Trong đầu Võ Thiện Nhân vang lên tiếng thở dài của lão Kim: “Nhóc con mau buông bỏ đi, ngươi quá yếu, trước sức ép cường đại kia sẽ khiến xương cốt vỡ nát, kinh mạch bị phá hủy đó.”
Đứng bên ngoài, Quân trưởng lão chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Võ Thiện Nhân. Đổi lại là thí sinh khác thì lão sẽ bỏ mặc, nhưng Võ Thiện Nhân thân phận hiện tại có phần đặc biệt. Nếu không có gì thay đổi, qua một nhịp thở nữa, hắn sẽ lập tức can thiệp, kéo Võ Thiện Nhân trở ra.
Dưới thạch đài, những thí sinh từng bước lên kiểm tra nhìn thân ảnh mờ ảo trong hào quang trận đồ khẽ rùng mình. Bọn chúng khó quên được cảm giác thân thể giống như bị một ngọn núi nặng vạn cân đè bẹp, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn không cách nào nhúc nhích.
Võ Thiện Nhân lúc này tâm trí hoàn toàn chìm đắm trong trận đồ kia, hai mắt vằn vện những tia máu đỏ, thoạt trông cực kỳ đáng sợ.
Xương cốt bị nén đến rạn nứt, huyết mạch vài nơi đã có dấu hiệu đứt đoạn. Võ Thiện Nhân hoảng quá, biết đây đã là cực hạn của bản thân. Gầm mạnh một tiếng, hắn buông bỏ, định thu lại tia linh lực cuối cùng quay trở về.
Nhưng đúng lúc này lại phát sinh dị biến.
Ngũ Hành Giới Chỉ bất ngờ phóng xuất một nguồn chân linh khí bàng bạc, vô cùng hùng hậu chảy thẳng vào đan điền của Võ Thiện Nhân.
Cảm giác này rất quen thuộc, Võ Thiện Nhân đã từng nếm trải qua, chính là lần sinh tử đột phá vào cảnh giới Nhân Vực.
“Có lẽ nào…” Hai mắt Võ Thiện Nhân rực sáng.
Đan điền vốn khô kiệt như hạn hán gặp mưa rào, được tiếp tế chân linh khí liền hút đấy hút để, nháy mắt đã được bồi đắp dồi dào sung túc.
Không dừng ở đó, nguồn chân linh khí đó khuếch tán tứ tung mọi ngóc ngách trong thân thể. Vừa tiếp xúc, những xương cốt bị rạn vỡ và kinh mạch bị đứt đoạn liền được tẩm bổ, mạnh mẽ tái sinh.
Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Võ Thiện Nhân khẽ rên lên sung sướng. Nguồn chân linh khí thần bí kia hắn vốn không cách nào điều khiển được, đành bỏ mặc cho nó tự tung tự tác ở nội thể.
Võ Thiện Nhân hiểu cơ hội này cực kỳ quý báu nên không thể đánh mất. Hắn cố duy trì sự tỉnh táo, đứng vững trong trận đồ.
Cứ như vậy nhịp hô hấp thứ sáu đã trôi qua, Võ Thiện Nhân vẫn kiên cường bám trụ thành công.
"Không lẽ là hắn định...” Quân trưởng lão nghi hoặc hướng về phía Lê Châu đại trưởng lão. Không hiểu tại sao linh lực Võ Thiện Nhân vốn đã khô cạn đột nhiên bùng nổ, tuôn trào mạnh mẽ như thế?
Thời khắc này, Võ Thiện Nhân cực kỳ thống khổ, cảm giác xương cốt vỡ vụn rồi lại được tái tạo, rồi lại vỡ vụn, rồi tiếp tục tái tạo… Chỉ trong hơi thở ngắn ngủi thôi nhưng quá trình trên đã diễn ra liên tiếp đến cả trăm, cả ngàn lần.
Trong lúc vô tình này, Võ Thiện Nhân không biết rằng bên trong đan điền đang diễn ra một sự biến hoá nghiêng trời lệch đất. Tu cảnh cảnh giới của hắn vậy mà nhanh chóng kéo lên, đột phá vào Nhân Vực cấp bảy.
Nhịp hô hấp thứ bảy thoáng chốc trôi qua nhanh.
“Đệch má, lực phòng ngự của tên này cũng biến thái thật.”
“Có khả năng hắn sẽ vượt qua mười nhịp thở.”
“Không có khả năng. Ta là Nhân Vực cấp mười một cũng chỉ vượt qua đúng chín nhịp thở mà thôi.”
“Hắc hắc… Chẳng qua là do bản thân ngươi quá yếu, không mau nhìn người ta xem.”
“Mẹ kiếp! Hắn có đúng là Nhân Vực cấp sáu không vậy trời?”
Trong khi Võ Thiện Nhân kiểm tra trên thạch đài, bên dưới, nhiều thanh âm nghị luận liên tiếp vang lên.
Đến nhịp thở thứ tám.
Võ Thiện Nhân cảm nhận dường như quá trình trên đã chấm dứt, chân linh khí hoàn toàn ổn định trong đan điền. Đoán hẳn đây đã chạm đến cực hạn của bản thân, hắn không dám quá tham lam, cố gắng đứng trong trận đồ đến nhịp hô hấp thứ chín.
Cảm giác đè nén khủng bố khiến Võ Thiện Nhân choáng váng, lần này hắn không dám mạo hiểm nữa, vội thu gom linh lực trở về đan điền.
Mất đi sự đối kháng, lập tức một nguồn xung kích bá đạo nhắm vào hai chân bắn thẳng lên khiến thân thể Võ Thiện Nhân vọt lên không trung như một mũi tên, vẽ thành một đường cong rời khỏi trận đồ.
Chứng kiến hết thảy, Quân trưởng lão trợn tròn mắt lẩm bẩm: “Chín nhịp hô hấp? Hắn còn đột phá thành công lên Nhân Vực cấp bảy?”. Truyện Tiên Hiệp
Đợi Võ Thiện Nhân ổn định thân hình, Quân trưởng lão liền nói: “Được rồi, ngươi hãy lui xuống đi. Đến phần kiểm tra Linh mạch quay lại đây.”
Võ Thiện Nhân liền chắp tay đáp: “Đệ tử tuân mệnh.”
Thi lễ xong, Võ Thiện Nhân liền xoay lưng, theo hướng quẻ Khảm bước thẳng xuống bên dưới.
Lần này tuy có chút đau khổ song rốt cuộc thu lợi cực lớn. Nếu không phải Võ Thiện Nhân đột nhiên hứng thú lên thạch đài thì làm sao bắt gặp cơ duyên như vậy.
Đám đông thí sinh như mặt trước phân đôi, bóng người Võ Thiện Nhân vừa lướt qua, mấy kẻ ghen ghét bĩu môi khinh bỉ nói.
“Cũng bình thường thôi, chẳng có gì hay ho.”
Nghe một thanh âm hả hê nói: “Ta vốn tưởng phòng ngự của hắn sẽ vượt qua mười nhịp hô hấp. Xem ra chỉ là may mắn thôi.”
Lại nghe một kẻ khác oang oang nói: “Cái phòng ngự mỏng manh đó chỉ cần ta đánh một quyền sẽ tan ngay! Hắc hắc.”
Đối phương cậy người đông thế mạnh, Võ Thiện Nhân đành nhẫn nhịn chịu đựng, thầm nhủ: “Hừ! Khinh người quá đáng. Đừng tưởng ta sợ các ngươi, chẳng qua ta không thèm chấp với mấy người... không cùng đẳng cấp.”
Quan trọng hơn, Võ Thiện Nhân vừa tiến cấp Nhân Vực cấp bảy, hắn muốn tìm một địa phương yên tĩnh để kiểm tra nội thể, chẳng hơi đâu ở đây đôi co với bọn chúng.
Đi một đoạn khá xa, xuất hiện trước mắt một con suối nhỏ, Võ Thiện Nhân vội đến gần, ngồi xuống vươn tay vốc một ngụm nước đưa lên miệng uống ừng ực.
Cảm giác mát lạnh từ miệng qua cổ họng rồi chảy thẳng xuống phế phổi khiến toàn thân thư thái, dễ chịu. Võ Thiện Nhân thả lỏng cơ thể, lười biếng nằm lăn dài trên bãi cỏ.
“Nhóc con, không sao chứ?” Giọng lão Kim quan tâm, truyền âm hỏi.
Không thấy Võ Thiện Nhân đáp, lão Kim liền nói tiếp: “Ngươi thấy đấy, ở thế giới này cường giả vi tôn, kẻ mạnh hiếp đáp người yếu, nếu không có thực lực thì luôn bị khinh thường.”
Xem chừng lão Kim đang lo lắng, Võ Thiện Nhân vội cười bảo: “Lão nghĩ quá nhiều rồi. Võ Thiện Nhân ta là người đại nhân đại lượng, đâu thèm chấp với đám sấp nhỏ. Chỉ là trải qua kiểm tra vừa rồi có chút mệt mỏi trong người.”
Nhân tiện câu chuyện, Võ Thiện Nhân liền truyền âm, thuật lại diễn biến xảy ra trên thạch đài.
Nghe xong, lão Kim nói: “Ha ha, nhóc con ngươi thật tốt số, vốn điều ta lo lắng nhất chính là thân thể yếu nhược của ngươi, nhưng xem ra bây giờ đã được Ngũ Hành Giới Chỉ giải quyết rồi.”
Nghỉ ngơi thêm một lát, Võ Thiện Nhân liền bật người dậy rồi khoanh chân ngồi xuống, tiến hành kiểm tra nội thể.
Sau khi được Ngũ Hành Giới Chỉ tác động và đột phá vào Nhân Vực cấp bảy, hệ thống kinh mạch mở rộng gấp đôi so với trước. Võ Thiện Nhân rất đỗi vui mừng, vội vận thử một vòng Ngũ Hành Linh Quyết, không ngờ tốc độ thu nạp linh khí gia tăng đáng kể.
Võ Thiện Nhân tiếp tục dò xét, vừa tiến đến đan điền, chợt nhíu mày, thấy có một vật thể không biết là gì, kích thước nhỏ xíu đang trôi nổi trong khí hải, phải tinh ý lắm mới phát hiện.
Khí hải vốn là một bộ phận ở hạ đan điền, đây là một vị trí cực kỳ quan trọng, công dụng như cái bể chứa chân linh khí của người tu luyện.
“Hử? Cái quái quỷ gì đây?” Võ Thiện Nhân nghi hoặc.