Võ Thiện Nhân bước qua cánh cửa màu trắng bỗng thấy trước mặt sáng ngời, cảm giác giống như khi đang dùng Dòng Chảy Thời Không tiến hành truyền tống.
Chỉ qua vài nhịp thở, hắn thấy toàn thân bỗng nhẹ như bông, vừa mở mắt liền phát hiện mình đang lơ lửng trên không trung.
Tinh thần hắn khẽ động, Phong Quyển Tàn Vân lập tức thi triển ra, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Sau khi ổn định thân hình, Võ Thiện Nhân chau mày: “Ồ, đây là không gian bên trong Ngũ Hành Trận sao?”
Lúc ở trên Phi Hành Chu, Đỗ Quang và An Bình đã đưa cho những môn sinh tham gia Tân Vương một khối ngọc giản, bên trong có chứa đầy đủ thông tin về Ngũ Hành Trận.
Theo đó, Võ Thiện Nhân biết rằng mỗi cánh cửa nằm ở trung tâm đại quảng trường sẽ tiếp dẫn đến một phiến không gian khác nhau.
Điều đặc biệt, những không gian này không hề tồn tại trong tự nhiên mà là do cường giả Thánh Viện cố tình thiết lập.
Nhiệm vụ của thí sinh tham gia Tân Vương là cần tìm kiếm thông đạo để di chuyển qua màn tiếp theo, vượt đủ năm cánh cửa lập tức được truyền tống quay ngược trở ra Ngũ Hành Phong.
Khi tiến vào cánh cửa màu trắng, các môn sinh sẽ ngẫu nhiên dịch chuyển đến một địa điểm bất kỳ.
Nếu rơi đúng ngay trước cửa thông đạo vậy thì vận số quá may mắn rồi, chẳng cần tốn chút công sức nào hết đã có thể yên ổn vượt qua màn đầu tiên.
Có điều, từ tầng thứ hai trở đi thì đều phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Xui xẻo thay, Võ Thiện Nhân lại không nằm trong số những người may mắn đó.
Hiện tại, hắn đang đứng trên một mảng đất nhỏ, toàn bộ không gian bên ngoài bao phủ bởi một tầng sương mù mờ mịt.
Ở đây nếu không chú ý nhiều khả năng sẽ bị linh thú bất ngờ tập kích, hoặc xui xẻo hơn là sa chân đạp trúng vào tầng lớp cấm chế do cường giả Thánh Viện bày binh bố trận.
Đứng trong màn sương mù này đồng dạng cũng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Võ Thiện Nhân không vội hành động, cẩn thận thả thần thức ra kiểm tra hết thảy một lượt.
May mà một tháng trước hắn đã đạp nhập thành công tầng đầu Cửu Chân Tinh Thần, bởi vậy lực lượng tinh thần lực tăng lên nhiều, lúc này có thể dựa vào cảm ứng để thăm dò động tĩnh trong phạm vi chừng hai trăm trượng.
Trên lý thuyết, thông đạo các màn sẽ nằm ngẫu nhiên một trong số bốn vị trí là cực đông, tây, nam, bắc.
Dựa vào thông tin ghi chép trong ngọc giản, hắn nhận ra bản thân mình đang lạc trong biển sương mù, nơi này cách cực đông chừng năm dặm đường.
Hắn bình tĩnh xác định phương hướng rồi mau lẹ lấy từ trong người ra một mớ linh phù thuộc tính phòng ngự, dù là tay, chân, trước ngực, sau lưng đều dán chi chít.
Chưa hết, màn bảo hộ Thổ Thuẫn cũng được triệu hồi.
Sau khi cảm thấy thực sự yên tâm Võ Thiện Nhân mới bắt đầu di chuyển.
Bởi vì tầm nhìn rất hạn chế nên hắn không dám đi quá nhanh, cước bộ nhàn nhã chậm rãi, dùng thái độ cẩn trọng vững vàng mà tiến về phía trước.
Năm giác quan trên người Võ Thiện Nhân mở căng hết cỡ, đôi tai cố gắng nghe ngóng từng động tĩnh phát ra từ bốn phương tám hướng.
Trong không gian có phần quỷ dị đó, từng trận gió lạnh buốt thổi tới mơ hồ như có tiếng quỷ khóc u oán truyền đến, làm cho người ta nghe xong trong lòng phát lạnh.
Võ Thiện Nhân da gà da vịt nổi hết cả, hét toáng lên: “Con bà nó! Ta sợ nhất là ma quỷ, đừng có hù doạ ta.”
Đi khoảng độ một canh giờ, rốt cuộc hắn đã an toàn thoát khỏi biển mây mù.
Lúc này, phía trước chợt xuất hiện một núi băng tuyết khổng lồ.
Nói là núi băng nhưng Võ Thiện Nhân lại cảm nhận khí tức phô bày ra bên ngoài rõ ràng là kim thuộc tính sắc bén, bá đạo.
Đây chính là vị trí cực đông nằm trong bản đồ, nếu không sai, trên đỉnh núi băng kia có khả năng xuất hiện thông đạo đi qua cánh cửa thứ hai.
Võ Thiện Nhân xốc lại tinh thần, bắt đầu men theo sườn núi mà leo lên.
Hắn còn phát hiện vô vàn kim nguyên tố bám víu lấy đôi chân mình, khiến cho tốc độ vốn đã chậm chạp lại càng chậm chạp hơn.
Không gian chìm trong bức màn băng tuyết trắng xóa, lạnh buốt thấu xương.
Mặt đất là băng tuyết, các cây cổ thụ cao chót vót cũng được hình thành từ băng tuyết.
Nếu ở địa phương khác Võ Thiện Nhân sẽ dùng linh bảo phi hành nhưng bên trong này nguy cơ rình rập bốn bề, quan trọng nhất là hắn lờ mờ cảm thụ ngay trên bầu trời có một luồng uy áp cường đại ẩn núp, nếu cố tình bay lên sợ rằng sẽ bị thiên lôi giáng xuống đầu.
Võ Thiện Nhân nghĩ không sai, đây chính là một phương cách nhằm gia tăng độ khó Ngũ Hành Trận, tránh cho môn sinh lạm dụng linh bảo phi hành để vượt trận.
Ở đâu đó trong không gian này, có không ít môn sinh chủ quan thi triển thuật đằng vân.
Bọn họ vừa kịp bay lên liền bị một luồng lực lượng khủng bố khoá chặt tinh thần lực, khiến cho sợi dây liên hệ giữa bản thân và linh bảo bị cắt đứt, lập tức thân thể rơi tuột xuống mặt đất.
Đối với Võ Thiện Nhân thì không thể phi hành cũng không sao hết, hắn còn có thể sử dụng Phong Quyển Tàn Vân, tốc độ so sánh với người khác vẫn chiếm lợi thế.
Khi Võ Thiện Nhân leo được già nửa thì phía đằng sau bắt đầu xuất hiện bóng dáng một số môn sinh, mục tiêu cũng hướng về đỉnh núi.
Hắn không quá để tâm đến chuyện này, chỉ ngoái đầu nhìn một cái rồi tiếp tục kiên trì tiến lên.
Cũng may là đoạn đường này không hề có nguy hiểm, chỉ hơi tốn sức một chút mà thôi.
Độ hơn hai canh giờ sau hắn đã chạm chân tới đỉnh núi.
Không cần mất công tìm kiếm, Võ Thiện Nhân kinh hỉ phát hiện ngay trước mắt có một cánh cửa màu xanh tỏa ánh hào quang nhàn nhạt, chính xác là thông đạo chuyển qua màn thứ hai rồi.
Không ngờ vận số của hắn khá tốt, chỉ một lần liền có thể tìm ra vị trí truyền tống.
Tuy nhiên, hắn vẫn cẩn thận kiểm tra một lượt, đến khi khẳng định chắc chắn không có vấn đề gì mới yên tâm.
Đang chuẩn bị bước vào cánh cửa, bỗng nhiên Võ Thiện Nhân ngó nghiêng nhìn xuống chân núi, thấy số lượng môn sinh kéo đến càng lúc càng đông.
Nhìn cánh cửa thông đạo chớp động quang mang, hắn chợt nảy ra ý nghĩ: “Ta không thể để cho bọn họ tìm thấy cánh cửa này dễ dàng như vậy được.
Hay là tìm cách giấu nó đi xem sao.”
Nghĩ đoạn, hắn liền đến gần, dang rộng cánh tay ôm chặt lấy cánh cửa định bụng di dời qua vị trí khác bí mật hơn.
Đáng tiếc là trọng lượng cánh cửa vô cùng nặng, giống như bám rễ thật sâu xuống lòng đất, cho dù hắn có cố gắng đến đâu cũng không cách nào suy chuyển.
Võ Thiện Nhân không chịu bỏ cuộc, con mắt đảo tứ tung bốn phía xung quanh tìm xem có cách nào che giấu được không.
Chợt hắn nhìn thấy trên mặt đất có từng đụn băng tuyết nổi lên, trong đầu liền nảy ra một mưu kế.
Chân linh khí trong người khởi động, Võ Thiện Nhân liên tiếp đánh ra mấy đạo linh lực, khống chế một lượng lớn hạt băng tuyết bay về phía cánh cửa màu xanh.
Chẳng bao lâu, cánh cửa màu xanh đã bị che phủ bởi một lớp băng tuyết cực dày, ngay cả màn hào quang cũng không thể lọt ra ngoài.
Lúc này trên đỉnh núi thoáng đãng chợt có một khối băng tuyết to như đống rơm lù lù hiện lên.
Võ Thiện Nhân nhận thấy tình huống như vậy rất dễ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ, vì vậy hắn liền tiếp tục hành động, lăng xăng chạy tới chạy lui, linh lực trên người không ngừng phóng thích.
“Vù vù…”
“Vù vù…”
Chỉ một nhoáng, trên đỉnh núi đã có mấy chục đống tuyết to tướng hiện lên, phân bố rải rác ở khắp mọi nơi.
Nhìn hình thù bên ngoài cái lớn cái nhỏ, cái méo cái tròn, giống như là tự nhiên mà có.
Chỉ bằng mắt sẽ rất khó phát hiện ra điểm bất thường, trừ phi đám môn sinh dùng thần thức tỉ mỉ quan sát, nếu không còn lâu mới tìm được cánh cửa màu xanh đang bị che giấu bởi một trong số đó.