ” cắt đến ca khúc được yêu thích “Bá Vương Biệt Cơ”, bốn người lại lần nữa cùng nhau nhảy một điệu nhảy chung.
Đoạn âm nhạc này là do tự tay Đằng Dực phối, ở giữa hắn cũng một lần nữa biên tập lại, chính là vì muốn để cho sự liên kết trở nên tự nhiên. Cuối cùng, hắn theo thường lệ gia nhập điệu nhảy Breaking.
Tuy rằng ở vài bộ phận phối hợp nhảy, mọi người cảm thấy có chút mới lạ, nhưng tính chuyên nghiệp của toàn bộ điệu nhảy vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, có sự kết hợp của kinh kịch dệt hoa trên gấm. Chỉ cần bọn họ luyện tập thêm hai ngày, nhất định có thể khiến cho mắt của thầy Tưởng Vệ Quốc sáng lên.
“Haizzz, không được không được!”
Âm nhạc còn chưa kết thúc, Phương Uyển bỗng nhiên kêu lên.
“Sao thế?” Mấy người con trai đều dừng lại.
“Tôi cảm thấy thiết kế động tác đoạn phân ly kia chưa đủ bắt mắt.” Cô ta nói, dựa nửa người lên Đằng Dực, “Trước khi Ngu Cơ tự vẫn, có phải là nên đau khổ một chút không? Giống như thế này? Hoặc là làm động tác ôm giả?”
Phương Uyển dứt lời, mở đôi tay ra ôm về phía Đằng Dực.
Đằng Dực đang muốn lui lại, Tiêu Khanh đã từ phía sau tóm lấy cổ áo của Phương Uyển.
“Này! Tiểu thư! Bạn gái người ta đang ở đây đó! Ít ra cậu cũng nên rụt rè một chút chứ, dùng lời nói đừng động chân tay.” Tiêu Khanh chớp chớp mắt, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, “Nếu nhất định phải động thủ thì về hướng tôi nè.”
“Làm cái gì thế? Cậu cút đi!” Phương Uyển đẩy Tiêu Khanh ra, nhún vai nhìn về phía Nguyễn Dư, “Chị dâu, chị sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Tôi cùng với mọi người trong phòng này đều là anh em, quen cãi nhau ầm ĩ rồi, nếu chỉ có cái này mà chị cũng ghen, vậy thì tôi cũng phục đó!”
--_--
Một câu của Phương Uyển, đầu tiên là gọi “Chị dâu.” Sau đó lại tự xưng “Anh em”, sau đó lại hình dung cô là “nhỏ mọn” “ghen tuông”, đúng là thao tác hoàn mỹ.
Lần đầu Nguyễn Dư gặp tình địch, lại còn là một tình địch lợi hại như vậy, lập tức cảm thấy hơi mờ mịt một chút.
Nói không ngại ư?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!