Đêm xuống.
“Lép bép…”
Trong cánh rừng nọ, một ngọn lửa bốc lên từ đống củi khô phát ra tiếng kêu bép bép.
Võ Thiện Nhân tay cầm một khúc cây có xuyên qua thân mình một con heo rừng, đang không ngừng huơ qua huơ lại.
Ở gần đó là thân ảnh muôn phần xinh đẹp của Hoàng Yến.
Tình trạng của nàng lúc này hiện hôn mê chưa tỉnh.
Lại nói, sau khi giết chết Nguỵ Triệu Vinh, Võ Thiện Nhân vội vàng chạy đến kiểm tra tình trạng của nàng.
Hắn phát hiện khí huyết trên người nàng tuy có chút rối loạn nhưng không đến nỗi nguy hiểm tính mạng.
Theo hắn phỏng đoán thì có lẽ chính vì kích hoạt Nỏ Liên Châu phát động công kích nên mới khiến cho nàng hao tổn tinh lực quá độ, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ hồi tỉnh thôi.
Tuy gã Nguỵ Triệu Vinh đã chết song thời khắc cuối cùng lại sử dụng Huyết Phù Chiếu Ảnh truyền đi một đoạn hình ảnh.
Về công dụng của Huyết Phù Chiếu Ảnh, Võ Thiện Nhân được lão Kim giải đáp tường tận nên hiểu rõ nguy cơ mình đang gặp phải.
Xét tu vi của Nguỵ Triệu Vinh là Vương Cấp hậu kỳ, vậy thì người được hắn truyền tin nhất định là cực kỳ khủng bố.
Cũng may là khi đó Võ Thiện Nhân đang trong trạng thái long biến nên diện mạo thực sự chưa bị truyền đi.
Có điều, chẳng may đối phương còn phương pháp khác để nhận diện thì nguy to.
Thế nên Võ Thiện Nhân không dám lấy cái mạng nhỏ của mình ra để đánh cược.
Hắn mang theo Hoàng Yến cưỡi trên Hoàng Kim Chuyên chạy một mạch ba ngày ba đêm.
Để đề phòng trường hợp xấu nhất nên hắn không di chuyển theo một đường thẳng mà liên tục thay đổi phương hướng, nếu lỡ có địch thủ truy vết đuổi theo thì ít nhiều sẽ làm rối loạn phán đoán của chúng.
Không hiểu đang lưu lạc ở khu vực nào mà Võ Thiện Nhân bay mãi vẫn chỉ thấy bên dưới là một màu xanh của núi rừng.
Cuối cùng, sau khi cảm thấy khoảng cách đã đủ an toàn hắn mới quyết định đáp xuống nghỉ ngơi.
Nhưng vẫn không yên tâm, hắn liền vung tay đánh ra mấy đạo Liên Hoa Cấm để che giấu khí tức trong phạm vi mười trượng chung quanh.
Ba ngày ba đêm mà Hoàng Yến vẫn hôn mê chưa tỉnh khiến Võ Thiện Nhân thực tâm có chút lo lắng.
Tuy nhiên nhìn vào sắc mặt của nàng đã hồng hào hơn, khí huyết trong cơ thể cũng dần ổn định trở lại thì cảm thấy yên tâm.
Võ Thiện Nhân tìm một nơi thoáng đãng sạch sẽ, rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Hình như là trong cơn mê nàng mơ thấy điều gì đó ghê gớm lắm, bỗng nhiên đôi chân mày nhíu lại, cánh tay co quắp nắm lấy bờ vai Võ Thiện Nhân, bấu víu vào người hắn.
Hành động này làm hắn giật mình cả kinh, thần hồn nát thần tính còn muốn phi thân bỏ chạy, nhưng nhìn kỹ hoá ra nàng vẫn giữ nguyên trạng thái hôn mê, chắc là vừa rồi gặp phải ác mộng.
Chăm chú ngắm nhìn gương mặt có chút tiều tuỵ, xanh xao nhưng vẫn ngời ngời vẻ mỹ lệ vô ngần ấy, Võ Thiện Nhân cả người trở nên ngây dại.
Tình huống lúc này có phần giống trong sơn động tối tăm cách đây nhiều ngày trước.
Chung quy cũng là bản thân hắn thiếu nợ nàng, giờ chỉ biết giữ nguyên tư thế đó để cho nàng dựa vào.
Không lâu sau, cơn buồn ngủ bỗng ập tới, trong đầu hắn tựa hồ như quên hết thảy những gì xảy ra mấy ngày gần đây.
Đoạn thời gian vừa rồi liên tục di chuyển khiến Võ Thiện Nhân quả thực cảm thấy rất mệt mỏi.
Rốt cuộc đôi mắt hắn nhanh chóng díp lại, mới đó đã đi vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng.
Đến nửa đêm, hai người vẫn giữ nguyên tư thế ám muội đó.
Bỗng cái bụng Võ Thiện Nhân réo gọi mấy tiếng làm cho hắn giật mình tỉnh giấc.
Mấy ngày không ăn không uống, trong bụng trống rỗng cồn cào, đúng là rất đói.
Hắn cựa người đứng lên, sau đó nhanh chân rời đi.
Trong rừng không thiếu các loài dã thú, sau một hồi tìm kiếm xung quanh Võ Thiện Nhân đã bắt được một con heo rừng chạy loạn, ngay tức thì liền hoá kiếp cho nó.
Chỉ một lúc sau, thịt heo rừng chuyển sang màu vàng ươm, nước mỡ sóng sánh chảy ra ngoài đọng lại thành từng giọt láng mịn.
Mùi thịt nướng thơm điếc cả mũi tỏa ra bốn phương tám hướng.
“Đợi một chút nữa là có thể ăn được rồi! Hà hà…”
Võ Thiện Nhân vừa reo lên một tiếng thì chợt phát hiện một trận lay động truyền đến.
Hắn ngoái đầu xem thử liền bắt gặp Hoàng Yến đang chăm chú nhìn về phía mình.
Chẳng rõ là Nguyễn Hoàng Yễn tỉnh lại từ lúc nào, chỉ thấy nàng khẽ cựa người ngồi dậy, đôi mắt đen láy thoáng đảo vài vòng.
Ban đầu, thần sắc của nàng có chút ngạc nhiên nhưng một lát đã quay trở về vẻ lãnh đạm vốn có.
Nàng bước lại gần đống lửa, ngồi đối diện với Võ Thiện Nhân, tiện tay cầm một nhánh củi khô đưa vào, chợt cất giọng hỏi: “Ta hôn mê đã bao lâu rồi?”
Trong lòng Võ Thiện Nhân có quỷ, vẫn canh cánh chuyện ở sơn động nên thái độ có phần không được tự nhiên.
Hắn thầm nghĩ nếu để nàng biết được chân tướng sự tình thì e rằng sẽ băm vằm mình thành mấy đoạn rồi quẳng cho chó ăn mất.
Võ Thiện Nhân cố rặn ra một nụ cười, nói: “Tính từ lúc nàng hôn mê thì đã hơn ba ngày rồi.”
Nguyễn Hoàng Yến có vẻ không để ý đến thái độ khác lạ của hắn, hỏi tiếp: “Nguỵ Triệu Vinh đã chết rồi đúng không?”
Võ Thiện Nhân liền tươi tỉnh cười đáp: “À, cái gã đó thực lực kém quá! Ta mới chỉ khẽ đụng một cái mà đã lăn quay ra chết.”
Nhắc đến chuyện này Võ Thiện Nhân lại rất có hứng thú! Hắn chỉ là Tướng Cấp trung kỳ nhưng không ngờ lại có thể tự tay giết chết một gã Vương Cấp hậu kỳ.
Tuy tình huống thực tế có nhiều biến hoá khác nhau mới dẫn đến kết cục đó, nhưng dù sao đi nữa thì vẫn là quá doạ người! Võ Thiện Nhân muốn chờ xem phản ứng của Hoàng Yến sẽ như thế nào, ai dè nàng chỉ khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên rồi lấy ra một số linh đan cho cả vào miệng, bắt đầu tiến hành thổ nạp.
Đợi một lúc lâu vẫn chẳng thấy nàng hỏi thêm câu nào, Võ Thiện Nhân trong lòng ngứa ngáy, liền tự biên tự diễn: “Nhớ lại tình huống khi đó đúng là quá nguy hiểm! Lúc thấy nàng bị thương, ta liền phóng đến thi triển một đại thần thông, chỉ một chiêu đã phá giải công kích của Nguỵ Triệu Vinh.
Sau đó, ta búng tay một cái.
Ôi chao, không ngờ cái tên đó lại yếu đuối như con cá chuối, chưa gì đã lăn kềnh ra đất.
Nhân cơ hội ta xông đến vỗ nhẹ cho hắn vài phát, ai ngờ…”
Võ Thiện Nhân luyên thuyên thêm một hồi song không thấy Hoàng Yến có phản ứng thì bĩu môi không thèm nói nữa, trong lòng buồn bực bảo: “Rõ ràng là ta đã cứu nàng vậy mà không được một lời cảm ơn! Nữ nhân càng xinh đẹp càng khó hiểu, quả nhiên là như vậy!”
Một lát sau, tinh toán thời gian và độ chín của thịt heo nướng, Võ Thiện Nhân cầm đưa lên mũi ngửi vài cái, vui mừng bảo: “Có thể ăn được rồi!”
Hoàng Yến đang ngồi thổ nạp bỗng một mùi thơm như tô như vẽ xộc vào mũi.
Nàng khẽ mở mắt nhìn sang liền thấy trên tay Võ Thiện Nhân là thịt heo rừng nướng ươm vàng, mùi thơm hấp dẫn không ngừng bốc lên.
Có điều tính tình nàng trước nay vẫn luôn quen thói lạnh lùng kiêu ngạo, ít khi mở miệng nói chuyện cùng người khác, đặc biệt là nam nhân thì càng không.
Vậy nên nàng giữ nguyên thái độ lãnh đạm, hờ hững không quan tâm, lại nhắm mắt tiếp tục tiến hành luyện hoá dược lực của mấy viên linh đan bên trong cơ thể.
Võ Thiện Nhân đoán mẩm có lẽ nàng cũng đang đói, liền cười hỏi: “Nàng có muốn ăn một chút không?”
Hoàng Yến lạnh nhạt không đáp, cơ mà cái bụng đáng ghét thì lại phản chủ, réo lên mấy tiếng kêu ọt ọt tố cáo, khiến mặt nàng chợt nổi lên một dải mây màu hồng.