Đôi đũa trong tay Dịch Bạch Đường bỗng nhiên dừng giữa không trung.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Hắn chần chờ, vừa thưởng thức lại đồ ăn trong bát vừa cảm thấy không tin được.
Bún tàu, mỡ, nạc, gân đều không có gì sai.
Nguyên liệu được phối hợp cũng vẫn ổn, nước dùng là từ hải sản tươi khá thơm ngon, bên trong có mực, tôm, ngao, tỉ lệ 1:3:3; nấm hương, cải xanh cùng với trứng càng không cần nói, dùng mắt thường cũng nhìn được; gia vị khác cũng không có gì đặc biệt, một thìa muối, một thìa rượu gừng, ¼ thìa hạt tiêu; phần lửa khá có ý nghĩa, không giống với lửa nhỏ các đầu bếp thường dùng mà dùng lửa lớn để cho nước thấm vào sợi mì, sau đó mới vặn nhỏ lửa đun một lúc, cuối cùng là tắt bếp.
Dịch Bạch Đường cảm thấy buồn bực: "Chỉ có như vậy thôi à..."
Mặt Đổng Ân cũng tối lại: "Đúng, chỉ như thế thôi. Thật không tiện, cũng không có kĩ xảo độc môn nào, khiến cho con phải thất vọng rồi."
Lúc này Dịch Bạch Đường mới phát hiện, bản thân mình vừa rồi không chú ý đã nói hết các bước nấu mì này của bà ra khỏi miệng. Cái này cũng vừa đúng lúc, hắn nghiêm túc đánh giá: "Món ăn được làm như dây chuyền sản xuất thế này không đủ nghiêm túc."
Tên nhóc này!
Đổng Ân tức giận: "20 năm trước con cũng ghét bỏ ta nấu không ngon, 20 năm sau vẫn thế?"
Dịch Bạch Đường: "... Quên mất."
Hắn nghiêm túc suy nghĩ lần thứ hai, 20 năm trước bản thân còn là một đứa bé 3 tuổi, vậy mà đã có thể ghét bỏ đồ ăn mẹ mình nấu à?
Đổng Ân phì cười: "Khi đó con vẫn còn bé tẹo, đầu cũng chỉ cao hơn cái kệ bếp có một xíu, muốn cao lên thì phải lấy một cái ghế nhỏ ra để kê chân, tự mình làm đồ ăn. Một ngày kia, ta cũng làm cho con một bát mì, bên trong cũng là những nguyên liệu giống như hôm nay..."
Bà hơi hoảng hốt, ánh mắt trở nên xa xôi: "Khi đó ta vừa ly hôn với Dịch Bỉnh Khôn, muốn làm ra thành tích về mặt trù nghệ, sau khi về nhà nhờ ba dạy đã làm rất nhiều món ăn. Thế nhưng đối với đồ ăn, quan điểm giữa ta và ông ngoại con không giống nhau lắm... Ông ngoại con nấu ăn quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, vì có thể phát huy trí tưởng tượng của mình mà tự mình chuẩn bị từ nguyên liệu đầu tiên, cho dù là đi khắp mọi ngóc ngách trong thành phố hay tự mình nuôi trồng, ông ấy không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Lâu nhất là một lần kia, vì chuẩn bị một món ăn mà ông ấy đã dành ra 3 năm.
"Có lẽ là từ lúc đó ta đã không thể hiểu được suy nghĩ của ông ngoại con."
"Món ăn mất 3 năm kia ta cũng đã từng nếm thử rồi, cuối cùng cũng không thấy nó ngon thế nào. E là từ mức độ nào đó mà nói thì món ăn kia cho dù rất hoàn mĩ nhưng dường như lại không được hoàn mĩ như thế, ta cũng không tin thực khách có thể thưởng thức ra điều gì. Đường và muối nhiều hơn hay ít hơn một thìa thì ai cũng biết; nếu như đường và muối nhiều hơn hay ít hơn nửa thìa, một nửa số người ăn vào sẽ quan tâm; nhưng nếu như chênh lệch ¼ hoặc 1/10 thì liệu những người ăn vào có ai có thể thưởng thức ra không? Trong 100 người có 5 người ư?"
"Mẹ." Dịch Bạch Đường ngắt lời Đổng Ân, hắn nói một cách khách quan, "Người không thích hợp để thừa kế con đường nấu ăn của ông ngoại."
Một khoảng im lặng thật lâu.
Ánh mắt xa xôi của người phụ nữ chuyển từ vách tường lên người Dịch Bạch Đường.
Thời gian như chồng lên nhau.
Trước mặt con trai mình, bà giống như dần dần thấp xuống.
Căn phòng xa hoa thời thượng giống như những quân bài domino ầm ầm sụp đổ, xoay chuyển, từng bước biến thành một căn phòng nhỏ bao phủ kí ức xa xưa.
Gạch xanh loang lổ, kệ bếp bằng đá, lưới đánh cá cùng, củi khô và một loạt các đồ vật khác chất chồng lên nhau khiến người nhìn cảm thấy thấp thỏm.
Hình như khi đó là mùa hè.
Tối hôm qua ba của bà đã nói với bà:
"Tư Chân, con không thích hợp để kế thừa con đường nấu nướng của ta."
Chỉ một câu nói này đã dễ dàng khiến tất cả sự cố gắng nỗ nực của bà trong suốt thời gian đó trở nên vô nghĩa.
Sự tức giận khiến cho bà không muốn nhẫn nhịn, cùng ba mình cãi nhau một trận thật to. Nhưng cho dù bà nói thế nào đi chăng nữa thì ba của bà vẫn vĩnh viễn đứng ở nơi đó, sừng sững như một ngọn núi, im lặng nhìn bà.
Suốt một buổi tối bà không ngủ nổi, có lẽ cuối cùng cũng thiếp đi một lát.
Đến ngày thứ hai, đầu bà đau muốn nứt, ngơ ngác ngồi trong phòng bếp.
Đúng vào lúc này, Bạch Đường tiến vào.
Không biết có phải vì đêm qua nghe được lời cãi vã của bà và ông ngoại hay không mà khi cậu bé tiến vào phòng bếp nhẹ nhàng lay lay bà, khi không được bà đáp lại thì tự động lấy một chiếc ghế đặt bên cạnh kệ bếp rồi trèo lên.
Lúc này Đổng Ân bỗng nhiên phát hiện trí nhớ của mình có hơi mơ hồ.
Bà vừa nói 20 năm trước Bạch Đường ghét bỏ mì bà nấu.
Bà thật sự có nấu mì cho Bạch Đường ăn à? Bạch Đường từng nói gì ư?
Bà đã quên mất rồi.
Nhưng bà vẫn còn nhớ việc gì xảy ra sau đó.
Bạch Đường đứng trước kệ bếp, nấu nước, thêm gia vị, nấu canh, giống như rất lâu rất lâu, sau đó bưng một bát mì đến trước mặt bà.
Bà ngồi ngơ ngác một lúc thật lâu, tiếp theo khi nhận được bát mì nóng kia trong lòng cảm động không thốt lên lời.
Khi bà ly hôn đã từ bỏ mọi thứ chỉ vì được mang con trai mình theo, hiện tại, nhóc con đang nghĩ mọi cách để an ủi bà
Bà mỉm cười nhận lấy bát mì, ăn một miếng.
Sau đó... Tất cả đã hoàn toàn biến dạng.
Bà ăn được hương vị mà ba mình nấu ra từ bát mì kia.
Phút chốc bà nhớ ra chuyện xảy ra vào tối hôm qua. Vì nhiều nguyên nhân khác nhau, cuối cùng tất cả những thắc mắc hóa thành con sóng dữ trào dâng trong đầu bà, gào thét phẫn nộ, nhiều lần chất vấn người ba không ở nơi này, cũng chất vấn luôn cả mình.
Con là con gái của người!
Vậy mà người nói con không thích hợp để kế thừa tài nấu nướng của người, vậy còn có ai thích hợp nữa đây?
Người không giao phương pháp bí truyền cho con vậy thì muốn giao nó cho ai?
Tức giận chiếm cứ toàn bộ đầu óc của bà, bà lại nghĩ đến lúc bà ly hôn, ba bà đã từng đề nghị: Có muốn đổi họ cho Bạch Đường không?
Nếu như đổi họ của Bạch Đường thành họ Đổng, như vậy, tất cả, từ phương pháp bí truyền, hướng dẫn, giao thiệp có phải đều là chuyện đương nhiên dành cho ngời kế thừa không?
Cho dù kia chỉ là một đứa bé mới có ba tuổi?
Bà không biết vì sao trong nháy mắt đó mình lại nổi giận rồi làm gì.
Tiếng đồ sứ vớ vụn kéo lại lí trí của bà.
Trên mặt đất là mảnh sứ vỡ tung cùng với những thứ khác, toàn bộ loạn thành một đống, nước nóng bắn tung tóe khắp nơi, trong lúc lơ đãng chạm đến một dòng máu đỏ uốn lượn chảy xuống.
Dọc theo quỹ tích rơi xuống của dòng máu đó, bà nhìn thấy con trai mình ngã vào kệ bếp.
Hai mắt cậu bé nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, máu tươi tràn từ tóc qua tai, lại từ tai rơi xuống từng giọt từng giọt, rơi trên mặt đất thành một vũng nhỏ.
20 năm trôi đi, bà không có cách nào đối mặt với Bạch Đường bởi vì không có cách nào đối diện với bản thân của năm đó.
Năm đó, mình vừa nhu nhược vừa đáng ghê tởm.
Dịch Bạch Đường nhìn mẹ mình.
Hắn vừa nói xong một câu, Đổng Ân ngồi đối diện bỗng nhiên dùng hai tay bưng kín khuông mặt.
Dịch Bạch Đường không hiểu.
Không đợi Dịch Bạch Đường làm rõ xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, một giọt nước mắt trong suốt bỗng nhiên xuất hiện từ khe hở, tiếng nghẹn ngào nức nở cũng theo đó vang lên, bắt đầu không kìm nén được nữa, từng tiếng từng tiếng càng ngày càng rõ ràng.
Dịch Bạch Đường lại càng không hiểu.
Sau đó hắn bình tĩnh, ít nhất là làm bộ bình tĩnh, gọi điện cho Viên Huy, nói cho cậu ta biết để nhanh chóng quay lại giải quyết vấn đề của mẹ mình.
Nhận được điện thoại, Viên Huy còn tưởng rằng có chuyện gì hết sức khẩn cấp, không trở về không được, sợ đến mức phi thẳng về như mọc cánh, kết quả là, vừa vào cửa, nhìn vào, thật là tốt, mẹ nuôi của cậu ta vừa khóc vừa lôi kéo tay Dịch Bạch Đường nói xin lỗi; còn người được xin lỗi là Dịch Bạch Đường thì sao, nhìn ánh mắt của hắn đối với mình giống hệt như vị cứu tinh xuất hiện, khỏi nói đến có bao nhiêu ánh sáng trong mắt.
Sau đó Viên Huy tiến lên giúp Dịch Bạch Đường nâng mẹ nuôi mình dậy, cũng kèm cho Dịch Bạch Đường một ánh mắt an ủi: không sao cả đâu, cứ như vậy một lúc là ổn thôi.
Dịch Bạch Đường:... Đáng ghét, đúng là thất sách, vừa nãy mình phải gọi điện cho cây non mới đúng!
Cuối cùng, đến khi Thương Hoài Nghiên giải quyết xong việc ở công ty, khi đến nơi này, Dịch Bạch Đường cũng đã biết rõ toàn bộ những chuyện xảy ra trước đây.
Ngoài lần đầu nghe coi như nghiêm túc ra, toàn bộ phần sau đó đều ở trong trạng thái thất thần, nghiêm túc suy nghĩ xem vì sao mẹ mình lại nấu mì chưa được ngon, hắn cố ý phong bế vị giác tạm thời để suy nghĩ về vấn đề này.
...
Thật ra trong lòng Dịch Bạch Đường hiểu rất rõ.
Giống như lời đại ma vương vẫn nói với hắn từ xưa đến giờ, nấu ăn bằng tâm.
Cơm nước của mẹ hắn chỉ có tác dụng với hắn. Còn cơm nước của hắn lại chỉ có tác dụng với cây non.
Còn ông ngoại hắn, trước sau vẫn luôn cố gắng hết sức, đồng thời thành công dùng "Tâm" nấu ăn khiến cho toàn bộ thực khách đều có thể cảm nhận được.
Ngưỡng mộ như núi cao.
Cũng chính vào lúc này, cảm giác mơ hồ trong đầu Dịch Bạch Đường cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Thật giống như từ rất lâu trước đây...
Dường như hắn đã từng ăn qua một món ăn.
Hắn đã quên mất món ăn đó là gì, cũng không biết mình ăn vào lúc nào, thế nhưng hương vị không rõ tên kia đã khắc thật sâu vào trong linh hồn của hắn.
Hắn biết rằng món ăn kia ăn rất ngon.
Hắn bắt đầu say mê nấu ăn, muốn món ăn đã khắc sâu vào trong linh hồn của hắn kia lại hiện ra một lần nữa.
Thế nhưng càng ngày hắn lại càng thưởng thức được nhiều hương vị khác nhau, thứ hương vị kia cũng dần dần phai nhạt trong trí nhớ. Sau đó nữa, hắn và mẹ mình lại đi trên hai con đường khác nhau, khi không sánh bằng đại ma vương, hắn đã xuất ngoại học tập, truy đuổi kỹ xảo cực hạn, thậm chí muốn thông qua món ăn kinh dị để tìm một con đường mới, thế nhưng từng thứ một đều thất bại.
Công cụ càng nhiều, kĩ xảo càng tinh tế hơn, còn có món ăn kinh dị sau này khiến cho khoảng cách giữa hắn và thực khách càng xa, khoảng cách giữa hắn và đại ma vương cũng càng ngày càng xa.
Bởi vì không quan tâm đến hương vị sẽ khiến người ta sợ hãi than thở thế nào, đại ma vương vẫn luôn luôn kiên trì dùng tâm ý của mình giấu trong những món ăn ông làm ra tặng cho tất cả mọi người, đại ma vương chưa bao giờ thừa nhận mình là vua đầu bếp. Ông ấy chỉ nhận bản thân là một đầu bếp tốt.
Bản thân hắn cũng không thể ý thức được điều này đúng lúc.
Từ lúc bắt đầu cho đến cuối cùng, nấu ăn cũng chỉ là một thứ khiến người ta vui vẻ, còn một phần là hương vị khiến người hài lòng.
Chỉ là như vậy thôi.
Buổi tối hôm đó, Dịch Bạch Đường ngủ không an giấc, cứ lật qua lật lại trên giường.
Thương Hoài Nghiên nằm bên cạnh hắn ngáp một cái, thầm nghĩ khẩu vị vất vả lắm mới tìm lại được, kết quả lại là mất ngủ...
Y ôm người bên cạnh, hỏi bằng giọng lười biếng: "Bảo bối, sao còn chưa ngủ, không thì chúng ta làm vài việc vui vẻ của nhân gian nhé..."
Dịch Bạch Đường: "Hoài Nghiên."
Thương Hoài Nghiên: "Hả?"
Dịch Bạch Đường suy tư một lúc lâu rồi hỏi: "Qúa khứ của anh, là như thế nào?"
Thương Hoài Nghiên sững sờ: "Tại sao bỗng nhiên lại hỏi vấn đề này?"
Dịch Bạch Đường: "Trước đây tôi cảm thấy chỉ có hiện tại mới là quan trọng, thế nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy quá khứ và tương lai cũng quan trọng như thế."
Thương Hoài Nghiên mang theo ngạo mạn không dễ phát hiện trong lời nói: "Để tôi nghĩ lại xem, thật ra cũng không có gì đặc biệt mới lạ cả..."
"Thương Hoài Nghiên." Dịch Bạch Đường ngắt lời đối phương, hắn gọi đầy đủ cả tên lẫn họ của đối phương, thần sắc cực kì nghiêm túc, sau đó hắn quyết định.
"Tôi yêu thích anh."
"Từ giờ trở đi, chúng ta đều cùng nhau đi."
😊 BTV: À vâng, bây giờ bạn Dịch mới tỏ tình. Khụ khụ, cũng sắp hết truyện luôn.