Edit: Phưn Phưn Toàn bộ phòng bao lặng ngắt như tờ.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía cuối sô pha. Nghe đồn, ở nước ngoài học thì bất ngờ bị hủy dung, tính cách thô bạo, cách làm việc khiến cho người ta sợ hãi đại thiếu Hoắc gia, giờ phút này vậy mà lại bị một cô gái nhỏ thoạt nhìn chỉ mới khoảng hai mươi tuổi đè ở trên sô pha, xách lấy cà vạt "Cưỡng hôn".
Một màn này nếu bị truyền ra ngoài, không biết phải khiến cho bao nhiêu người rớt mắt kính.
Phương Húc Thăng là người lấy lại tinh thần nhanh nhất.
Trong lòng vô cùng cảm thán với tác phong làm việc của cô gái nhỏ thoạt nhìn xinh đẹp trong sáng này, anh ta cười vỗ vỗ bàn tay, kéo sự chú ý của những người khác trong phòng bao về đây, đồng thời mở thiết bị âm thanh trong phòng.
"Đừng nhìn nữa, bạn trai bạn gái người ta nói chuyện yêu đương nên cãi nhau cho chút tình thú thôi mà, sao mấy người cứ như đám nhà quê vậy hả, chút việc đời vậy mà cũng chưa từng thấy thế thì đi ra ngoài đừng nói là bạn của Phương Húc Thăng tôi!"
Những người trong phòng bao này đều đi theo Phương Húc Thăng hưởng lạc thú, đương nhiên sẽ không ai không có đầu óc hoặc không có mắt.
Vừa nghe Phương Húc Thăng đưa ra bậc thang này, bất luận là nam hay nữ đều nịnh hót đón ý nói hùa ồn ào cười lên, cũng không còn ai dám đi nhìn chằm chằm vào hai người ở trong góc nữa.
Âm nhạc ồn ào cùng với tiếng cười đùa lại vang lên, rất nhanh liền tràn ngập khắp phòng bao.
Trong đám người chơi đùa này, có người mò đến bên cạnh Phương Húc Thăng, mượn cơ hội tiếp rượu, tiến đến bên cạnh Phương Húc Thăng, thấp giọng hỏi: "Cô gái này là bạn gái của đại thiếu Hoắc gia à? Không phải nói là em gái của vị hôn thê sao? Hơn nữa, tôi thấy thái độ vừa rồi của Hoắc thiếu đối với cô ấy, cũng không giống bạn gái."
"..." Phương Húc Thăng liếc mắt một cái, thấy là bạn nhậu mà mình có quen biết, trong ấn tượng chính là một phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp, anh ta quay đầu uống một ngụm rượu, cười, "Cậu quản việc cô ấy có phải hay không làm gì?"
"Chậc, tôi chỉ tò mò thôi mà."
"Tò mò?" Phương Húc Thăng hơi hạ thấp giọng, "Cậu đừng cho là tôi không biết cậu đang có ý gì, từ lúc cô gái nhà người ta vừa vào, hai tròng mắt của cậu liền dính lên người cô ấy —— Tống Thanh Trác, tôi khuyên cậu một câu, cậu quả thật đủ điên, nhưng Hoắc Trọng Lâu còn điên hơn cậu rất nhiều —— Nếu cậu thật sự dám chạm vào cô gái này, cậu ta sẽ giết chết cậu."
"..."
Nghe được ý cảnh cáo trong lời này của Phương Húc Thăng, ánh mắt Tống Thanh Trác chợt lóe, ngượng ngùng lui nửa người.
"Được, tôi không động đến là được chứ gì."
Trong một góc sô pha.
Từ trong khiếp sợ cùng với không tin tưởng Hoắc Trọng Lâu đã sớm lấy lại tinh thần. Thật sự có nằm mơ anh cũng không nghĩ tới, sau khi mình tháo mặt nạ xuống, Tần Khả chẳng những không sợ hãi hoặc có ý chạy trốn, ngược lại...
Hoắc Trọng Lâu vốn muốn đẩy cô ra.
Chỉ là khi thấy hàng lông mi của cô gái nhỏ hơi run run, cảm giác được cánh môi mềm mại gần trong gang tấc đang dẫn dụ người ta tới hái, con thú dữ đã bị cầm tù rất lâu dưới đáy lòng đã không còn kiềm chế được nữa, phá vỡ xiềng xích nhà tù xông ra ngoài.
Trong tiếng âm nhạc ồn ào nơi đây, Tần Khả khó khăn lắm mới hoàn hồn. Gò má của cô đã đỏ lên, cảm giác được Hoắc Trọng Lâu bị cô đè dưới thân đã mở mắt ra, đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô, cuối cùng cô cũng nhịn không được mà ngại ngùng.
Năm ngón tay nắm chặt lấy cà vạt của người đàn ông hơi buông lỏng, cô gái nhỏ ngượng ngùng muốn lui ra.
Chỉ là hô hấp nóng bỏng đan vào nhau vừa mới tách ra, đột nhiên cô cảm giác được sau cổ bị ghìm lại, bị người đàn ông dưới thân ấn xuống.
Nụ hôn này biến thành Hoắc Trọng Lâu chủ động, còn kịch liệt hơn cả cái trước.
Trong đôi con ngươi đen nhánh chứa đầy khát vọng không biết đã đau khổ chịu đựng bao lâu. Giống như là vừa đi qua một vùng sa mạc mênh mông vô tận khiến người ta tuyệt vọng, chợt nhìn thấy một hồ nước trong suốt, anh vô cùng khao khát hô hấp của cô, tựa như muốn nuốt cả người cô vào đến tận trong xương.
Thêm những ánh mắt như có như không ở đằng kia, làm cho Tần Khả thẹn thùng gần như sắp bốc cháy.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không đẩy Hoắc Trọng Lâu ra, chỉ vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Trên xe về nhà, hiển nhiên chỉ có hai người Tần Khả và Hoắc Trọng Lâu.
Chẳng qua nghĩ tới vẻ mặt và ánh mắt trêu ghẹo của Phương Húc Thăng lúc đưa hai người bọn họ xuống lầu, Tần Khả liền hận không thể tìm một cái hố gần đó để chui vào.
Ổn định lại một lúc, cuối cùng cô cũng vượt qua được xấu hổ trong lòng mình.
Tần Khả nhìn sang bên cạnh.
Hoắc Trọng Lâu đã đeo cái mặt nạ hồ ly kia lên lần nữa. Có nó che đi, Tần Khả không cách nào biết được hiện tại người đàn ông này đang có vẻ mặt gì.
Nhưng mà...
Từ nụ hôn được đáp lại kia, cô có được cho là đã thành công không?
Tần Khả thầm suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy trong xe vang lên một giọng nói.
"Em ghét Tần Yên sao?"
"..."
Tần Khả ngẩn ra. Mặc dù không biết tại sao Hoắc Trọng Lâu lại đột ngột đặt câu hỏi như vậy, nhưng Tần Khả vẫn không lừa anh, "Tần gia và Tần Yên vẫn luôn lừa gạt em, đương nhiên em không thích bọn họ."
Người đàn ông cười một tiếng, giọng điệu có chút phiền muộn.
"Quả nhiên."
"... Quả nhiên cái gì?" Tần Khả đột nhiên có dự cảm không tốt.
"Em chỉ vì muốn trả thù Tần Yên, cho nên mới muốn tôi ném cô ta, cưới em."
"......" Tần Khả: "?"
Bị những lời này làm cho mắc nghẹn một lúc lâu, cuối cùng Tần Khả mới chậm rãi thở dài một hơi.
Cô hơi cắn răng.
"Em đã nói đó là lần cuối cùng —— Nếu anh không tin, vậy em cũng sẽ không nói nữa."
Hoắc Trọng Lâu quay đầu nhìn cô.
Trong cặp con ngươi đen nhánh cất giấu ý tàn bạo đầy lạnh lẽo: "Vậy em nói cho tôi, vì sao em lại thích tôi? —— Nếu không phải bởi vì quyền thế của Hoắc gia, không phải vì muốn trả thù Tần Yên —— Vậy tại sao em lại thích một con quái vật như tôi!?"
Tiếng nói khàn khàn kết thúc, đến cả tài xế đang lái xe ở phía trước cũng nhịn không được mà run tay.
Tần Khả cực kỳ tức giận.
Nhưng cố tình cô lại không thể nói bởi vì cô biết thân phận của anh, biết anh chính là Hoắc Tuấn đã từng cứu cô.
Nếu ngay tại thời điểm này mà nói cho Hoắc Trọng Lâu biết, coi như Hoắc Trọng Lâu không truy cứu vì sao cô có thể biết được chân tướng từ bí mật bị che kín tầng tầng lớp lớp, thì anh tuyệt đối cũng sẽ cho rằng cô chỉ đang thương hại anh, báo đáp anh.
Khảm sâu trong xương cốt người này chính là kiêu ngạo và tự ti.
Anh tuyệt đối sẽ không thể nào tiếp nhận được tình cảm giống như bố thí của cô.
Như vậy sẽ chỉ khiến anh hoàn toàn rời xa cô.
Tần Khả siết chặt đầu ngón tay.
"Em thừa nhận... Ngay từ đầu em tiếp cận anh là vì Tần Yên."
Cô ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Hoắc Trọng Lâu.
"Nhưng em sẽ không vì Tần Yên mà nói dối —— Em nói thích anh, đó chính là thích anh, ai cũng không có tư cách khiến em phải nói dối chuyện này!"
Cơ thể Hoắc Trọng Lâu cứng đờ.
Một lúc lâu sau, anh dựa sâu vào chỗ tựa lưng của ghế da, dùng sức nhắm hai mắt.
"... Được."
Giọng người đàn ông hơi khàn khàn.
"Tôi cho em thời gian một ngày cuối cùng để hối hận. Nếu em thật sự quyết định, vậy chờ ngày mai bình tĩnh lại, thì nói cho tôi lựa chọn của em."
Tần Khả vốn định từ chối, đương nhiên cô biết ngày này căn bản là không cần thiết, nhưng sau khi phân vân, vì để cho Hoắc Trọng Lâu yên tâm, cô chỉ có thể cam chịu.
Dù sao chỉ có một ngày mà thôi.
Cô đợi rất lâu, cũng không kém một ngày này là bao.
Buổi tối ngày hôm sau.
Tần Khả đã sớm chờ ở phòng khách nhà chính Hoắc gia chờ Hoắc Trọng Lâu về nhà.
Chỉ là chờ mãi chờ mãi, cô không chờ được Hoắc Trọng Lâu, lại đợi được ba người Tần gia trở về.
"Mấy cái này mang lên phòng chúng tôi, những cái đó thì mang lên phòng Yên Yên."
"À đúng rồi còn cái này nữa."
"Nhẹ một chút! Coi chừng rơi bể, nếu không mấy người cũng đền không nổi đâu."
"......"
Tần Khả lặng người nhìn ba người chỉ huy mấy người giúp việc trong nhà, đem bao lớn bao nhỏ đồ vật mà hôm nay bọn họ mua lên lầu hai.
Đây là... Đánh cướp mấy chục cửa hàng vậy??
Tần Khả vốn đã có ác cảm với ba người này, lúc này thấy bọn họ quẹt thẻ của Hoắc gia, không biết liêm sỉ mà dùng tiền của Hoắc gia, càng cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Không yên tâm nhìn theo đám người giúp việc mang đồ đi, lúc này ba người Tần gia mới chú ý tới Tần Khả đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách.
Ân Truyền Phương vốn còn đang cười rực rỡ giống như đóa hoa cúc vừa nở rộ, thì nhất thời cả khuôn mặt lạnh xuống mấy độ.
——
Kể từ sau khi Tần Khả bị lừa kí tên lên giấy tài sản, thì Tần gia đã hoàn toàn xé rách mặt với cô.
Nếu không phải do hôn ước của Hoắc gia tới quá gấp, đến Kiền thành đón bọn họ lại nói rõ muốn một nhà bốn người đều đi Tứ Cửu thành tham gia hôn lễ, vậy thì bọn họ đã sớm đuổi Tần Khả ra khỏi Tần gia.
Lúc này nhìn thấy Tần Khả, Ân Truyền Phương chỉ cảm thấy phiền phức, lại sợ Tần Khả nói lời gì không nên, hiển nhiên không thể nào có được sắc mặt tốt với cô.
"Sao con lại ở đây?"
Ngữ khí của Ân Truyền không nặng không nhẹ, liếc Tần Khả một cái, không thèm che dấu vẻ chán ghét trong đôi mắt của bà ta.
Tần Khả làm như không phát hiện, cô thu hồi tầm mắt từ đám người giúp việc đã rời đi, nhàn nhạt mở miệng.
"Dì Ân, dù sao Tần Yên vẫn chưa gả vào Hoắc gia, các người cứ không tiết chế mà dùng tiền của Hoắc gia như vậy... Thì không tốt lắm?"
Cái xưng hô lạnh nhạt xa cách này làm cho ba người Tần gia sửng sốt. Lấy lại tinh thần, Ân Truyền Phương bực bội nhíu mày:
"Mày đang nói gì vậy hả! Chị mày gả cho đại thiếu Hoắc gia là chuyện sớm hay muộn thôi, hơn nữa ngày cưới cũng đã quyết định, còn không phải là người một nhà à!?"
Nói xong, Ân Truyền Phương lại cười khẩy một tiếng.
"À, tao biết rồi, mày là đang ghen tị với Yên Yên, đúng chứ? Tao có nghe người giúp việc lén nói, hai ngày nay mày muốn tìm đại thiếu Hoắc gia? Mày đang ôm tâm tư gì hả??"
Tần Khả nhíu mày.
Không để cho cô có cơ hội giải thích, Ân Truyền Phương đã nhìn cô một cách khinh thường.
"Mày vẫn nên từ bỏ đi, người đại thiếu Hoắc gia thích chính là Yên Yên, chứ không phải mày —— Thừa dịp bây giờ mày nên dỗ dành Yên Yên nhiều lên, nói không chừng tương lai đại thiếu Hoắc gia nhìn mặt mũi của chị mày, thì sẽ thương hại mày, cho mày miếng cơm —— Nếu không chỉ bằng mày, không bối cảnh không giao thiệp, chỉ biết nhảy mấy điệu rách nát, lại còn muốn lăn lộn vào giới giải trí?"
"......"
Nghe đến đó, rốt cuộc Tần Khả nhịn không được cười một tiếng.
Thật sự là dáng vẻ tiểu nhân đắc chí này của Ân Truyền Phương quá nhức mắt, mà chân tướng lại làm cho bà ta trông quá buồn cười.
"—— Mày cười cái gì!"
Ân Truyền Phương dù có không nhạy bén đi nữa, thì cũng cảm nhận được nụ cười này của Tần Khả là đang cười nhạo bà ta.
Khóe môi Tần Khả khẽ cong lên.
"Đương nhiên là cười bà."
"Mày..." Ân Truyền Phương tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Mày cút ra ngoài cho tao!"
Tần Khả ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, nghe vậy cũng không thèm động đậy.
"Đây là Hoắc gia, không phải Tần gia, bà không có tư cách đuổi tôi đi."
Ân Truyền Phương cười khẩy, "Đây đúng là Hoắc gia, nhưng mày cũng đừng quên là vì ai mày mới có thể vào đây! Bọn tao có thể làm cho mày cùng vào đây, đương nhiên có thể làm cho mày cút đi!"
"... Phải không?"
Tần Khả hơi rủ mắt, thầm cười.
"Hoắc quản gia?"
"Bà Ân, lửa giận của ngài quá lớn."
Vẫn luôn đứng trên cầu thang sau lưng mấy người này, từ lầu hai Hoắc Cảnh Ngôn đi xuống.
"......!"
Sắc mặt Ân Truyền Phương đột ngột thay đổi, vội vàng quay đầu lại. Thấy rõ đúng là quản gia của Hoắc gia Hoắc Cảnh Ngôn, Ân Truyền Phương thầm kêu khổ không ngừng.
——
Tới Hoắc gia đã gần một tuần, bà ta cũng đã rất nhiều lần nghe được từ chỗ người giúp việc, Hoắc Cảnh Ngôn này trên danh nghĩa là quản gia của Hoắc gia, nhưng trên thực tế lại là con nuôi của chủ nhân Hoắc gia Hoắc Thịnh Phong —— Ở trước mặt anh ta lộ ra vẻ giương nanh múa vuốt vừa rồi, thật sự không phải là biểu hiện sáng suốt gì.
Nghĩ như vậy, Ân Truyền Phương nhanh chóng đổi thành khuôn mặt vui vẻ.
"Hoắc quản gia, thật ngại quá, con gái trong nhà không biết phép tắc, lộ ra việc xấu trong nhà, đã khiến ngài chê cười."
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Ngôn không thay đổi, ung dung đi xuống cầu thang.
"Bà Ân quá khiêm tốn rồi. Tôi thấy tiểu thư Tần Khả tri thư đạt lễ[1], cử chỉ hành động đều rất có chừng mực, cũng không phải dáng vẻ không biết phép tắc."
"..."
Sắc mặt ba người Tần gia đều thay đổi.
Nói Tần Khả tri thư đạt lễ, cử chỉ hành động đều có chừng mực thì không sao, nhưng nếu đặt vào lúc này, hơn nữa thêm mấy câu lời qua tiếng lại vừa rồi của Tần Khả và Ân Truyền Phương, thì lời này khiến cho ba người Tần gia nghe thấy quá mức chói tai.
Giống như... Đang châm chọc bọn họ không có lễ nghĩa, không có chừng mực vậy.
Cuối cùng Tần Yên cũng không kiềm chế được nữa.
Cô ta cúi đầu, làm ra vẻ vô cùng áy náy.
"Xin lỗi Hoắc quản gia, có phải đã làm phiền tới ngài rồi không? Tiểu Khả, em mau nói xin lỗi với Hoắc quản gia, về sau đừng chống đối mẹ như vậy nữa."
"Mẹ?"
Khiến cho Tần Yên vô cùng bất ngờ chính là, hôm nay đứa em gái vẫn luôn yết ớt nghe lời này thế mà đến cả lời của mình cũng không thèm nghe.
Cô gái nhỏ ngồi trên sô pha hơi ngửa cằm, châm chọc trào phúng nhìn ba người.
"Bà ta là mẹ của cô, không phải của tôi. —— Bà ta không xứng."
"Mày ——!"
Mắt thấy những chuyện xấu không thể cho người khác biết sắp bị Tần Khả vạch trần ra trước mặt Hoắc Cảnh Ngôn, Ân Truyền Phương tức muốn hộc máu, cũng bất chấp những việc khác, nhanh chóng tiến lên muốn đánh Tần Khả.
Mà đúng lúc này.
Phía sau bọn họ.
Vị trí huyền quan rộng rãi sáng sủa, hai cánh cửa gỗ lớn dày đột nhiên đẩy ra, một bóng người thon dài bước vào.
Ánh sáng sau lưng phác họa ra thân người cao ngất bị âu phục chỉnh tề bao lại, chỉ là chiếc mặt nạ hồ ly đã khiến cho ba người Tần gia đều ngơ ngác.
Tần Khả cảm thấy bất ngờ.
——
Sao người này từ công ty về mà cũng đeo cái đó?
Hoắc Cảnh Ngôn: "Thiếu gia Trọng Lâu."
Tần Yên chợt hoàn hồn.
Cô ta vô cùng kiêng kị liếc Tần Khả một cái. Bất hòa giữa Tần Khả và Tần gia, đương nhiên không thể để cho người của Hoắc gia biết được —— Nếu như người này nghe nói mình là kẻ mến mộ đại thiếu Hoắc gia, thì không biết được nó sẽ đối đãi với người một nhà bọn họ thế nào.
Lỡ như bởi vì vậy mà làm chậm trễ việc mình gả vào hào môn Hoắc gia thì...
Ánh mắt Tần Yên trở nên lạnh lẽo.
Giây sau, cô ta cắn chặt răng, hạ quyết tâm, bước nhanh về phía người đàn ông vừa vào cửa.
Thấy mọi người đều ở đây, Hoắc Trọng Lâu có chút bất ngờ nhưng không vui.
"Sao lại thế này?"
Anh nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
Hoắc Cảnh Ngôn vừa định nói chuyện, thì bất chợt một bóng người chắn giữa anh và Hoắc Trọng Lâu.
——
Vẻ mặt Tần Yên tự trách, ánh mắt rủ thấp xuống.
"Xin lỗi, Hoắc thiếu, tính tình của em gái nhà em vẫn luôn không tốt, không nghĩ tới đến Hoắc gia mà cũng không biết thu lại, đã khiến cho Hoắc gia và ngài thêm phiền toái rồi."
Cô ta dừng lại, quay đầu, mắt lạnh nhìn Tần Khả vẫn đang ngồi bất động trên ghế sô pha.
Cảm xúc tức giận vụt qua đáy mắt Tần Yên.
"Tần Khả, em về Kiền thành đi —— Hôn lễ lần này của chị và Hoắc thiếu, em không cần tham gia!"
"..."
Tần Khả khẽ cười một tiếng, đứng dậy, ngữ khí có chút trào phúng.
"Cô quyết định?"
Sắc mặt Tần Yên khó coi, "Đây là hôn lễ của chị ——"
"Nhưng không phải hôn lễ của cô có tới hai nhân vật chính sao?"
Tần Khả nâng tầm mắt, nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly màu trắng ——
"Hoắc Trọng Lâu, anh nói đi?"
Chú thích: Tri thư đạt lễ[1]: Người hiểu lễ nghĩa