Hội diễn văn nghệ Nguyên Đán của Liêu Thành sắp tới, cơ quan chủ sự yêu cầu các trường đại học ở Liêu Thành đưa tới một tiết mục chính, thầy Điền Thành một lòng muốn cho Tây Du xuất hiện để có thể mang tới một luồng gió văn hoá Street Dance, nhưng một thầy giáo khác bên ban tuyên truyền là thầy Tưởng Vệ Quốc thế nào cũng không đồng ý.
Thầy Tưởng Vệ Quốc cho rằng, văn hoá Trung Hoa cùng với các loại hình biểu diễn nghệ thuật khác bác đại tinh thâm, có thể chọn bất kỳ loại hình nào cũng được, trường học không nên sính ngoại. Huống hồ, văn hoá Street Dance ở nước ngoài cũng thuộc về một loại hình văn hoá ngầm, không có ánh sáng.
“Thầy Tưởng, đó là vì thầy có thành kiến đối với Street dance.” Điền Thành nói thẳng.
“Tôi có thành kiến đối với Street Dance thì có làm sao? Cậu thừ nhìn xem ngày kỷ niệm thành lập trường đã để bọn họ làm ầm lên như thế nào, đúng là loè thiên hạ. Cái loại vũ đạo không chính thống thiếu đoan trang này không nên truyền ra từ trường học của chúng ta. Cậu muốn đẩy tiết mục nhảy, cũng được, nhảy cổ điển, nhảy đương đại, nhảy dân tộc, vũ đạo chủ lưu cái gì chúng ta không có, làm sao cứ phải dẫm vào mìn làm gì?”
“Thầy Tưởng, thật ra Street Dance là một loại vũ đạo vô cùng tích cực hướng về phía trước lại rực rỡ như ánh mặt trời. Phản ứng của học sinh trong ngày kỷ niệm thành lập trường cũng đủ để chứng minh nó được hoan nghênh đến mức nào.” Điền Thành vẫn cố gắng, “Loại vũ đạo này cho dù là tuổi tác nào, cho dù là giới tính nào cũng có thể học tập, nó rất phù hợp với toàn dân. Tuy Street Dance ở Trung Quốc chưa có được phổ cập trong hiện thực, nhưng em tin tưởng, chỉ cần có thời gian, nó nhất định có thể được đại chúng tiếp nhận và yêu thích. Nếu trường học chúng ta là người đi đầu, đi trước trào lưu, không phải là sẽ rất ngầu hay sao?”
“Ngầu ngầu ngầu, đừng có cả ngày chỉ biết lấy ngầu hay không ngầu để phân biệt giá trị của một việc. Tiểu Điền, tôi biết cậu cùng với thằng nhóc Đằng Dực kia có quan hệ rất tốt, cậu ủng hộ nó không có gì đáng trách. Nhưng tôi lấy thân phận của người từng trải để nhắc nhở cậu, súng bắn chim đầu đàn, lập dị không nhất định là sai, nhưng đúng quy củ lại càng không sai. Chuyện này cứ thế đi, tôi sẽ làm công tác lựa chọn tiết mục, cậu đừng có quan tâm nữa.”
Thầy Tưởng Vệ Quốc giải quyết dứt khoát, hoàn toàn phán tử hình cho Tây Du và Street Dance.
Phiên tranh chấp này trùng hợp bị Chu Hi Hoà nghe thấy, vì thế, những lời nói của thầy Tưởng Vệ Quốc rất nhanh đã được truyền tai nhau giữa các thành viên của Tây Du Nhai. Mọi người sợ Đằng Dực buồn, muốn lừa hắn,nhưng cuối cùng, giấy không gói được lửa, Đằng Dực vẫn biết.
Đằng Dực cũng có chút không thoải mái, nhưng cũng không buồn bã như trong tưởng tượng.
Street Dance đúng là sinh ra trong hoàn cảnh tầm thường, cũng đúng là vẫn luôn là một loại hình nhảy không phổ biến. Mấy năm nay, lời đồn đến từ bốn phương tám hướng còn hà khắc khó nghe hơn cả lời nói của thầy Tưởng Vệ Quốc, hắn đều đã từng nghe rồi.
Cái gì mà “nghệ thuật giá rẻ, văn hoá bọt biển”, cái gì mà “rác rưởi giống KFC MacDonald”, cái gì mà “biểu diễn xiếc khỉ”, cái gì mà “cỏ rác, suy sút, phản diện”... và nhiều nhiều nữa.
Những người không thích Street Dance có một vạn cách để ghét bỏ.
Đương nhiên, những người đam mê Street Dance cũng có ngàn vạn cách để yêu thích Street Dance.
Hắn tin tưởng, những đam mê trong trầm lặng vẫn giữ nguyên sơ tâm, tín niệm vững chắc trước bao nhiêu lời chê bai miệt thị, sẽ xuất hiện từ dưới lòng đất, sau đó nở thành một đoá hoa xinh đẹp trước thế nhân.
Đằng Dực hy vọng có thể thay đổi được cái nhìn của thầy Tưởng Vệ Quốc, Thải Hồng lại không cho điều đó là đúng.
“Nói chúng ta là văn hoá ngầm, đúng vậy, chúng ta chính là underground! Underground mới là các tính của chúng ta. Nhảy Street Dance của chúng ta, mặc kệ cho ông ta không vừa mắt đi, người không thích chẳng lẽ buộc họ phải thích hay sao? Câu nói kia đã nói thế nào, một ngàn người…” Hắn vỗ bả vai của Lâm Sam.
“Trong mắt một ngàn người có một ngàn Hamlet” Lâm Sam nói tiếp.