Vào lúc này, ở chiều không gian đầu tiên đang diễn ra một tràng cảnh rối loạn.
Đám môn sinh lùng sục cả bốn cực đông, tây, nam, bắc song rốt cuộc vẫn không tìm được vị trí truyền tống.
Tin tức nhanh chóng được lan ra.
Chẳng bao lâu mọi người đều biết đến, cảm thấy hết sức hoang mang.
Chẳng lẽ trong kỳ Tân Vương này Thánh Viện có đã có điều chỉnh, cánh cửa thông đạo không còn nằm trong số bốn vị trí cố định mà chuyển dịch qua một nơi nào khác hay sao? Không gian nơi đây không lớn nhưng cũng không nhỏ, muốn hoàn toàn tìm kiếm có lẽ phải mất đến vài ngày.
Điều này khiến cho toàn bộ môn sinh tham gia tranh đoạt Tân Vương thực sự đau đầu.
Nửa ngày sau, trên đỉnh núi nằm ở cực đông, những đống băng tuyết do Võ Thiện Nhân cố tình nguỵ tạo nên đã bị ai đó san phẳng.
Xung quanh vị trí đặt cánh cửa màu xanh hiện có một đám môn sinh, trông diện mạo rất quen mắt, hóa ra đều là thành viên Phục Minh Hội.
Sắc mặt người nào người nấy còn đen hơn đít nồi, trông rất khó coi, đang không ngừng gân cổ chửi đổng.
“Con mẹ nó! Chúng ta bị chơi khăm rồi! Không biết là thằng ôn vật nào đã giấu cánh cửa sau lớp tuyết này?”
“Má nó chứ! Báo hại chúng ta phải chạy đông chạy tây, tốn biết bao nhiêu là thời gian.”
“Kết thúc Tân Vương ra đến ngoài mà biết hắn là ai, ta nhất định phải băm vằm thành trăm mảnh mới hả dạ.”
Hội chủ Trần Công Minh cũng có trong số đó, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, rõ ràng là đang vô cùng tức giận.
Lại nói, từ cánh cửa màu trắng đi vào, Trần Công Minh bị truyền tống đến một địa phương nằm ở phía bắc.
Sau khi rời cực bắc, hắn liền chạy về cực đông rồi xuôi đà xuống phương nam, cuối cùng quay ngược lên cực tây.
Chạy đủ một vòng lớn nhưng vẫn không tìm thấy thông đạo đâu hết.
Trên đường đi, có không ít môn sinh tu vi Nhân Vực xui xẻo chạm mặt, liền bị hắn đánh cho bật ngược trở ra Ngũ Hành Phong.
Tuy nhiên cũng nhờ vậy mà hắn có cơ hội thu gom gần đủ thành viên Phục Minh Hội.
Kỳ Tân Vương này Phục Minh Hội đăng ký tham gia quân số đến tám mươi người, đa phần đều là Nhân Vực cấp mười lăm, về phần Tướng Cấp sơ kỳ có bảy người, Tướng Cấp trung kỳ có ba người.
Đội hình như vậy tuyệt đối là một cỗ thế lực đáng sợ, khiến đông đảo môn sinh phải dè chừng.
Trong khi mọi người náo loạn vì cho rằng cánh cửa truyền tống đã thay đổi vị trí thì Trần Công Minh lại không hề nghĩ vậy, bởi vì cách đây hai ngày đại ca Trần Mông có truyền tin cho hắn nhưng tuyệt nhiên không nghe nhắc đến chuyện này.
Trần Công Minh càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, chẳng lẽ hắn đã bỏ sót điểm quan trọng nào đó? Trong đầu hắn liền lần lượt phân tích những tình huống nằm ở bốn cực đông, tây, nam, bắc mà mình đã đi tới.
Hồi lâu sau, Trần Công Minh bỗng phát hiện ra một sự việc rất khác thường ở phía cực đông: “Trên đỉnh núi tại sao băng tuyết lại chất thành từng đống như vậy chứ? Theo như lời miêu tả của đại ca thì hoàn toàn không giống nhau.”
Ngay lập tức, Trần Công Minh ra lệnh cho Phục Minh Hội kéo thẳng đến nơi đây, cuối cùng, sau khi phá bỏ những đống băng tuyết, cánh cửa thông đạo tiếp dẫn qua màn hai cũng đã hiện ra.
Đúng lúc đó, đột nhiên có hai gã nam sinh xuất hiện.
Dựa vào khí tức liền dễ dàng nhận ra cả hai người đều đang ở tu vi Nhân Vực cấp mười bốn.
Chỉ với cảnh giới này mà cũng dám đăng ký tranh đoạt Tân Vương thật là không biết tự lượng sức mình.
Vừa đến gần, hai gã nam sinh liền phát hiện cánh cửa màu xanh hào quang lập lòe chớp động, không nhịn được reo lên khe khẽ.
Cơ mà, vây quanh cánh cửa màu xanh lại đang là đám thành viên Phục Minh Hội.
Đặc biệt là lúc này mặt mày đứa nào cũng trở nên bặm trợn, hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, trông rất đáng sợ.
Huống hồ trước nay trên Hưng Yên Phong danh tiếng của Phục Minh Hội chẳng hề tốt lành gì, vậy nên hai gã nam sinh có chút do dự không quyết.
Sau một thoáng lưỡng lự, bất ngờ thân hình hai người bọn họ lay động, biến thành hai làn gió, cấp tốc phóng thẳng đến cánh cửa màu xanh.
Theo kế hoạch, chỉ cần có thể chạm tay vào cánh cửa sẽ được lập tức truyền tống qua màn tiếp theo.
Đáng tiếc là thời điểm này tâm trạng của đám thành viên Phục Minh Hội không được tốt, hành động dại dột trên chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
Trần Công Minh mục quang lóe lên một tia tử vong, khinh thường hô vang một tiếng: “Muốn chết?”
Nhanh như cắt, Trần Công Minh lao đến, vũ động đôi tay huyễn hóa thành trảo, hung hăng vỗ thẳng xuống đầu hai gã nam sinh.
“Uỳnh uỳnh.”
Hai gã nam sinh đang di chuyển thuận lợi bỗng thấy trước mặt lóe lên một thân ảnh cản đường, đồng thời có một luồng năng lượng khủng bố ầm ầm đánh đến.
Cảm nhận sự cuồng bạo ẩn chứa trong luồng năng lượng đó, hai gã nam sinh da đầu tê dại, thần sắc cực kỳ hoảng loạn.
Bọn họ chỉ là Nhân Vực cấp mười bốn, đứng trước cơn thịnh nộ của Trần Công Minh tu vi Tướng Cấp trung kỳ thì làm sao chống cự nổi? Không ai bảo ai, mỗi người tự động bắn ngược trở ra mỗi hướng khác nhau.
Thế nhưng quá muộn rồi, trong nháy mắt, luồng năng lượng khủng bố điên cuồng lao đến, nện thẳng lên thân thể bọn chúng.
“Bồng.”
“Bồng.”
Hai gã nam sinh xui xẻo bị đánh văng ra xa, mặt mày tái mét, miệng ộc ra một vòi máu đỏ lòm.
Trần Công Minh mang theo gương mặt của một tên sát thần máu lạnh lại lướt tới, không chút lưu thủ đánh thêm hai chưởng.
“Bồng.”
“Bồng.”
Cảm thụ cỗ hơi thở tử vong treo ngay đỉnh đầu, hai gã nam sinh hãi hùng, đồng thanh hét lên một tiếng.
“Sinh Mệnh Châu, truyền tống!”
Ngay thời khắc đó, bất chợt trên người hai gã nam sinh lóe lên một luồng hào quang, trong tích tắc đã bùng nổ tạo thành một hố đen nuốt chửng thân thể của cả hai người.
Thậm chí nguồn năng lượng mà Trần Công Minh vừa đánh tới cũng bị hố đen thôn phệ sạch sẽ.
Cũng trong lúc này, bên ngoài đại quảng trường, cánh cửa màu trắng nằm trong Ngũ Hành Trận hào quang lóe sáng, chưa đầy một hơi thở bỗng vọt ra hai gã nam sinh kia.
Hai người nằm lăn lóc trên mặt đất mấy vòng, mãi đến một lúc lâu sau mới kịp hoàn hồn.
Một tên nén nhịn đau đớn, căm phẫn nói: “Hắn chính là Trần Công Minh, hội chủ Phục Minh Hội.
Không ngờ thằng khốn đó lại ra tay độc ác như vậy? Nếu không có Sinh Mệnh Châu thì chúng ta nhất định sẽ bỏ mạng trong tay hắn.”
Gã nam sinh còn lại cũng nghiến răng ken két, chửi to: “Chúng ta thật quá xui xẻo, vừa tìm được cánh cửa thông đạo thì gặp ngay một con chó điên.
Định mệnh cả nhà nó!”
Để bảo vệ tính mệnh cho các môn sinh, Thánh Viện đặc biệt cấp cho mỗi người tham gia kỳ Tân Vương một khỏa Sinh Mệnh Châu.
Bên trong Ngũ Hành Trận, một khi tính mạng bị đe dọa chỉ cần dùng linh lực chấn nát Sinh Mệnh Châu, lập tức sẽ được tiến hành truyền tống đẩy thẳng ra bên ngoài đại quảng trường.
Nhưng hai gã nam sinh không phải là người đầu tiên nhận kết cục này, trước đó đã có gần một trăm môn sinh bị đào thải ra ngoài.
Giống như bọn họ, có nhiều trường hợp bị chính môn sinh ám toán, có trường hợp xui xẻo đụng trúng một đầu linh thú cường đại, hoặc cũng có trường hợp vô tình rơi vào cạm bẫy giam cầm do Thánh Viện thiết lập nhưng không đủ sức phá giải, cuối cùng đành dùng đến Sinh Mệnh Châu rời đi.