Một đêm mưa bão qua đi.
Sáng sớm hôm sau.
Trong phủ viện của Thích Gia. Tại đại sảnh, ngay vị trí trung tâm là Thích Ngân Lượng, đứng bên cạnh còn có Thích đại tổng quản.
Ngồi ở hàng ghế bên dưới là một nam nhân bụng phệ, đầu đội mũ quan, lưng đeo đai ngọc.
Nam nhân trộm nhìn qua vẻ mặt của Thích Ngân Lượng, bộ dạng sợ sệt, giọng run rẩy nói: “Thích đại nhân. Chuyện này... Bổn quan không hề hay biết.”
Thích Ngân Lượng không tỏ thái độ, ánh mắt như có như không quét ngang, mang theo khí thế vương giả bá đạo.
Đại tổng quản Thích Thì Chiến cười gằn một tiếng, nói: “Ngô Mạnh Cường là con trai ngươi. Còn dám nói không liên quan sao? Ngươi cũng nên dạy dỗ nó cẩn thận. Đừng để nó gây đại hoạ, người làm cha như ngươi không gánh nổi đâu.”
Theo lời nói, hoá ra người này chính là Ngô Bạo, thành chủ của Thăng Long Thành.
Ngô Bạo toát mồ hôi, vội vàng chắp tay nói: “Chiến đại tổng quản yên tâm. Bổn quan khi trở về nhất định sẽ xử phạt hắn nghiêm khắc.”
Thích Thì Chiến nhàn nhạt nói: “Hừm! Ngô Bạo ngươi đừng quên vì sao lên được vị trí thành chủ. Nếu để Thích Gia ta không vui, hậu quả thế nào chắc ngươi cũng rõ.”
“Dạ, dạ… Thích đại tổng quản dạy chí phải.” Ngô Bạo cảm thấy cổ họng đắng nghét.
Thấy đối phương biểu hiện như vậy, Thích Thì Chiến khẽ gật đầu hài lòng, nói: “Được rồi. Ngươi mau về lo liệu cho tốt đi.”
“Bổn quan xin cáo lui.”
Ngô Bạo như được đại xá, vội vàng ôm quyền thi lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Đợi bóng dáng Ngô Bạo biến mất, lúc này, Thích Ngân Lượng mới chậm rãi lên tiếng: “Thằng nhóc Thật Thà sao rồi?”
Thích Thì Chiến liền đáp: “Đại thiếu gia từ đêm qua đến giờ đang cho người đi tìm kiếm Võ Thiện Nhân. Không biết hắn hiện ở phương nào?”
Thích Ngân Lượng trầm mặc trong giây lát, nói: “Đệ cho tăng cường người ra ngoài thành nghe ngóng, nhất định phải tìm cho ra. Võ Thiện Nhân là tân sinh nội viện, lại sở hữu Linh mạch thượng phẩm. Nếu để mất tích ở Thích Gia ta thì sẽ kéo theo không ít phiền toái.”
Chiến đại tổng quản liền nhân dịp hỏi: “Đệ thấy Thích Gia ta không thiếu tài nguyên tu luyện. Đại thiếu gia muốn gì có đó. Chẳng phải tốt hơn là vào nội viện sao?”
Thích Ngân Lượng xua tay, cười bảo: “Đứa nhóc này tính tình háo thắng, ham vui chơi, luôn lười biếng chuyện tu luyện. Gò ép mãi mới lên được Nhân Vực cấp mười ba. Nếu nuông chiều quá sẽ sinh tật. Ta muốn gửi vào Thánh Viện chính để nó rèn giũa bản thân. Như vậy mới mong cơ hội thành tài.”
Ngừng lại chốc lát, Thích Ngân Lượng liền quay sang phân phó: “Chiến tổng quản hãy cho người liên lạc với mấy lão già nội viện. Kêu bọn họ chiếu cố thằng nhóc dùm ta. Nhưng cũng đừng quá dung túng, khiến nó ỷ lại thì xôi hỏng bỏng không.”
“Chuyện này đệ sẽ cho người đi làm ngay.” Thích Thì Chiến cười sang sảng, ứng tiếng đáp.
***
Trong phủ đệ của thành chủ Thăng Long Thành.
Bên cạnh hồ sen, Ngô Mạnh Cường ngồi tắm nắng. Hai bên có hai thị nữ đang đấm tay bóp chân. Cách đó không xa là ba huynh đệ Trịnh Gia.
“Ba người các ngươi là lũ ăn hại! Chỉ là một tiện nhân Vương Cấp sơ kỳ cũng để chạy thoát. Ta xem các ngươi không muốn sống nữa phải không?”
Ngô Mạnh Cường sát khí âm trầm toả ra, chỉ bằng tu vi Tướng Cấp nhưng không hề khách khí chỉ thẳng ba Vương Cấp nạt nộ.
Đối diện, lão đại Trịnh Văn Nhất đành cắn răng nói: “Bẩm thiếu chủ! Người này tuy tu vi chỉ là Vương Cấp sơ kỳ nhưng nhất định có bí pháp lợi hại nên mới may mắn thoát khỏi phạm vi tìm kiếm của lão nhị và lão tam.”
“Thuộc hạ được biết trong Kỳ Duyên Viện nàng có nhắc đến cái tên Tiên Vân. Không biết người này là ai?” Trịnh Văn Nhị tiến lên, nói.
Nghe nhắc đến Tiên Vân, thần sắc Ngô Mạnh Cường khẽ biến đổi, hừ lạnh nói: “Chỉ là một món đồ chơi trong tay ta mà thôi.”
Tại Thăng Long Thành, Ngô Mạnh Cường nổi tiếng là một kẻ dâm ô háo sắc, chỉ cần hắn để mắt đến ai liền không từ thủ đoạn khống chế chiếm đoạt. Nhiều người vô cùng căm phẫn hành vi bỉ ổi của Ngô Mạnh Cường nhưng ngặt nỗi cha hắn lại là thành chủ Thăng Long Thành. Có thế lực Ngô Gia chống lưng thì nào ai dám nguyện ý trêu chọc?
Trịnh Văn Nhất không tiện hỏi rõ nguồn cơn, suy nghĩ chút liền nói: “Vậy không biết Tiên Vân hiện đang ở đâu? Nói không chừng sẽ có manh mối về nữ nhân kia?”
Nhắc đến chuyện này, Ngô Mạnh Cường đỉnh đầu bốc khói, nghiến răng bảo: “Con tiện nhân này nhân lúc ta sơ ý đã bỏ trốn mất rồi.”
Ba huynh đệ Trịnh Gia thấy thiếu chủ tâm tình bất ổn thì không dám lên tiếng hỏi thêm, đành đứng lẳng lặng chờ đợi phân phó.
“Hồ tiên tử” đã bị độc tính của long tinh khống chế, không biết tình trạng lúc này thế nào? Nhớ đến thân thể tuyệt vời của nàng, trong lòng Ngô Mạnh Cường càng rạo rực, nóng như lửa đốt. Một cực phẩm như vậy mà lại thoát khỏi lòng bàn tay làm sao hắn cam tâm?
Đôi mắt Ngô Mạnh Cường sáng lên, hỏi: “Đúng rồi. Lúc các ngươi truy tung có phát hiện ai khác không?”
Trịnh Văn Nhị không cần suy nghĩ bao lâu, vội đáp: “Chúng thuộc hạ truy đuổi từ xa nên không rõ ràng diện mạo, song chắc chắn đi cùng nàng là một nam nhân.”
Ngô Mạnh Cường cười hắc hắc, vỗ tay nói: “Hay lắm! Ta có thể không làm được gì tên họ Thích kia, nhưng gã kia thì… Các ngươi hãy mau đến Kỳ Duyên Viện nghe ngóng thêm thông tin. Mặt khác thông báo cho vệ binh canh giữ cổng thành, nếu phát hiện hắn quay trở về lập tức báo lại cho ta hay.”
“Tuân lệnh thiếu chủ!”
Ba huynh đệ Trịnh Gia lĩnh mệnh, đang định rời đi thì bỗng thấy bóng dáng Ngô thành chủ hằm hằm xuất hiện.
“Bái kiến thành chủ.”
Ngô Mạnh Cường thấy cha đến, liền vội chạy tới, la lớn: “Cha! Lần này con bị gã tổng quản nhà họ Thích sỉ nhục trước mặt nhiều người. Cha hãy lấy lại công bằng cho…”
“Chát.”
Chưa kịp để hắn nói hết câu, Ngô Bạo đã vươn tay tát cho thằng con trời đánh một cái nổ đom đóm.
“Nghịch tử! Ngươi còn dám ở đây tố khổ với ta sao? Lập tức quay trở về phòng, cấm túc một năm không được bước chân ra ngoài.” Ngô Bạo trở về từ Thích Gia, tâm trạng đang cực kỳ không tốt.
Trước nay Ngô Mạnh Cường vẫn luôn được cha mình cưng chiều. Không ngờ lần này lại bị lão thẳng tay cho một tát, hắn uất ức gào lên: “Cha? Tại sao?”. Truyện Tiên Hiệp
Ngô Bạo không thèm quan tâm đến thằng con, nhìn qua ba huynh đệ Trịnh Gia ra lệnh: “Còn ba người các ngươi. Nhớ trông chừng thiếu chủ cho tốt. Đừng để chuyện này xảy ra một lần nữa. Nghe rõ chưa?”
“Chúng thuộc hạ tuân mệnh!” Ba huynh đệ Trịnh Gia vội đồng thanh đáp.
Ngô Bạo vẫn chưa nguôi cơn giận, la mắng thêm một lát rồi mới bỏ đi.
Thấy thái độ kỳ lạ của cha mình, Ngô Mạnh Cường đầu óc choáng váng, lẩm bẩm: “Thích Gia. Bọn chúng rốt cuộc là ai?”