Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

 

Đương nhiên, mọi người tò mò nhất vẫn là Đằng Dực thổ lộ với cô thế nào.

“Tặng hoa ư?”

“Tặng quà gì?”

“Có bất ngờ gì?”

Nam sinh nói chuyện phiếm thật sự còn đáng sợ hơn cả nữ sinh. Mọi người mồm năm miệng mười, Nguyễn Dư nhìn mấy cái đã hoa mắt, tin tức còn không ngừng trào ra, cuồn cuộn giống như không thể kết thúc.

Đằng Dực không trả lời, Nguyễn Dư cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Cô ngẫm nghĩ, thật ra Đằng Dực tỏ tình không có gì đặc biệt, không có hoa tươi, không có quà cũng không có gì bất ngờ, cái gì cũng không có, hắn chỉ đưa cô lên sân thượng, trực tiếp hỏi cô có đồng ý đứng vào vị trí bạn gái của hắn không… không lãng mạn, cực kỳ không lãng mạn. 

Nhưng mà, cô lại cứ thế mà đồng ý.

Tính như thế, thật sự lỗ rồi

Mọi người trong nhóm ầm ĩ một trận, Đằng Dực vẫn không xuất hiện, có lẽ cảm thấy không tốt lắm, dần dần ngay cả Tiêu Khanh và Chu Hi Hoà cũng không có ý kiến nữa.

Nguyễn Dư click mở khung thoại với Đằng Dực, gửi hắn một tin nhắn chúc ngủ ngon, đợi thật lâu hắn cũng không trả lời. 

Cô nghi ngờ, nhanh như thế đã ngủ rồi ư?

Cả đêm Nguyễn Dư ngủ đều không sâu giấc, giấc ngủ thiếu chất lượng dẫn tới cô không thể dậy sớm vào buổi sáng, giấc ngủ này trực tiếp ngủ đến bảy giờ rưỡi. Sau khi cô mở to mắt, đầu tiên là kiểm tra di động, lại phát hiện di động vẫn không có tin nhắn của Đằng Dực.

Cô hơi chán nản nằm trên giường yên lặng một chút, an ủi bản thân, hắn nhất định là hôm qua ngủ sớm hôm nay dậy muộn cho nên không nhìn thấy tin nhắn của mình, nếu không, không có lý do gì hắn không trả lời cả.

Lo được lo mất một lát, Nguyễn Dư mới xuống giường rửa mặt.

Các bạn cùng phòng cũng lục tục thức dậy.

Nguyễn Dư vừa mới rửa mặt xong thì nghe thấy phía dưới phòng ngủ truyền đến tiếng âm nhạc, ngay sau đó, có người kêu lớn tên của cô.

“Nguyễn Dư! Nguyễn Dư! Ra đây!”

“Ai thế, sáng sớm đã hô to gọi nhỏ.” Giản Tương Tương đẩy cửa kính ban công ra, tò mò ló đầu ra ngoài.

Nguyễn Dư buông chậu rửa mặt trong tay, cũng nhìn ra theo.

Ký túc xá của bọn họ ở tầng ba, không cao, ban công phía dưới tán cây đại thụ dưới lầu cũng đối diện cửa phòng ngủ nữ sinh. 

Cổng lớn bằng xi măng dưới lầu, năm nam sinh đang đứng chỉnh tề.

Đứng đầu là Đằng Dực.

Bốn người còn lại, đúng là những nam sinh cùng biểu diễn trong ngày thành lập trường, Chu Hi Hoà, Tiêu Khanh, Lâm Sam cùng với Thải Hồng, cùng mặc màu đỏ, cùng nhau ập vào tinh thần phấn chấn.

“Aaa! Chuyện là như thế nào?” Giản Tương Tương kêu to.

Trần Mạn Bạch và Hạ Xảo Phượng cũng cùng nhau chạy ra xem, Nguyễn Dư bị chen chúc giữa ba người, suy nghĩ hốt hoảng, ánh mắt lại trong veo nhìn Đằng Dực.

Khuôn mặt ấm áp của hắn, nụ cười rạng rỡ như nắng sớm, đầy mắt ấm áp viết mấy chữ: “Anh đến vì em.”

“Tôi có một giấc mộng, giống như cầu vồng sau cơn mưa, dùng tất cả nước mắt đổi lấy nụ cười của em, còn muốn xuyên qua biển người nhặt lên hạt bụi lạc lõng, hơi thở của em càng gần, ôm chặt lấy tôi…”

Âm nhạc được gió thổi tới đây.

Động tác của năm nam sinh chỉnh tề lưu loát, bước nhảy tiêu sái, khi lời ca đến chữ “yêu”, bọn họ bỗng nhiên giống như đang làm ảo thuật, kéo từ trong áo hoodie ra một cành hoa hồng, sau đó cùng nhau cúi đầu nhắm mắt ngửi, cảm giác thiếu niên ấm áp, cứ bất ngờ như thế, không kịp phòng bị mà trộn lẫn sự ưu nhã lẫn nghịch ngợm của thiếu niên.

Hít thở không thông! Nóng rực!

“Aaaa~”

“Aaaa”

Trên lầu truyền đến tiếng thét chói tai rung trời.

Bất tri bất giác, mấy nữ sinh từ các phòng nghe tin đều chạy ra vây xem. Trên ban công tầng lầu đều đầy người, vô cùng đông đúc.

“Đằng Dực!”

“Đằng Dực!”

Mọi người kêu tên Đằng Dực, nhưng hắn lại vì một mình Nguyễn Dư mà đến.

“Tôi mở hai mắt nghĩ về em bên mình, vĩnh viễn vô sự. Trong nháy mắt nháp mắt lại em hiện lên mang tôi rời xa tịch mịch, đã quên thị phi, quên đi bi thương không oán hận không hối hận, ta mang theo tình yêu… luyến tiếc tách ra, mỗi lần tỉnh lại không cần suy nghĩ nhiều, em chính là ước mơ đẹp nhất của tôi…”

Lấy hoa hồng làm đạo cụ, hoàn toàn dung nhập vào các động tác nhảy của họ, không trói buộc, ngược lại từng bước nhảy của họ tràn ngập hơi thở lãng mạn ngọt ngào.

Cuối cùng, nhóm người Chu Hi Hoà chỉnh tề lui về phía sau, để lại một mình Đằng Dực đứng dưới ánh mặt trời và trong tầm mắt của mọi người.

Đằng Dực khẽ cắn lấy cành hoa hồng, đôi tay đỡ lấy thân thể trồng cây chuối, nhanh chóng xoay tròn tại chỗ, động tác rất ngầu lại giống như võ lâm cao thủ nhẹ nhàng bay đến, mang theo tình ý tràn đầy.

“Nguyễn Dư, anh thích em!” Đằng Dực đứng yên rồi kêu thật to.

Hai người yên lặng nhìn nhau. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!