Khi trông thấy Hồng Diễm đột nhiên hành động, Kiều My đã cảm thấy không ổn.
Cơ mà bản thân nàng suy cho cùng chỉ là Vương Cấp đỉnh phong.
Cường giả Thần Cấp muốn bắt người mang đi, nàng làm sao có đủ khả năng ngăn cản?
Chỉ trong một cái chớp mắt, Hồng Diễm thi triển Dịch Chuyển Tức Thời mang Võ Thiện Nhân và chị em Như Ý, Cát Tường rời đi.
Diễn biến xảy ra quá nhanh, đến khi Kiều My định thần lại thì bên trong lầu năm Vạn Hoa Lầu đã chẳng còn bóng dáng người nào.
Nàng tức giận bay vọt người lên không trung, muốn xác định phương hướng đuổi theo đối phương.
Đúng lúc đó, bỗng trước mặt không gian biến động, thân hình của Chế Kha thành chủ đã xuất hiện.
Hắn lo lắng hỏi: “Đại tiểu thư, người không sao chứ?”
Nhìn thấy Chế Kha thành chủ, Kiều My vui mừng nói: “Có một nữ nhân áo đỏ tu vi Thần Cấp vừa mang ba người rời khỏi nơi đây.
Ngươi hãy lập tức đuổi theo bọn họ.
Trong số đó có một tên nam nhân, ngươi hãy mang hắn về đây cho ta!”
Chế Kha nghi hoặc, bèn quắc mắt hỏi hai tên thuộc hạ của mình: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Một tên liền nhanh chóng thuật lại tình huống vừa diễn ra bên trong Vạn Hoa Lầu.
Nghe xong, Chế Kha càng trở nên tò mò.
Trong vòng mấy trăm dặm quanh Mê Linh thành, số lượng Thần Cấp cường giả chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chế Kha thân là thành chủ nên nắm rất rõ chuyện này.
Theo đối chiếu, không ai có đặc điểm trùng khớp với tên thuộc hạ vừa miêu tả.
Chẳng lẽ gần đây mới có người đột phá vào Thần Cấp mà hắn không hay biết? Hoặc còn một khả năng, đó là vị Thần Cấp cường giả kia tới từ nơi khác.
Kiều My sốt ruột thúc giục: “Chế Kha thành chủ, ngươi còn đứng đó làm gì? Sao không mau đuổi theo đi?”
Chế Kha cười khổ đáp: “Thần Cấp cường giả thi triển thuật Dịch Chuyển Tức Thời, trong chớp mắt có thể vượt qua mấy dặm đường.
Huống hồ thiên hạ rộng lớn, nếu không có manh mối thì rất khó để truy tung.”
Chế Kha dẫu sao cũng là Mê Linh thành chủ, tâm tư cẩn mật hơn người thường nhiều, bèn hỏi thêm: “Các ngươi nhớ kỹ xem còn bỏ sót điểm quan trọng nào hay không?”
Lúc lâu sau, bỗng một tên thuộc hạ giật mình nhớ ra: “Đúng rồi, thuộc hạ nghe gã thanh niên kia gọi nữ nhân áo đỏ là Hồng Diễm sư cô!”
“Hồng Diễm?” Chế Kha nhẩm mấy lần trong miệng.
Bỗng trong đầu hắn nhớ đến một môn phái nằm trên dãy Trường Sơn, tên gọi là Vạn Hoa Cung.
Cung chủ của Vạn Hoa Cung là Hồ Tâm, tu vi Thần Cấp trung kỳ.
Nghe nói bà ta có một người sư muội tên Hồng Diễm, song chẳng rõ vì lý do gì mà đã sớm bị trục xuất khỏi sư môn.
Nhưng Chế Kha lại cảm thấy không đúng lắm! Môn phái này trước nay chỉ thu nhận nữ giới, làm sao xuất hiện một tên nam nhân gọi bà ta là “sư cô” được nhỉ?
Vạn Hoa Cung cách nơi này không xa, hắn sẽ thử đến đó một chuyến xem thực hư ra sao.
Trước khi rời đi, Chế Kha không quên dặn dò thuộc hạ: “Hai người các ngươi đưa đại tiểu thư hồi phủ đi, trên đường tuyệt đối phải cẩn thận!”
Kiều My sợ Chế Kha chưa hiểu hết ý mình, bèn nói thêm: “Tên nam nhân đó là người của ta! Ngươi tuyệt đối phải đảm bảo an toàn cho hắn!”
Chế Kha liền gật đầu đáp: “Bổn phủ sẽ cố gắng hết sức!”
Mấy năm nay, Kiều My tìm kiếm Võ Thiện Nhân bên ngoài nhưng không hề phát hiện tung tích.
Hoá ra hắn đã sớm chui vào Thần Châu.
Cơ mà, có một chuyện khiến nàng bực tức hơn nữa kìa! Hai người theo bên cạnh hắn mặc dù cố tình che giấu nhưng nàng chỉ cần liếc nhìn sơ đã nhận ra bọn họ chính là hai nữ nhân rất xinh đẹp.
Thật là tức quá! Nàng thì khổ công truy tìm, còn hắn thì ở đây vui vui vẻ vẻ cùng với các vị cô nương đó.
Kỳ này bắt được hắn, nhất định nàng phải hành hạ hắn đến chết luôn.
Nửa ngày sau, ở một nơi cách Mê Linh thành chừng bốn trăm dặm, bên trong một toà động phủ bí mật hiện lên bọn người Võ Thiện Nhân.
Lúc này, hắn và chị em Như Ý, Cát Tường đều bị phong toả chân linh khí, cơ bản chỉ có thể sử dụng đến chút sức lực tay chân giống như phàm nhân bình thường.
Trước mặt bọn họ là thân hình lồi lõm quyến rũ của Hồng Diễm.
Bà ta ngồi vắt chân trên ghế, khoé miệng vẽ lên một nụ cười nhạt, hỏi: “Hai con nha đầu các ngươi đã lọt vào tay ta! Tốt nhất là hãy khai ra toàn bộ sự thật để tránh phải nếm mùi đau khổ! Mau nói xem, hiện nay Hồ Tâm thế nào rồi?”
Như Ý, Cát Tường là trẻ mồ côi được Hồ Tâm nuôi nấng từ nhỏ, tình cảm đối với bà vô cùng sâu sắc, so với cha mẹ ruột còn nhiều hơn gấp bội phần.
Theo như lời Võ Thiện Nhân thuật lại, hai nàng biết rằng cái chết của lão cung chủ do chính tay Hồng Diễm gây nên.
Nếu không phải cùng Hồng Diễm tranh đấu thì lão cung chủ có thể yên ổn sống thêm được gần trăm năm nữa.
Suy cho cùng tất cả căn nguyên đều từ bà ta mà ra hết.
Vậy nên, trong mắt hai nàng chỉ còn vẻ căm thù, tuyệt nhiên không hé răng nửa lời.
Nhìn thấy thái độ của chị em bọn họ, Hồng Diễm cười khinh miệt: “Muốn giả bộ câm điếc trước mặt ta hả?”
Bà ta đứng bật dậy, chậm rãi tiến lên vài bước, vươn đôi tay cách không hút vật, bàn tay chụp thẳng vào cổ họng hai nàng rồi nhấc bổng lên, dùng lực siết chặt.
Như Ý, Cát Tường tu vi đều là Thánh Cấp hậu kỳ nhưng chân linh khí trong người đã bị đối phương phong toả, chỉ có thể giãy giụa yếu ớt trong lòng bàn tay của Hồng Diễm.
Võ Thiện Nhân kinh hãi khôn xiết, vội hét lên: “Bà muốn làm gì?”
Nói đoạn, hắn nhảy bổ tới muốn dùng sức tháo gỡ cho hai nàng.
Cơ mà đừng nói là ở trạng thái hiện tại, dẫu hắn có khôi phục tu vi thì cũng khó mà lay động được bà ta.
Võ Thiện Nhân điên cuồng đấm đá, gào thét: “Mau buông các nàng ra!”
Bị hắn quấy nhiễu, Hồng Diễm cười ré lên, nhấc chân đá cho Võ Thiện Nhân một cái.
“Chưa đến lượt của ngươi! Cút!”
Thân hình Võ Thiện Nhân văng ra, đập mạnh vào vách đá.
“Rầm!”
Sau cú ngã, Võ Thiện Nhân đầu óc choáng váng.
Nhưng hắn không quan tâm đến chuyện đó, chồm dậy điên cuồng nhào tới.
“Con mụ thối tha! Mau thả các nàng ra!”
Cho dù Võ Thiện Nhân thi triển công phu quyền cước thế nào cũng vô phương tháo gỡ.
Trong đầu hắn lúc này chỉ còn một sự hỗn độn và bất lực.
Sắc mặt Như Ý, Cát Tường đỏ rực, hơi thở càng lúc càng mong manh.
Một Thần Cấp cường giả muốn giết chết hai người bọn họ, điều này thực quá dễ dàng!
Võ Thiện Nhân điên tiết há miệng thật to, dùng hết sức bình sinh cắn mạnh vào mu bàn tay Hồng Diễm một cái.
“Phập!”
Hàm răng sắc bén của hắn găm rất sâu vào da thịt khiến cho Hồng Diễm cảm giác đau nhói.
“Khốn kiếp!”
Sát khí trong mắt nổi lên, bà ta tiếp tục nhấc chân đá phăng Võ Thiện Nhân.
“Rầm!”
Võ Thiện Nhân nằm vật ra đất, đau muốn nổ đom đóm, cổ họng cảm thấy nhờn nhợn, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Phụt!”
Cú đá này lực đạo mạnh hơn hẳn so với lần đầu.
Dẫu rằng không lấy đi cái mạng của hắn nhưng đã đánh gãy mấy dẻ xương trước ngực.
Trong sự khống chế của Hồng Diễm, chị em Như Ý, Cát Tường cố gắng la lên: “Tôn chủ! Khụ… Khụ…”
Võ Thiện Nhân ngước trông, thấy hai nàng đang cố ngoái đầu nhìn mình, trên gương mặt xinh đẹp của cả hai bất chợt vẽ ra từng dòng nước mắt tuôn rơi.
Đến lúc này mà hai nàng vẫn còn tâm trí lo lắng cho an nguy của hắn!
“Như Ý!”
“Cát Tường!”
Chứng kiến cảnh tượng ấy, hắn đau lòng khôn xiết! Hắn cảm thấy mình thực sự quá vô dụng!
Biết vậy thì ngay từ lúc đầu hắn đã sớm liều chết cùng Hồng Diễm ở Vạn Hoa Lầu rồi! Bên trong cơ thể có một đạo Nguyên Thần Chi Lực nhưng hiện nay đan điền bị phong toả, hắn không thể sử dụng được nữa.
Nhưng hắn không muốn bỏ cuộc, hắn không muốn hai nàng phải chết!
“Thả các nàng ra! AAA…”
Khoé mắt Võ Thiện Nhân như bị xé rách, gương mặt bỗng chốc trở nên dữ tợn.
Giống như một con thú bị thương, hắn không màng sống chết tiếp tục lao đến.
Võ Thiện Nhân vòng ra sau lưng Hồng Diễm, rồi nhảy lên, hai chân quặp chặt vào bụng bà ta.
Hai tay hắn vươn ra, quyền biến thành trảo, gào toáng lên: “Con bà nó! Ta liều mạng với ngươi!”