Khác với tưởng tượng của mọi người, quả cầu màu đỏ dường như không có lực sát thương, vừa chạm vào Võ Thiện Nhân đột nhiên vỡ tan như bong bóng. Một mùi hương kỳ dị toả ra, bao phủ cả hai người Võ Thiện Nhân và Hồ cô nương vào trong.
Kết thúc màn này, hư ảnh hắc long liền tan biến.
Ngô Mạnh Cường thần sắc nhợt nhạt, nhưng trông thấy một chiêu trúng đích mặt mày hớn hở, ôm cánh tay máu me đầm đìa, cười dữ tợn nói: “Tiện nhân ngươi đã hít phải long tinh. Còn không ngoan ngoãn lên giường phục vụ ta hay sao?”
Tuy nhiên, nghĩ đến tu vi Vương Cấp của Hồ cô nương, Ngô Mạnh Cường có chút kiêng kỵ, liền nói: “Trước tiên cứ phế bỏ tu vi của ngươi.”
Bàn tay Ngô Mạnh Cường ngưng tụ linh lực, đánh liền ra ba chiêu. Quang mang ngập tràn sát khí, khiến cho lòng người run rẩy.
Thích Thật Thà ở xa nhìn thấy, không kịp cứu viện, vội vã hét lên: “Ngô Mạnh Cường! Ngươi dám đả thương người huynh đệ của ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Biến cố xảy ra quá bất ngờ khiến Hồ cô nương chưa kịp phản ứng. Lúc này lại thấy công kích của Ngô Mạnh Cường vọt đến, trong lòng thầm kêu không ổn, chỉ kịp hét lên một tiếng.
“Băng Tung Vô Ảnh!”
“Bồng.”
“Bồng.”
“Ầm… Ầm…”
Một nguồn lực lượng cường đại bùng nổ, khuếch tán trong chu vi mấy trượng, ôm trọn Võ Thiện Nhân và Hồ cô nương.
Không gian vặn vẹo, vang lên những tiếng nổ lách tách.
Hào quang chói chang bao phủ toàn bộ phiến thiên địa.
Một vài kẻ tu vi yếu khi bị uy áp lan đến thì tim đập chân run, toàn thân mềm nhũn như cọng bún. Đến ngay cả Ngô Mạnh Cường cũng vội vã thối lui ba bước, thần sắc ngưng trọng.
Không lâu sau, hào quang hoàn toàn tan biến.
“Hả? Người đâu rồi?”
Mọi người vội nhìn lại thì trên lầu bóng dáng Võ Thiện Nhân và Hồ cô nương đã hoàn toàn biến mất.
“Võ Thiện Nhân huynh đệ.” Thích Thật Thà hốt hoảng la loạn xạ.
Ngay lúc đó, bỗng có ba nam tử trung niên bay đến, đáp xuống trước mặt Ngô Mạnh Cường.
Ba người này có gương mặt hao hao giống nhau. Chính là anh em Trịnh Gia, theo thứ tự là Trịnh Văn Nhất, Trịnh Văn Nhị, Trịnh Văn Tam. Bọn họ tu vi đều xếp vào hàng Vương Cấp. Hiện đang là thuộc hạ dưới quyền của Ngô thành chủ.
Nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của Ngô Mạnh Cường, lão đại là Trịnh Văn Nhất vội lên tiếng: “Chúng thuộc hạ bảo vệ chậm trễ, xin thiếu chủ tha tội!”
Ngô Mạnh Cường nhờ có kiện linh bảo Long Tinh Châu mới may mắn tai qua nạn khỏi. Đây chính là bảo vật phòng thân mà cha hắn đưa cho, vô cùng trân quý. Đáng tiếc là Long Tinh Châu chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất. Vì vậy, Ngô Mạnh Cường rất tiếc hận, căm giận nghiến răng nói: “Lũ phế vật các ngươi còn không mau truy đuổi cho ta. Nhất định phải mang con tiện nhân kia còn sống trở về đây.”
Trịnh Văn Nhất tâm tư cẩn mật, sau khi lĩnh mệnh, liền quay sang nói với hai người em: “Hai đệ mau chóng đuổi theo. Ta sẽ ở đây bảo vệ thiếu chủ.”
“Thiếu chủ yên tâm. Chúng thuộc hạ sẽ sớm mang người về.”
Nói xong, Trịnh Văn Nhị và Trịnh Văn Nhất lập tức tung người vọt lên không trung, xác định phương hướng vội vã đuổi theo.
Người ở lại, Trịnh Văn Nhất tiến đến đỡ lấy Ngô Mạnh Cường ngồi xuống ghế. Sau đó, hắn từ trong người ra một viên đan dược chữa thương, đưa cho thiếu chủ.
Ngô Mạnh Cường cầm viên linh đan bỏ vào miệng, một hồi lâu sắc mặt mới khá hơn. Hắn quét mắt nhìn xung quanh, bỗng thấy Thích Thật Thà đang ngó nghiêng tìm kiếm, luôn miệng gọi tên Võ Thiện Nhân.
Nghĩ đến chuyện Thích Thật Thà làm mình bẽ mặt, Ngô Mạnh Cường cay cú, liền chỉ tay ra lệnh: “Văn Nhất! Mau bắt gã họ Thích kia lại cho ta.”
Giọng nói khá lớn thu hút không ít ánh nhìn. Thích Thật Thà nghe vậy cả giận quát: “Tên chó má này. Ngươi dám động thủ sao?”
Ngô Mạnh Cường càng điên tiết bảo: “Hừ! Xem hôm nay có gì mà ta không dám làm? Ngươi mà còn lắm mồm, ta cắt lưỡi ngươi xuống cho chó ăn.”
Trịnh Văn Nhất biết thế lực Thích Gia vô cùng lớn, vốn không muốn đắc tội nhưng thiếu chủ đã ra lệnh thì không thể làm trái, liền nhanh chóng bước đến, vươn tay định túm lấy Thích Thật Thà.
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn truyền tới: “Hỗn láo! Chỉ là một Vương Cấp nho nhỏ. Còn không cút ngay cho ta?”
“Chát.”
Một âm thanh vang lên.
Cùng lúc, Trịnh Văn Nhất tay chưa kịp chạm đến Thích Thật Thà đã bị đánh bay ra xa, chút nữa thì bất tỉnh nhân sự. Hắn gắng gượng bò dậy, lấy tay lau vết máu trên miệng, thần sắc vô cùng kinh hãi.
“Thánh Cấp cường giả.”
Bóng người phóng tới, nhẹ nhàng đáp xuống ngay trước mặt Thích Thật Thà. Đây là một nam tử trung niên, thân hình hắn cao to vạm vỡ, sống lưng thẳng tắp như một cây trường thương.
Đông đảo quan khách trong Kỳ Duyên Viện chứng kiến hết thảy. Ai nấy đều hãi hùng khiếp vía. Không ngờ một cường giả Vương Cấp như Trịnh Văn Nhất dễ dàng bị tát bay đi như vậy.
“Người đó là Thích đại tổng quản.”
“Nghe nói Thích đại nhân là Thánh Cấp hậu kỳ. Trong Thăng Long Thành này tuyệt đối là một tồn tại đỉnh phong.”
“Thánh Cấp hậu kỳ sao? Thật là đáng sợ!”
“Ngô Mạnh Cường chọc phải tổ ông vò vẽ rồi. Hắc hắc…”
“Ngày thường hắn luôn kiêu căng hống hách. Lần này coi như là một bài học, cho chừa cái thói khinh người.”
“…”
Thích Thì Chiến một chiêu đã chấn nhiếp tất cả. Hắn quay đầu lại. Nhìn thấy Thích Thật Thà sắc mặt không tốt, quan tâm hỏi: “Đại thiếu gia. Người không sao chứ?”
Thích Thật Thà vốn đang lo lắng tìm kiếm Võ Thiện Nhân thì bị gã Ngô Mạnh Cường phá ngang. Hắn căm tức chỉ tay nói: “Chú Chiến! Vừa rồi chính là hắn muốn cắt lưỡi ta cho chó ăn.”
“Ồ! Dám sỉ nhục đại thiếu gia nhà ta. Tội thật đáng chết.” Thích Thì Chiến gương mặt băng lãnh, mục quang loé sát khí.
Không nói không rằng. Hắn liền vung tay, cách không đánh ra một chưởng. Mọi người lại nghe thêm một tiếng “Chát” khô khốc vang lên.
“Chát.”
Tội nghiệp Ngô Mạnh Cường vốn chỉ là Tướng Cấp hậu kỳ thì làm sao là đối thủ của Thánh Cấp cường giả. Hắn chưa kịp mở miệng giải thích thì đã bị tát văng lên, gãy mất mấy cái răng, mồm nôn đầy máu.
Nếu không phải Thích Thì Chiến nghĩ đến thân phận đặc biệt của đối phương nên cố tình nương tay, phỏng chừng một chưởng kia đã vả chết ngắc rồi.
Ngô Mạnh Cường là thiếu gia thành chủ. Trong mắt mọi người luôn cao cao tại thượng, vậy mà hôm nay bị thảm bại đến nước này. Hắn cảm giác vô cùng nhục nhã, rống cổ gào lên: “Cha ta sẽ không tha cho các ngươi.”
Thích Thì Chiến trừng mắt, quát: “Câm miệng! Ngươi muốn lấy Ngô Bạo ra làm lá chắn sao? Đáng tiếc là Thích Gia ta không phải quả hồng mềm. Nếu còn hung hăng càn quấy, đừng trách ta phế bỏ hai chân của tiểu tử ngươi đó.”
Ngô Mạnh Cường định nói thêm mấy câu, nhưng khi nhìn vào gương mặt sát thần của Thích Thì Chiến thì toàn thân lạnh buốt, đành vội nuốt chửng vào trong bụng.