“Thích Ngân Lượng?!” Võ Thiện Nhân nghe xong, xém chút thì ngã lăn đùng rơi khỏi thanh cự kiếm.
Thích Thật Thà, Thích Thì Chiến, Thích Ngân Lượng. Không biết trong nhà của hắn, có ai tên là Thích Đàn Bà, Thích Tuỳ Tiện, Thích… Đủ Thứ… hay không?
Đi thêm một lát, bỗng trước mắt bọn họ thấp thoáng hiện lên một bức trường thành cao ngập trong mây, không thấy đâu là điểm cuối.
“Ha ha, cuối cùng cũng về đến Thăng Long Thành.” Tiếng Thích Thật Thà sang sảng vang lên.
Nhìn cảnh tượng tráng lệ đó, Võ Thiện Nhân giật mình, cảm thấy kinh thán trước quy mô khổng lồ của Thăng Long Thành.
Cách Thăng Long Thành một đoạn, Thích Thì Chiến liền quay về sau nói: “Thăng Long Thành nghiêm cấm phi hành. Ở đây cách lối vào không xa, chúng ta xuống thôi.”
Liền đó, hắn điều khiển thanh cự kiếm hạ xuống mặt đất.
Ba người liền rảo bước tiến lên. Càng lại gần càng khiến người ta kinh hãi bởi vẻ hùng vĩ của Thăng Long Thành. Đây là một cự thành khổng lồ. Nghe nói nhân số bên trong lên đến hàng ức. Nếu đứng từ bên trên tường thành nhìn xuống, đám người đang đi lại bên dưới mặt đất trông nhỏ bé không khác gì đàn kiến.
Cổng thành được xây dựng kiên cố, ở giữa có một cự bảng bắt mắt, đề ba chữ chói lọi: “Thăng Long Thành”.
Chỉ với một toà thành thị thôi đã có quy mô khủng khiếp thế này, Võ Thiện Nhân trong lòng cảm thán.
Thích Thật Thà nhận ra vẻ kinh sợ trên mặt Võ Thiện Nhân, đắc ý nói: “Ngươi từ nơi khác đến nên không biết. Thăng Long Thành vốn là một trong những thành thị nổi tiếng tại An Ký Tây đại lục, lại nằm ngay trong phạm vi của Thánh Viện, vậy nên còn có một cái tên khác là Thánh Thành.”
“Thánh Thành.” Võ Thiện Nhân gật gù, vừa đi vừa quan sát khung cảnh xung quanh.
Đến gần, hai bên cổng thành xuất hiện một đội quân binh sĩ thủ vệ, hàng ngũ chỉnh tề, người nào người nấy phát ra cỗ khí thế uy nghiêm. Võ Thiện Nhân chưa tấn cấp Nhân Vực cấp mười lăm nên không thể sử dụng linh thức thăm dò tu vi của người khác, nhưng theo hắn phỏng đoán, đội binh sĩ này nhất định cảnh giới rất cao.
“Thật xứng với cái danh Thánh Thành. Đến vài tên binh lính đứng canh cửa đã lợi hại đến như vậy rồi.”
Đúng lúc này, bỗng thấy có một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy đến, một người nhảy xuống, quỳ gối trước ba người, nói: “Vấn an đại thiếu gia! Vấn an Chiến tổng quản.”
Thích Thì Chiến gật đầu, nhìn qua hai đứa nhỏ, vui vẻ bảo: “Hai đứa mau lên xe đi.”
Bánh xe chầm chậm chuyển động. Ngồi trên xe, Võ Thiện Nhân rất ngạc nhiên vì con ngựa đằng trước có bộ lông trắng muốt, giữa trán có trồi lên một chiếc sừng đỏ, còn đuôi cụt ngủn, trông bộ dáng khá là buồn cười. Nhịn không được hắn liền cất tiếng dò hỏi. Thích Thật Thà cho biết đây không phải giống ngựa bình thường, mà là kết quả lai tạo với một loại linh thú.
“Linh thú?” Lần đầu tiên Võ Thiện Nhân nghe đến.
Giống ngựa này có cái tên rất kêu là “Thiên Lý Mã”, tốc độ chạy nhanh như gió, ngày có thể đi ngàn dặm.
Chiếc xe chở ba người tiến vào nội thành.
Đi qua cánh cổng, đã thấy bên tai vang lên tiếng người cười cười nói nói, huyên náo cả một vùng.
Hai bên đường, cơ man những sạp nhỏ được dựng lên, bày bán đủ loại hàng hóa, muôn hình vạn trạng, trong số đó có rất nhiều thứ mà Võ Thiện Nhân lần đầu tiên trông thấy.
Võ Thiện Nhân suy nghĩ một chút liền nói: “Thích Thật Thà, hay là cho ta xuống đây đi.”
Sắp về đến nhà, Thích Thật Thà đang hưng phấn bỗng nghe Võ Thiện Nhân nói thì chưng hửng, trừng mắt bảo: “Không được! Ngươi nhất định phải về nhà ta một chuyến. Sau đó ta sẽ đưa ngươi đi thăm thú Thăng Long Thành. Nếu dám từ chối thì từ nay về sau chúng ta, ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Quen biết không lâu nhưng Võ Thiện Nhân cũng hiểu đôi nét về tính cách cái tên trời đánh này. Hắn không tiện từ chối, liền gật đầu đồng ý.
Dòng người hối hả ngược xuôi, nườm nượp như nước, chiếc xe chở ba người chạy qua mấy khu phố, cuối cùng dừng lại trước một ngôi biệt viện.
Bên ngoài cửa lớn có đặt hai con sư tử đá, bên trên treo một dãy đèn lồng, ở giữa là một tấm bảng có duy nhất một chữ Thích, được khảm bằng linh thạch, trông cực kỳ xa hoa.
Thấy vẻ phô trường hào nhoáng bên ngoài, Võ Thiện Nhân ngứa ngáy tay chân, thầm bảo: “Để một đống của thế này, chẳng phải là muốn mời gọi đám đạo chích viếng thăm sao?”
Ba người vừa bước xuống ngựa, hai tên gia nhân đứng canh cửa vội chạy đến, cúi đầu lễ phép nói: “Vấn an đại thiếu gia! Vấn an Chiến tổng quản.”
Thích Thật Thà cười hì hì, vung tay bảo: “Các ngươi lui xuống đi.”
Sau đó, Võ Thiện Nhân nối gót hai người bọn họ, nhanh chóng tiến vào Thích gia.
Cảnh sắc bên trong biệt viện vô cùng lộng lẫy. Mọi vật dụng đều được làm từ những nguyên liệu quý. Kẻ hầu người hạ phong thái đĩnh đạc, xem dáng vẻ đều không phải hạng nô bộc tầm thường.
Một lát, cả ba đã đến đại sảnh. Vừa bước vào thấy một nam nhân trung niên ngồi trên ghế. Người này độ tuổi ngũ tuần, mặt vuông mày rậm, khoác trên mình là bộ đồ chất liệu thượng hạng. Đây chính là Thích Ngân Lượng, hiện đang là tộc trưởng của Thích Gia.
Nhìn thấy nam nhân trung niên, Thích Thật Thà liền chạy ào tới, ôm chầm lấy vui mừng reo lên.
“Cha!”
Thấy con trai trở về, Thích Ngân Lượng cười ha hả, mắng bảo: “Thằng chó con! Mới vào nội viện vài năm mà đã trưởng thành vậy sao?”
Thích Thật Thà bật dậy, xoay xoay vài vòng, cười nhăn nhở: “Con của cha vẫn tuấn tú, phong độ. Không mất đi miếng thịt nào đâu. He he…”
Thích Ngân Lượng lườm bảo: “Ôn con! Vẫn chứng nào tật đấy. Cái thói ba hoa chưa thể sửa được.”
Để ý thấy Võ Thiện Nhân đứng bên cạnh, Thích Ngân Lượng cất tiếng hỏi: “Đây là bạn con sao?”
Thích Thật Thà tiến đến, cầm tay Võ Thiện Nhân kéo lại trước mặt cha hưng phấn nói: “Đây là Võ Thiện Nhân, người anh em tốt của con. Vài hôm nữa cũng sẽ tiến vào nội viện.”
Võ Thiện Nhân theo đúng lễ nghi, chắp tay hành lễ: “Võ Thiện Nhân xin vấn an đại bá.”
Thích Ngân Lượng đánh giá một lát, cũng không để ý nhiều, nhìn Võ Thiện Nhân cười nói: “Đều là người một nhà. Cháu cứ coi đây như nhà của mình, không cần phải ngại. Mai mốt hai đứa vào trong nội viện nhớ chiếu cố đến nhau.”
Trò chuyện thêm dăm ba câu, Thích Ngân Lượng xua tay nói: “Hai đứa đi đường xa mệt mỏi, hãy đi nghỉ ngơi chút rồi trở lại dùng cơm. Nhất định hôm nay phải uống một trận thật thống khoái. Đúng không Chiến lão đệ? Ha ha…”
Thích Thật Thà miệng lưỡi vâng dạ, liền nhanh tay kéo Võ Thiện Nhân rời khỏi, vừa đi vừa nháy mắt cợt nhả: “Về phòng ta, hai chúng ta cùng tắm chung. Khà khà…”
“Cút!” Võ Thiện Nhân khinh bỉ đáp.
Không biết đi theo hắn là họa hay phúc đây?
Đợi hai đứa nhóc rời khỏi, Thích Ngân Lượng thu lại nét mặt nói cười, quay sang Thích Thì Chiến, hỏi: “Võ Thiện Nhân này là người như thế nào?”
Thích Thì Chiến liền bẩm báo: “Theo đệ điều tra, đứa nhỏ này lai lịch có chút bí ẩn, không phải là người ở An Ký Tây đại lục. Hắn mới chỉ xuất hiện trong Thánh Viện khoảng một năm trước. Kỳ tuyển sinh vừa rồi có biểu hiện rất tốt. Vì sở hữu Linh mạch thượng phẩm nên được đặc cách thông qua.”
“Linh mạch thượng phẩm sao?”
Không ngờ, chỉ mới gặp lần đầu mà những thông tin cơ bản của Võ Thiện Nhân đã được Thích Gia nhanh chóng thu nhập.
Thích Ngân Lượng trầm mặc trong giây lát, nghiêm giọng bảo: “Được rồi, tạm thời đệ hãy chú ý đến tiểu tử này. Thích Gia ta có không ít kẻ thù, cảnh giác một chút cũng không thừa.”