Kể từ sau ngày hôm ấy, Đằng Hạo càng chăm chỉ học tập và luyện nhảy, cơ hội mất đi mà tìm lại được thường thường sẽ được trân trọng hơn. Giống như cũng kể từ sau ngày hôm ấy, bên cạnh Đằng Hạo lại thêm một cái đuôi nhỏ như hình với bóng, Nhậm Vân Thâm.
Mỗi ngày Nhậm Vân Thâm luyện đàn xong đều đến tìm Đằng Hạo, mới đầu cô bé luôn luôn mang theo đồ điểm tâm ngọt tự làm, nói là mang đến cho mọi người nếm thử, coi là một cái cớ. Sau đó, dần dần quen biết rồi, tới cửa không cần có lý do nữa, cái gì cô bé cũng không mang theo, chỉ là mỗi ngày đều xuất hiện đúng giờ, yên tĩnh mà nhìn bọn họ học tập, hoặc là bản thân ngoan ngoãn ở bên cạnh luyện chữ.
Có lúc nghỉ ngơi, Đằng Hạo sẽ luyện nhảy ở thư phòng, Nhậm Vân Thâm lần đầu thấy Đằng Hạo nhảy Breaking, cô bé biểu hiện hứng thú rát lớn cùng với sự tò mò mãnh liệt đối với Street Dance. Mỗi khi Đằng Hạo nhảy những động tác cần kỹ thuật cao, cô bé cũng không hề che giấu sự sùng bái trong mắt. Đằng Hạo vô cùng hưởng thụ sự cổ động của Nhậm Vân Thâm đối với hắn, hắn thích nhất là nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô bé khi giương lên cái miệng nhỏ, cũng thích dáng vẻ cô bé vỗ tay hết sức. Mỗi khi đó, Đằng Hạo cảm thấy mình giống như là một anh hùng vô cùng ghê gớm.
Tuổi tác gần ngang nhau, một động một tĩnh, hai người rất nhanh đã trở thành bạn tốt.
Người khuyết tật trời sinh luôn luôn cảnh giác với người khác, nhưng Nhậm Vân Thâm lại vô cùng tin tưởng Đằng Hạo, mà Đằng Hạo vốn có tính tình trẻ con tuỳ tiện khi đối mặt với Nhậm Vân Thâm cũng có thể bày ra một loại cảm giác muốn bảo vệ, vượt qua tuổi tác của hắn, hắn vô cùng chăm sóc cô bé, một loại chăm sóc vừa cẩn thận vừa dịu dàng.
Dần dần, ngay cả Nguyên Dư cũng ngày càng quen thuộc với Nhậm Vân Thâm, hai người bọn họ cũng thêm WeChat, thông qua tin nhắn mà hiểu biết lẫn nhau nhiều hơn.
Thiếu nữ an tĩnh điềm đạm, tuy không nói chuyện, nhưng lại có một đôi mắt thanh minh hiểu rõ thế sự.
Có một ngày, cô bé đột nhiên hỏi Nguyễn Dư: “Chị Nguyễn, có phải chị cùng với anh Đằng Dực ở bên nhau không?”
Nguyễn Dư kinh ngạc, cô chưa bao giờ có bất kỳ động tác thân mật nào với Đằng Dực trước mặt Nhậm Vân Thâm.
“Vì sao em lại hỏi vậy?”
“Em nhìn ra.” Ngón tay mảnh khảnh của thiếu nữ ở trên màn hình nhanh chóng nhảy lên. “Khi hai người nhìn nhau, trong không khí có tình yêu.”
Phía sau những chữ này, còn có một chuỗi ký hiệu trái tim màu hồng nhạt.
Nguyễn Dư bị trêu đùa mà cười, tiện thể hào phóng mà thừa nhận cô cùng với Đằng Dực đang hẹn hò.
Nhậm Vân Thâm đầy mặt hâm mộ: “Anh chị rất xứng đôi!”
Khi cô bé đánh hai chữ “xứng đôi”, ánh mắt có sự ai oán trong đó, dịu dàng lượn lờ mà khoá chặt thiếu niên đang ở trên bàn múa bút thành văn.
Tâm sự của thiếu nữ, nhìn không sót gì.
Đằng Hạo giống như có cảm ứng trong lòng, ngẩng đầu lên.
“Nhìn anh làm gì?” Hắn hỏi.
Cứng đầu cứng cổ, một vẻ ngu đần không có chút gì là khôn khéo.
Nhậm Vân Thâm cười lắc đầu, giống như không có chuyện gì mà tiếp tục đánh chữ trên di động nói chuyện phiếm với Nguyễn Dư.
Một tháng sau, Thẩm Băng giải quyết xong vấn đề hạng mục trong nước, lại một lần nữa xuất ngoại.
Không có Thẩm Băng theo dõi, Đằng Hạo lại tự do giống như là chim sổ lồng, mỗi ngày tan học hắn cũng không về nhà, mà đến thẳng Tây Du.
Nhậm Vân Thâm vì muốn giữ bước tiến với Đằng Hạo, cố ý yêu cầu trợ lý của Nhậm Thiên Hải tìm một nhà dạy đàn. Nhậm Vân Thâm đã học đàn nhiều năm, nhưng người dạy đàn bình thường có tư chất bình thường về cơ bản không bằng cô, nhưng cô không thấy sao cả, cô chỉ cần có thể sau khi tan học về nhà cùng với Đằng Hạo mà thôi.
Chiếc Rolls-Royce màu đen ở cửa Tây Du, thiếu nữ xinh đẹp như thơ như hoạ ở ghế sau của chiếc Rolls-Royce trở thành một cảnh quen thuộc trong lòng rất nhiều người.
Nhưng cô bé luôn ẩn ở phía sau cửa sổ xe, cũng không xuống xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!