“Nhà của cá chép đỏ có một con lừa màu xanh tên là Lý Lũ Lũ, nhà của cá chép xanh có một con lừa màu đỏ tên là Lữ Lý Lý. Cá chép đỏ nói Lý Lũ Lũ nhà nó xanh hơn so với Lữ Lý Lý của nhà cá chép xanh. Cá chép xanh lại nói Lữ Lý Lý nhà nó đỏ hơn Lý Lũ Lũ của nhà cá chép đỏ, không biết là cá chép xanh so với cá chép đỏ hay là lừa đỏ…” (2)
Nguyễn Dư nhấp môi, ngón tay nắm chặt lấy trang sách, lại sai rồi.
Cái đoạn “Cá chép đỏ, cá chép xanh và lừa” này cô đã đọc khoảng chừng mười phút, nhưng không có một lần nào có thể hoàn thành một cách hoàn chỉnh. Khó không? Hình như cũng không khó lắm, chỉ là cô hơi thất thần một chút.
Nguyễn Dư tựa vào lan can sân thượng, phóng tầm mắt ra nhìn, toàn bộ vườn trường giăng đèn kết hoa, lọt vào trong tầm mắt đều là màu sắc vui vẻ, ngay cả khung bóng rổ ở sân tập cũng có đèn lồng đỏ treo lên đó, không biết là ai treo.
Đại học Ngưỡng Sơn kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường, nghe đã thấy là một ngày vô cùng náo nhiệt, chỉ là cô không quen với náo nhiệt. Mỗi lần nhìn thấy người khác cười nói khí thế ngất trời, cô sẽ cảm thấy chính mình là một loại người khác biệt, giống như cô không bao giờ có thể hòa nhập với tiếng cười đó, cũng không thể phát ra nổi thanh âm lớn đến thế.
Cũng may là cô cũng không ép mình phải hòa hợp vào trong tập thể đó.
“Cá chép đỏ…”
Lại sai rồi, lại sai từ câu mở đầu.
Ngón tay của Nguyễn Dư nắm lấy trang sách càng mạnh, trên trang sách bị lưu lại dấu móng tay, cô lại càng bướng bỉnh, tự lập ra yêu cầu, nếu lần này vẫn không thể đọc chính xác không nhầm cái đoạn văn này, cô sẽ…
Vì sao mà tự mình trừng phạt mình cái gì còn chưa thể nghĩ ra chứ? Phía sau cô bỗng nhiên truyền đến tiếng âm nhạc, là một bài hát tiếng nước ngoài, khúc nhạc dạo là nhạc điện tử, giai điệu vô cùng mạnh mẽ.
Sự im ắng của sân thượng hoàn toàn bị đánh vỡ.
Nguyễn Dư giật mình, lập tức cảnh giác quay đầu lại, cô vốn dĩ cho rằng sân thượng này chỉ có một mình mình thôi, không nghĩ tới còn có những người khác nữa.
Cô nhìn khắp nơi, nhìn thấy ở tít phía đông, phía sau mấy cục điều hòa xuất hiện một cái đầu người, là một nam sinh.
Người kia hình như là đang ngủ, mà tiếng nhạc vừa rồi là tiếng chuông điện thoại của cậu ta.
“A lô”. Học sinh nam kia mở miệng, giọng nói ngái ngủ của hắn có sự lười biếng cùng với mất kiên nhẫn, đầu bên kia không biết nói gì, hắn im lặng vài giây, rồi trả lời được.
Sau khi trả lời điện thoại, học sinh nam kia đứng lên từ mặt đất.
Học sinh nam này mặc áo hoodie màu đỏ rực. Dưới ánh mặt trời, cả người giống như một ngọn lửa chói lọi. Hắn phủi phủi bụi bặm trên người, cất bước đi về phía Nguyễn Dư vừa đi tới.
Nguyễn Dư theo bản năng nắm chặt cuốn “Bách khoa toàn thư đọc nhịu.”
Gió trên sân thượng không biết từ khi nào đã thổi mạnh hơn, thổi váy của cô bay phấp phới.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!