Ngay sau khi Trình Lương gục ngã, trong số đồng bọn của hắn chợt nhảy ra một người, nhanh như một con báo đã chồm đến ngay sau lưng của Võ Thiện Nhân, hét lớn: “Khốn kiếp! Ngươi dám xuống tay với đại ca của ta.
Đi chết đi!”
Đám người Phục Minh hoảng hốt la lên: “Trình Chung, ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu.
Mau quay trở về tìm hội chủ.”
Nam sinh này tên gọi Trình Chung, vốn là em trai ruột của Trình Lương, hiện có tu vi Nhân Vực cấp mười lăm.
Chứng kiến tình cảnh thảm hại của đại ca mình, hắn không nén được cơn giận, bất chấp ngăn cản của mọi người mà xông lên.
Hai tay Trình Chung co lại, linh lực ngưng tụ hoàn hảo, chiếu theo bí pháp bắn đến.
“Đạn Chỉ Thần Công.”
Võ Thiện Nhân không hề nhúc nhích, bóng lưng thẳng tắp như một ngọn trường thương, y phục trên người không gió mà tung bay.
Đứng bên ngoài cuộc chiến, nhìn hành động của Trình Chung, lại thấy Võ Thiện Nhân chủ quan khinh địch, Thích Thật Thà vội gào lên: “Võ Thiện Nhân, coi chừng phía sau!”
Hắn vừa dứt lời thì diễn biến tiếp theo khiến tròng mắt muốn lòi cả ra ngoài.
Giống như trường hợp của Trình Lương trước đó, chỉ thấy Trình Chung vừa tung mình chồm đến, một chiêu toàn lực đánh ra nhưng vừa kịp chạm vào Võ Thiện Nhân, bỗng thân thể như diều đứt dây bắn ngược trở ra, lăn lộn trên nền đất mấy vòng mới dừng lại.
Mọi người nhìn qua, thấy trên ngực Trình Chung có một lỗ hổng, rõ ràng là bị linh thuật Đạn Chỉ Thần Công gây nên.
Tuy Trình Chung may mắn chưa chết nhưng hiển nhiên đã trọng thương rất nặng, sợ rằng phải tĩnh dưỡng ba tháng mới có thể hồi phục.
Vừa rồi Võ Thiện Nhân đơn giản chỉ dùng Đẩu Chuyển Tinh Di phản kích, mang Đạn Chỉ Thần Công quay ngược trở lại cho Trình Chung.
Cũng may là Thánh Viện nghiêm cấm môn sinh chém giết lẫn nhau nên hắn vẫn còn nương tay, không xuất thủ đánh bồi, nếu không huynh đệ họ Trình chỉ còn nước đi chầu ông bà ông vải.
Một chiêu Đẩu Chuyển Tinh Di khiến cho ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, rất nhiều người đoán già đoán non.
“Vừa rồi… Đó là chiêu thức gì vậy?”
“Ta chỉ thấy hắn đứng yên mà thôi.
Tại sao lại có thể đánh bay Trình Chung?”
“Các ngươi mau xem, trên ngực Trình Chung chính là Đạn Chỉ Thần Công mà hắn vừa phát động đó.”
“Chẳng lẽ Trình Chung cảm thấy đấu không lại nên tự đánh vào mình sao?”
“Ngươi có thấy ai ngu xuẩn đến vậy không? Ta đoán là trên người Võ Thiện Nhân có cất giấu một kiện linh bảo phòng ngự rất lợi hại.”
Nháy mắt, huynh đệ Trình Lương, Trình Chung đã bị đánh cho thừa sống thiếu chết, mấy tên thành viên Phục Minh Hội hoảng hốt, lấm lét ra dấu hiệu bảo nhau mau chóng bỏ trốn.
Võ Thiện Nhân sớm đã để ý đến hành động của bọn chúng, liền quát: “Mấy người các ngươi muốn đi đâu? Đứng cả lại đó cho ta.”
Tiếng quát của hắn có kèm theo linh lực hùng hậu của Tướng Cấp sơ kỳ, khiến đám thành viên Phục Minh Hội bủn rủn tay chân, sợ đến té đái.
Nhìn tình huống đang diễn ra, trong lòng Võ Thiện Nhân bỗng có cảm giác bản thân mình lúc này thực sự là rất oai phong.
Vì vậy, hắn liền chỉnh trang lại bộ dáng, thẳng lưng ưỡn ngực, bộ dạng tiêu sái bước tới, mở miệng nhàn nhạt nói: “Muốn đi cũng được, nhưng huynh đệ của ta vừa rồi bị các ngươi đánh nội thương, hay là mỗi người để lại cho ta một vạn linh thạch bồi thường đi.”
“Một vạn linh thạch?”
Đám thành viên Phục Minh Hội thiếu chút thì la toáng lên: “Đây chẳng phải là ăn cướp trắng trợn sao?”
Một gã Nhân Vực cấp mười bốn mặt la mày liếm, cất giọng the thé nói: “Người huynh đệ! Làm người thì không nên tham lam quá, kẻo rước hoạ vào thân đó.
”
Thật là quá ngu ngốc! Võ Thiện Nhân trước nay ghét nhất là bị người ta uy hiếp, nghe gã kia nói xong, sắc mặt liền sầm xuống, thân hình thoáng động, lập tức bắn đến như bay.
Gã Nhân Vực cấp mười bốn chợt thấy ớn lạnh, trong cơn hoảng loạn chưa kịp hành động thì cảm nhận ngay trên cổ họng có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên.
Giọng nói của Võ Thiện Nhân vang lên: “Ngươi dám uy hiếp ta sao? Có tin chỉ cần nhúc nhích ta sẽ vặn gãy cổ ngươi không?”
Nghe thanh âm vô cùng lạnh lùng, không hề chứa một tia cảm xúc, cảm nhận sự lạnh lẽo toát ra từ năm ngón tay, các dây thần kinh trong đầu gã Nhân Vực cấp mười bốn run lên bần bật.
Ngó đến kết cục của huynh đệ họ Trình, gã hoảng sợ muốn đứng tim: “Huynh đệ… Không, đại nhân… Là do tiểu nhân lỡ lời…”
Võ Thiện Nhân chỉ trong một chiêu đã dễ dàng khống chế đối phương, sắc mặt chẳng tỏ ra vui hay buồn, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao các ngươi lại tấn công huynh đệ của ta?”
Gã nam sinh Nhân Vực cấp mười bốn biết chỉ cần một ý niệm của Võ Thiện Nhân cũng đủ khiến mình sống dở chết dở nên không dám giấu diếm, nuốt vội ngụm nước bọt, thành thật nói: “Chúng tiểu nhân chỉ là theo lệnh của hội chủ mà làm thôi.”
Từ nãy đến giờ, Võ Thiện Nhân thấy bọn chúng luôn miệng nhắc đến một tổ chức tên gọi Phục Minh Hội.
Tuy chưa rõ mạnh yếu thế nào nhưng nhìn vào đám thành viên này thì biết Phục Minh Hội cũng chẳng phải dạng tốt lành gì.
Võ Thiện Nhân liền hỏi thêm một câu: “Hội chủ của các ngươi là ai?”
Gã nam sinh Nhân Vực cấp mười bốn cố rướn cổ hít vài hơi, thở dốc nói: “Chính là… Trần Công Minh đại nhân.”
Thời gian gần đây, trên Hưng Yên Phong, Trần Công Minh là một cái tên bất ngờ nổi lên.
Hắn sở hữu một kiện Bích Thuỷ Thủ Trạc, linh bảo trung đẳng vô cùng lợi hại, thậm chí nhờ đó mà có thể đánh tay ngang cùng với Tướng Cấp hậu kỳ.
Đáng nói là, người này tính tình ngang tàng, hống hách, thường xuyên dung túng cho thành viên Phục Minh Hội làm xằng làm bậy.
Khi thấy Võ Thiện Nhân hỏi đến hội chủ, gã nam sinh Nhân Vực cấp mười bốn như mở cờ trong bụng, những tưởng nghe đến cái tên đó sẽ làm cho đối phương e dè mà buông tha cho mình.
Vậy nhưng hoàn toàn trái ngược với suy đoán, bàn tay trên cổ đột nhiên có dấu hiệu siết chặt hơn.
Hắn còn cảm thụ một luồng linh lực cuồng bạo đang thiêu đốt da thịt.
Gã nam sinh Nhân Vực cấp mười bốn sợ hãi, sắc mặt đỏ như quả cà chua chín, cố vùng vẫy tìm đường thoát ra.
“Khục… Khục…”
Đáng tiếc, bàn tay Võ Thiện Nhân kẹp cứng ngắc như gọng kìm, dù gã có giẫy giụa thế nào cũng vô phương tháo gỡ.
“Khục… Khục… Đại nhân! Xin… tha mạng.”
Bỗng bàn tay trên cổ có chút nới lỏng, kèm theo một âm thanh trầm đục: “Tu vi của hắn như nào?”
Gã nam sinh Nhân Vực cấp mười bốn vội la hét: “Trần Công Minh đại nhân hiện đang ở Tướng Cấp trung kỳ.”
Võ Thiện Nhân khẽ lẩm bẩm: “Tướng Cấp trung kỳ sao?”
Đám người Phục Minh Hội thần tình hoảng hốt, chẳng rõ nguyên nhân vì sao bỗng thấy Võ Thiện Nhân thần sắc đanh lại, đôi mắt xuất hiện hung quang đỏ hồng, sát khí khủng bố tràn ra, khiến ai nấy tim đập chân run, mồ hôi bất giác chảy ròng ròng.
Chuyện này cũng chẳng có gì là lạ, chuyến đi vào Tây Nguyên, Võ Thiện Nhân trải qua giết chóc vô số linh thú nên vô hình trên người tích tụ sát khí cực dày, một khi toả ra liền khiến cho người khác phải sợ hãi.
Lúc này, gã nam sinh Nhân Vực cấp mười bốn hoàn toàn bị luồng sát khí đó khống chế, hơi thở càng lúc càng yếu ớt, thân thể cơ hồ bị đông cứng lại, khí huyết có vẻ lưu chuyển chậm chạp hơn, chợt cảm thụ một hàng nước ấm nóng từ ngay hạ thân trào ra, thấm qua ống quần nhỏ tong tóc xuống mặt đất.