Sau khi Như Ý, Cát Tường dẫn đường đưa Võ Thiện Nhân rời đi, bốn vị cung phó đưa mắt nhìn nhau, biểu tình trên gương mặt đến lúc đó vẫn chưa hết kinh hãi.
Lại nói, mặc dù bốn vị cung phó độ tuổi áng chừng trên dưới ba mươi nhưng người nào người nấy đều có nét đẹp riêng của mình.
Bắc Cung, Phương Thuỳ nổi bật với làn da trắng mịn, mí mắt gập vào bên trong, hai tai áp sát đầu, đường nét môi rõ ràng.
Nam Cung, Phương Trinh có đôi mắt sáng, dài và đẹp đi kèm lông mày thanh tú, nhỏ, mảnh và cong.
Đông Cung, Thanh Mai dáng người thon gọn, mũi cao thẳng, cánh mũi đầy đặn.
Tây Cung, Thảo Chi khuôn mặt sắc sảo, nước da bánh mật căng tràn sức sống.
Mỗi người một vẻ nhưng tựu chung lại, cả bốn người đều sở hữu phong vận mê người, thân hình lồi lõm cực kỳ quyến rũ.
Không khí im ắng một lúc lâu, Thảo Chi là người đầu tiên đánh tiếng: “Tu vi của tôn chủ vì sao khi là Tướng Cấp, khi lại là Thần Cấp? Chẳng lẽ người đang tu luyện một bộ linh quyết lợi hại nào đó, có thể che giấu khí tức bản thân trước mặt người khác?”
Thanh Mai khẽ chớp động đôi mắt, phỏng đoán: “Cũng có khả năng tôn chủ muốn dùng cách này để thử lòng trung thành của chúng ta!”
Nghĩ đến hành vi vừa rồi của mình, Phương Thuỳ sống lưng vẫn lạnh toát, quay sang nhìn em gái Phương Trinh, nói: “Chúng ta thật quá hồ đồ! Cũng may tôn chủ độ lượng nên chỉ trừng phạt nhẹ nhàng việc chị em chúng ta mạo phạm thiên uy.
Từ rày về sau tuyệt đối không có lần thứ hai!”
Phương Trinh gật đầu tán thành, song vẫn còn điểm lo nghĩ: “Vạn Hoa Cung có ba ngàn cung nữ, nếu tôn chủ là nữ nhân thì không đáng ngại, nhưng rõ ràng lại là một nam nhân.
Việc này muội vẫn thấy có điều không ổn lắm!”
Phương Thuỳ gạt đi nói: “Lão cung chủ quyết định như vậy nhất định là có căn nguyên của nó.
Phận làm thuộc hạ như chúng ta không nên xen vào, chỉ cần làm tốt trách nhiệm của mình là được.”
Thời điểm đó, Võ Thiện Nhân được chị em Như Ý, Cát Tường dẫn đường đưa đến Trường Sinh Điện.
Nơi này nằm ở vị trí trung tâm Vạn Hoa Cung.
Theo Võ Thiện Nhân quan sát, chung quanh các lối đi được sắp đặt hàng ngàn chiếc đèn lồng đỏ, có hai hàng cung nữ đứng gác.
Những cung nữ này đều có diện mạo thanh tú.
Tu vi của bọn họ dao động từ Nhân Vực cho đến Tướng Cấp hậu kỳ.
Trường Sinh Điện phân chia thành ba khu vực.
Phía trước là đại điện, nơi dành cho cung chủ bàn việc cơ mật với bốn vị cung phó.
Kế đến là mật thất tu luyện của cung chủ.
Sau cùng chính là tẩm cung của cung chủ.
Tẩm cung được quy hoạch chia làm hai bên, mỗi bên hai cung điện nhỏ, đặt tên theo thứ tự là Xuân, Hạ, Thu, Đông, ngăn cách bằng một con đường chạy từ bắc xuống nam.
Mỗi cung đều có sân, điện chính và điện phụ.
Điện chính nằm giữa, còn điện phụ nằm ở hai bên đông, tây.
Sân trước và chính điện trước là nơi tiếp khách, còn sân sau và chính điện sau thì được dùng làm nơi sinh hoạt.
Bên ngoài mỗi cung điện đều được bố trí một tầng lớp cấm chế bảo hộ, so với động phủ ở Hưng Yên Phong lợi hại hơn gấp bội.
Mở rộng sang hai phía đông tây chia thành nhiều dãy, mỗi dãy đều rất rộng rãi, sắp xếp nhiều phòng ốc, thuận tiện cho các cung nữ ở tạm khi theo hầu cung chủ.
Lúc chưa đến đây, Võ Thiện Nhân lấy làm lạ với bốn cái tên Xuân, Hạ, Thu, Đông liền được Như Ý giải thích, trên dãy Trường Sơn khí hậu vô cùng đặc biệt, biến hoá thời tiết trong một ngày giống như một năm bên ngoài.
Bởi vậy, lão tổ đời thứ nhất cố ý phân theo bốn mùa trong năm để xây dựng nên.
Theo đó, mỗi cung điện trồng các loài cây, loài hoa đặc trưng theo mùa.
Cung điện chữ Xuân bao gồm hoa mai, hoa lan, hoa đào.
Cung điện chữ Hạ bao gồm hoa sen, hoa hồng, hoa lựu.
Cung điện chữ Thu bao gồm hoa cúc, hoa phù dung.
Cung điện chữ Đông bao gồm cây trúc, cây thông.
Khi đặt chân đến tận nơi, khung cảnh quả nhiên đúng như lời Như Ý nói.
Ngắm nhìn các loài hoa thơm khoe sắc rực rỡ, Võ Thiện Nhân cảm thấy kỳ diệu quá, bỗng tức cảnh sinh tình ngâm bốn câu thơ.
“Trời Xuân nhụy biếc nở mai thanh
Tiết Hạ hồng hoa đỏ thắm cành
Cúc tỏa hồn Thu hương bát ngát
Đông sang tuyết đọng nhánh tùng xanh.”
Nghe Võ Thiện Nhân ngâm thơ, Cát Tường vỗ tay khen: “Tôn chủ, thơ người ngâm hay quá!”
Võ Thiện Nhân cười hả hả, vốn định huyênh hoang một chút nhưng cuối cùng lại không giấu diếm bảo: “Đây cũng là ta nghe mấy lão nhân ở quê nhà thường ngâm, nay bắt chước lại đó thôi! Ha ha ha…”
Sau một hồi lựa chọn, Võ Thiện Nhân liền quyết định sẽ nghỉ chân tại cung điện đề chữ Xuân.
Thời điểm này đã gần nửa đêm, ba người liền thẳng một mạch đến phòng ngủ.
Đi vào trong, Võ Thiện Nhân liền nhanh chóng tìm đến chiếc giường lớn rồi nằm vật xuống.
Hai chị em Như Ý, Cát Tường đang định rời đi thì bỗng nghe hắn gọi: “Như Ý, Cát Tường, các nàng mau lên đây.
Ta muốn ôm hai nàng ngủ!”
Nghe yêu cầu của hắn, Như Ý kinh hãi: “Tôn chủ, chị em Như Ý không dám!”
Võ Thiện Nhân trừng mắt: “Có gì mà không dám! Lúc ở chân núi Bạch Mộc ta cũng ôm các nàng đó thôi! Huống hồ nơi đây lạ nước lạ cái, nếu nằm có một mình ta sẽ không thể chợp mắt.”
Như Ý liền giải thích: “Mặc dù tôn chủ có tấm lòng khoan dung nhưng chị em Như Ý chỉ là thân phận nô tì, làm sao dám nằm chung giường với tôn chủ?”
Võ Thiện Nhân cả giận nói: “Có ta ở đây, ai dám nói các nàng là nô tì ta sẽ vả nát miệng kẻ đó! Ôi chao, thật uổng công ta vừa rồi trước mặt đám người cung phó bênh vực các nàng.
Hoá ra các nàng cũng giống như họ, không muốn nghe lời ta!”
Như Ý trống ngực đập dồn, vội đáp: “Như Ý không dám có ý nghĩ đó!”
Tuy rằng tiếp xúc chưa lâu nhưng Võ Thiện Nhân phát hiện trong hai chị em thì Như Ý là người có tính cách chu đáo, thận trọng, còn Cát Tường là người ngây thơ, trong sáng, yêu ghét rõ ràng, lại rất biết nghe lời mình.
Hắn bèn tỏ vẻ giận dỗi, quay sang hỏi Cát Tường: “Cát Tường, nàng chắc cũng muốn rời đi đúng không?”
Cát Tường lén trông sắc mặt hắn lại tưởng hắn giận thật, bèn kéo tay Như Ý đến gần, nói: “Tôn chủ xin bớt giận! Cát Tường và chị Như Ý xin tuân lệnh người!”
Nghe được lời ấy, Võ Thiện Nhân trong lòng vui như hoa nở buổi sớm, cười toét miệng bảo: “Ngoan lắm! Các nàng mau lên đây với ta! Như Ý nằm bên trái, Cát Tường nằm bên phải.
Nào nào, các nàng chớ có làm bậy nha! Ta là người rất thuần khiết đó.”
Mặc dù chưa từng gần gũi với nam nhân nhưng hai chị em cũng biết cái gì gọi là “nam nữ thụ thụ bất thân”.
Trên gương mặt xinh đẹp của các nàng chợt xuất hiện một dải mây hồng, dưới ánh đèn khuya càng làm tăng thêm phần diễm lệ.
Sống trong Vạn Hoa Cung năm trăm năm, hai nàng vẫn giữ được vẻ hồn nhiên ngây thơ như thiếu nữ mười tám.
Chỉ có điều, bây giờ ở bên cạnh một gã đệ nhất lưu manh thì có lẽ chẳng bao lâu sẽ bị hắn nhúng chàm mất.
Chao ôi, thật là đáng lo thay!