Edit: Phưn Phưn Hoắc Tuấn đột ngột đẩy cửa phòng thay đồ ra.
Mọi người trong phòng, bao gồm Ngôn An đang trang điểm và thợ trang điểm đều bị giật mình, chỉ còn một đường kẻ mắt cuối cùng là xong mà cũng bị hỏng mất, thợ trang điểm hoàn hồn lại thì nóng nảy, quay đầu giậm chân:
"Đã sắp kẻ xong rồi! Ai bảo các người đột nhiên ——"
Tiếng líu lo im bặt.
Thật sự là ánh mắt của thiếu niên từ ngoài cửa đi vào quá lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi, quá mức khủng bố, từ ánh mắt đầu tiên đã làm thợ trang điểm nghẹn họng, bao nhiêu nước miếng đều nuốt trở lại.
"Hoắc, Hoắc thiếu...?"
"Tần Khả đâu?"
Ánh mắt của Hoắc Tuấn đảo qua một vòng mọi người đang im lặng như gà, không tìm được người mình muốn tìm, tức khắc giọng nói lại lạnh xuống vài độ.
Đứng mũi chịu sào chính là trợ lý của thợ tạo hình đứng gần nhất, trong tay còn đang cầm bộ trang sức để chuẩn bị dùng, lúc này vẻ mặt cứng đờ, đầu lưỡi đau nhức, nói lắp bắp: "Trước đó Tần Tần Tần Khả tiểu thư có ở lại một lát liền rời đi, rời đi..."
"Em ấy đi đâu?"
Giọng Hoắc Tuấn trầm khàn hỏi.
Đối phương mờ mịt lắc đầu, gần như bị vẻ tàn bạo và đáy mắt đầy tia máu của thiếu niên dọa khóc.
Ngay lúc này, người giúp việc vẫn luôn đứng cạnh cửa cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cẩn thận lên tiếng: "Thiếu gia Trọng Lâu, tiểu thư Tần Khả vừa nói có hơi chán, muốn đi hít thở không khí, cho nên đã đi ban công lầu hai..."
Hoắc Tuấn nghe vậy thì ánh mắt trầm xuống, không nói thêm một chữ lập tức quay đầu bước nhanh về hướng lầu hai.
Một đường đi qua hành lang được trải thảm, sắc mặt Hoắc Tuấn ngày càng âm trầm đáng sợ, gân xanh nổi rõ trên vầng trán trắng nõn của anh, ánh mắt anh âm u tàn bạo nhìn về phía khoảng không phía trước.
——
Không có ai nhìn thấy, chỉ có chính anh thấy được.
Ngày càng nhiều ảo giác xuất hiện trước mắt anh, vĩnh viễn mơ hồ, vĩnh viễn làm anh không thể thấy rõ bộ dạng của người đàn ông cao lớn đứng trong mỗi góc lầu chính Hoắc gia, không chút kiêng nể ôm hôn cô gái nhỏ của anh.
Anh thấy Tần Khả vô lực giãy giụa, yên lặng kêu khóc, cho đến khi tuyệt vọng tâm như tro tàn.
Từng hình ảnh hai người dây dưa nhau cứ liên tục hiện lên trước mắt Hoắc Tuấn, Hoắc Tuấn không thể nhịn được nữa mà chạy lên —— Anh muốn làm cho tất cả những ảo giác này vỡ thành bọt biển, muốn xé người đàn ông mơ hồ kia thành từng mảnh nhỏ, muốn cứu Tần Khả ra khỏi những thống khổ —— Mỗi một ảo giác ánh mắt của cô gái nhỏ đều tuyệt vọng, gần như muốn xé rách trái tim của anh.
"Tần Tần..."
Hoắc Tuấn thống khổ vô thức kêu lên.
Anh bước lên cầu thang, tay nắm chặt thành quyền, mạch máu màu xanh nhạt nổi lên trên cánh tay trông đầy dữ tợn.
Hoắc Tuấn chạy nhanh lên lầu hai.
Cùng lúc đó.
Trong phòng thay đồ lầu một.
Hoắc Tuấn vừa rời đi chưa được nửa phút, lại nghe thấy có người chạy vào —— lần này không chỉ là một người, thời điểm chỉ còn cách có mười mét, mọi người trong phòng thay đồ đều nghe thấy trên hành lang truyền đến tiếng bước chân mất trật tự.
Lần này thợ trang điểm đã có kinh nghiệm, đã tự giác đặt cây bút kẻ mắt xuống.
Quả nhiên, mấy giây sau cửa phòng bị đẩy ra.
Xông vào đầu tiên chính là Đậu Anh Kiệt đang thở hồng hộc, bất chấp nghỉ ngơi đã đỡ cửa hỏi ——
"Hoắc... Hoắc Trọng Lâu có phải vừa đi qua... đi qua đây không?"
Lúc này Ngôn An đang ngồi trước gương có khuyên thế nào cũng ngồi không yên.
Chị đứng lên.
"Cậu ấy đến sân thượng lầu hai tìm Tần Khả rồi."
Đậu Anh Kiệt nóng nảy: "Vậy Tống Thanh Trác? Cậu ta cũng đi luôn sao?"
"Tống Thanh Trác?" Ngôn An lắc đầu, "Không biết, chỉ thấy mỗi Hoắc Tuấn."
"......"
Đậu Anh Kiệt không giải thích, quay đầu chạy nhanh ra ngoài.
Mọi người trong phòng đều ngơ ngác, Ngôn An đã phản ứng lại, chị gọi lại người đang đi cuối cùng trong đám người cuồn cuộn chạy tới.
"Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thế?"
Người dừng lại cuối cùng đúng lúc là Tề Nhất Minh.
Nghe vậy anh ta dừng chân, nhìn thoáng qua mọi người đã chạy xa, cân nhắc lúc này mình có theo sau thì cũng là bớt một người cũng không bớt được một chuyện, Tề Nhất Minh liền dừng lại.
Anh ta quay đầu nhìn Ngôn An xin lỗi.
"Xin lỗi, chị Ngôn An. Bên Hoắc Tuấn có khả năng sẽ nháo ra chuyện —— Chị nên chuẩn bị tâm lý trước."
Ngôn An nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cũng hết cách lên tiếng: "Không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Hẳn sẽ không, thời gian ngắn, không kịp xảy ra chuyện."
"?"
Đối diện với ánh mắt ngơ ngác của Ngôn An, Tề Nhất Minh cũng không giải thích nhiều, chỉ nói thẳng: "Chỉ là có người nhớ thương Tần Khả, có lẽ đã đi tìm cô ấy, tính theo thời gian nãy giờ thì khẳng định sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn theo cảm xúc vừa rồi của Hoắc Tuấn... Coi như hai người họ không gặp nhau, nhưng để Hoắc Tuấn gặp được mỗi người đó, khả năng là cậu ấy sẽ không kiềm chế được cảm xúc."
Ngôn An nghe vậy thở dài, "Có cần gọi 120 trước không?"
Tề Nhất Minh: "Cái đó phải xem bọn Tương Sấm tới kịp hay trễ đã."
"Bọn họ không sao là tốt rồi." Ngôn An xách váy lên đi ra ngoài, "Chị đi với mấy đứa tới đó nhìn xem."
"Xin lỗi chị Ngôn An, khiến chị thêm phiền toái rồi."
"Không có gì," Ngôn An bước nhanh đến hành lang, "Từ lúc chọn cậu ấy với Khả Khả làm phù dâu phù rể chị cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi."
......
Trên ban công lầu hai.
"Tống tiên sinh, nếu anh lại gần thêm chút nữa thì đừng trách tôi không khách sáo."
Cô gái nhỏ đứng trước lan can bằng đá bạch ngọc, ánh mắt lạnh lùng cảnh giác nhìn Tống Thanh Trác.
Nhìn thân người của cô gái còn nhỏ hơn cả mình, Tống Thanh Trác vốn định cười nhạo, nhưng sau đó thì nhớ tới một năm trước bản thân bị cô gái nhỏ mềm mại như vậy quăng qua vai ném xuống đất.
Nét mặt của Tống Thanh Trác trở nên cứng đờ.
Hai ba giây sau anh ta cười khẩy một tiếng, "Thế nào, cô còn muốn quăng tôi qua vai? Lần trước là tôi không phòng bị, lần này sẽ không để cô có cơ hội đó đâu."
"..."
Tần Khả không nói gì, khuôn mặt không cảm xúc nhìn thẳng anh ta.
Tống Thanh Trác lại nói: "Hơn nữa với độ cao này, cả tôi và cô đều té xuống thì không tốt lắm đâu."
Tần Khả nhíu mày.
Thấy cô gái nhỏ vẫn không chịu thả lỏng, Tống Thanh Trác dừng lại. "Tôi không ép cô, tôi chỉ muốn ôn chuyện với cô chút thôi mà —— Cô có cần phải đề phòng tôi như vậy không?"
Ánh mắt của Tần Khả càng lạnh hơn, "Tôi cảm thấy chúng ta không có chuyện cũ gì để ôn lại cả."
Tống Thanh Trác cười, "Người trong đại sảnh phòng tiệc dưới lầu, khả năng chưa chắc có cùng một suy nghĩ với cô."
"..." Tần Khả nhíu mày, "Đây là Hoắc gia, tôi chỉ cần hơi lớn giọng là có thể gọi người ném anh ra —— Cho nên Tống tiên sinh, tốt nhất là anh đừng làm chuyện gì không sáng suốt."
Tống Thanh Trác nghe vậy thì cười rộ lên, dứt khoát kéo cái ghế mây bên cạnh, tùy tiện ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Tần Khả ——
"Tôi không làm gì cả, sao cô lại có địch ý như thế với tôi chứ?"
"..."
Tần Khả hít sâu, nuốt câu mắng "Bởi vì anh có bệnh" vào lại trong lòng.
"Thật ra tôi cũng không sợ cô gọi người ta tới đâu." Ánh mắt Tống Thanh Trác lóe lên, đột nhiên nói một câu. "Bởi vì nếu cô kêu người tới, thử nghĩ xem, bọn họ sẽ cảm thấy thế nào."
"..."
Không đợi Tần Khả mở miệng, Tống Thanh Trác đã tự nói tiếp: "Tôi phải cảm ơn Tề Điềm, nếu không phải nhờ lời đó của cô ta, tôi thật đúng là không nghĩ tới còn có thủ đoạn lợi dụng như vậy. Cho nên nếu cô gọi người khác tới, tôi sẽ càng vui vẻ —— Tôi đang muốn để mọi người nhìn xem, Tề Điềm nói chính là đúng, tôi và cô có mờ ám với nhau —— Nhưng tôi cũng tò mò lắm, tới lúc đó, ông cụ Hoắc gia không biết có còn chịu nhận cô làm con dâu nữa không đây?"
"..."
Ánh mắt Tần Khả trầm xuống.
Cô không lo lắng Hoắc Thịnh Phong sẽ nhìn cô thế nào, nhưng cô không muốn để người khác hiểu lầm Hoắc Tuấn —— Đặc biệt là nếu để đám người giúp việc đồn bậy, vậy sẽ không thể giúp ích được cho bệnh tình của Hoắc Tuấn.
Dường như nhìn ra Tần Khả dao động, Tống Thanh Trác chẳng những mất hứng, thậm chí còn cho rằng mình đã nói trúng tử huyệt của Tần Khả, sắc mặt trầm xuống.
"Cô thật sự một lòng một dạ muốn gả vào Hoắc gia? Hoắc Trọng Lâu có gì tốt —— Cậu ta có thể cho cô cái gì, tôi cũng có thể cho cô!"
"... Anh đừng có nằm mơ."
Ngoại trừ bên ngoài ánh mắt Tần Khả có chút lay động, thì vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ nhìn Tống Thanh Trác. "Tôi chỉ nói với anh một lần cuối cùng. Tôi với anh ấy là yêu đương bình thường, không cần anh dùng mấy cái ác ý đó mà suy đoán, cũng đừng ảo tưởng rằng tôi đang dùng thủ đoạn với anh nữa —— Bởi vì dây dưa với anh như thế sẽ chỉ khiến tôi thấy ghê tởm mà thôi."
"......!"
Nghe xong lời này của Tần Khả, rốt cuộc ý cười trên mặt Tống Thanh Trác cũng không thể duy trì được nữa.
Mặt anh ta lạnh xuống.
"Tần Khả, cô đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt —— Món nợ Hoắc Trọng Lâu làm gãy tay tôi, tôi nhất định sẽ cùng cậu ta tính sổ! Còn cô... Cô thật sự tin cái chuyện hoang đường cậu ta cưới cô là thật à? Hoắc gia sao có thể để một người không bối cảnh không thế lực như cô gả vào —— Ngay cả con nuôi Hoắc gia cưới đều là đại tiểu thư của Ngôn gia, Hoắc Thịnh Phong sẽ chứa chấp cô ư??"
Nói xong, Tống Thanh Trác cười khẩy.
"Tôi khuyên cô trước khi bị Hoắc Trọng Lâu vứt bỏ, ngoan ngoãn theo tôi đi, bằng không đừng để đến cuối lại mất cả người lẫn của, cái gì cũng không còn!"
Thời điểm Tần Khả đang định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy dưới ban công truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Theo bản năng cô nhấc mắt qua, thì thấy bóng người quen thuộc từ dưới ban công chỉ vài bước đã chạy lên.
"Hoắc ——"
Thậm chí không đợi Tần Khả phản ứng, sắc mặt âm u lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi Hoắc Tuấn đứng lại, rồi nhắc một chân hung hăng trực tiếp đá Tống Thanh Trác đang ngồi ở ghế mây đưa lưng về phía anh.
Một tiếng "Rầm" vang dội, mấy cái ghế mây bên cạnh bàn trà sát gần đó cũng bị ngã theo, bình hoa thủy tinh cứng rắn rớt xuống người Tống Thanh Trác đang ngã trên mặt đất, Nước trong bình hoa hồng cũng đổ lên khắp người anh ta.
Trên đất là một mảnh hỗn độn.
Tần Khả đều bị kinh sợ.
Tống Thanh Trác dường như bị đá đến ngốc, cái ghế mây trước đó đang ngồi cũng bị đá ngã xuống, lúc này ụp lên trên lưng anh ta giống như mai rùa.
Tống Thanh Trác chật vật xoay người muốn bò dậy.
Nhưng Hoắc Tuấn không để cho Tống Thanh Trác có cơ hội đấy.
Anh tiến lên quỳ một chân xuống sàn nhà, xách lấy rồi buộc chặt cà vạt của Tống Thanh Trác, Tống Thanh Trác bị siết cổ áo chặt đến nỗi kêu "Ặc ặc*" vài tiếng. Mà giờ phút này, ánh mắt của Hoắc Tuấn lại bình tĩnh lạnh nhạt khiến người ta không rét mà run.
(*: Lúc bị siết chặt vậy thì kêu sao nhỉ, bạn nào biết thì chỉ tui với:(()
Mặt anh không cảm xúc nắm chặt tay thành quyền, nắm tay cắm vào thịt, vô cùng hung ác mà nện lên trên mặt Tống Thanh Trác —— Mỗi một cú đều giống như muốn đánh chết người này.
Vài giây sau Tần Khả mới lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy Tống Thanh Trác bị Hoắc Tuấn đánh đến nỗi mặt mũi toàn máu, đồng tử của Tần Khả chợt co lại ——
"Hoắc Tuấn!"
Dưới sân thượng lại truyền đến rất nhiều tiếng bước chân hỗn độn, đám người Đậu Anh Kiệt đều nghe được động tĩnh mà rối rít chạy tới.
Tần Khả cũng không nhìn bọn họ.
Sắc mặt của cô tái xanh nhìn hai người trên mặt đất —— Giờ phút này Hoắc Tuấn đã hoàn toàn đánh mất lí trí, đôi mắt gần như bị tơ máu chiếm đầy, đỏ đến dọa người.
Nếu còn tiếp tục như vậy, Hoắc Tuấn thật sự có khả năng sẽ đánh người sống sờ sờ đến chết!
Cái suy nghĩ khủng bố đó đánh trúng Tần Khả.
Cô không quan tâm những người khác, cuống quít chạy tới duỗi tay kéo lấy cánh tay Hoắc Tuấn đang vung lên.
"Anh điên rồi —— Anh muốn ngồi tù sao!?"
Giọng nói khàn khàn của Tần Khả vang lên.
Nhưng lúc này Hoắc Tuấn đã hoàn toàn mất đi lí trí từ khi nhìn thấy những ảo giác kia, anh cũng không quay đầu mà hất cánh tay ——
"Rầm."
"... Tần Khả!"
Có một người trong nhóm người chạy tới sân thượng thét lên một tiếng kinh hãi.
"——!"
Cánh tay nhấc giữa không trung của Hoắc Tuấn bỗng cứng đờ.
Một giây kế tiếp, đột nhiên anh mới phản ứng kịp, quay đầu lại nhìn sang thì vành mắt như muốn nứt ra ——
Sắc mặt cô gái nhỏ tái nhợt ngã trên mặt đất bởi vì động tác hất ra vừa rồi của anh.
Trong nháy mắt, dường như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu anh.
Tất cả lửa giận của Hoắc Tuấn đều bị dập tắt trong khoảnh khắc này.
Anh quay đầu đứng dậy chạy đến trước mặt Tần Khả, gần như lảo đảo mà nâng cô gái nhỏ dậy.
Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, dường như đã bị dọa sợ, một chữ cũng chưa nói, môi mỏng khẽ run ánh mắt hoảng loạn sờ lên cơ thể của cô gái nhỏ:
"Tần Tần ——"
"...... Em không sao."
Vừa bị đập đầu nên trước mắt Tần Khả chỉ toàn màu đen cũng dần dần lấy lại được ý thức, cô nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Hoắc Tuấn, duỗi tay cầm lấy tay anh.
Bàn tay dính đầy máu không biết là của ai, vừa rồi lực đạo từng quyền từng quyền nện xuống nặng như sắt đá, mà lúc này lại không khắc chế được mà run rẩy.
Trong lòng Tần Khả đau nhói.
Cô chịu đựng việc đầu đau choáng váng mà lặp lại lần nữa: "Em không sao, anh đừng sợ."
Nhìn thấy sắc mặt cô gái nhỏ tái nhợt mở miệng, những tảng đá treo nặng tựa như ngàn cân trong lòng Hoắc Tuấn cuối cùng ầm ầm nện xuống.
Đập đến khiến cho anh hoảng hốt, ngực đau như sắp nứt ra.
Hoắc Tuấn ôm chặt lấy cô gái nhỏ, vùi đầu, giọng nghẹn ngào: "Xin lỗi... Anh ——"
Hoắc Tuấn còn chưa nói dứt lời, bên kia Đậu Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm định tiến lên trước đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi ——
"Cẩn thận!!"
Hô hấp Tần Khả dừng lại.
Hoắc Tuấn chỉ nghe thấy sau tai truyền đến một trận gió đánh úp lại đây.
Anh không hề nghĩ ngợi, dùng sức ôm cô gái nhỏ bảo hộ trong lồng ngực mình.
"Bịch!"
Bình thủy tinh kiên cố hung hăng đập lên trên đầu Hoắc Tuấn.
"......!"
Trái tim Tần Khả chợt co rụt lại.
Sợ hãi bao trùm đôi mắt của cô.
Trong sự sợ hãi vô ngần ấy, cô chỉ kịp thấy vẻ mặt dữ tợn đầy máu của Tống Thanh Trác đang cười đầy ghê tởm, còn có trên vầng trán trắng nõn của thiếu niên trước mặt chợt chảy xuống dòng máu đỏ tươi...
Không ——
Cô nghe thấy trong lòng mình đang nghẹn ngào gào lên một tiếng.
Ánh sáng biến mất.
Ý thức Tần Khả rơi vào trong bóng tối.
Giây đầu tiên khi ý thức trở lại trong cơ thể, Tần Khả liền ngồi thẳng người dậy.
"Hoắc Tuấn ——!"
Cảm giác choáng váng kịch liệt làm cho cơ thể cô lung lay một cách hung hăng, gần như thiếu chút nữa là lại ngả xuống giường.
Mà người giúp việc đứng ở mép giường thì sửng sốt, chợt lấy lại tinh thần, nhanh chân chạy đến bên ngoài cửa phòng ——
"Tiểu thư Tần Khả tỉnh rồi!"
"......"
Tần Khả chịu đựng choáng váng bò xuống giường, vịn tường chống đỡ thân thể đang lung lay, tầm mắt thì nhìn về hướng cửa ——
"Hoắc Tuấn đâu... Hoắc Tuấn ở đâu —— Để cho tôi gặp anh ấy!"
Trong giọng nói khàn khàn của cô gái nhỏ không giấu được vẻ yếu ớt. Nhưng cô chưa bao giờ phẫn nộ và lạnh lùng như vậy khiến người giúp việc luống cuống tay chân.
Mãi đến khi ngoài cửa, Ngôn An nhanh chóng chạy vào, duỗi tay ngăn cản Tần Khả ——
"Khả Khả, em còn chưa kiểm tra, bây giờ không thể xuống giường!"
"Chị Ngôn An ——" Vừa thấy Ngôn An, Tần Khả gần như nhịn không được chóp mũi đau xót, cô cố nén nước mắt nhìn Ngôn An, "Hoắc Tuấn đâu —— Hoắc Tuấn anh ấy có sao không?"
Ngôn An gật đầu, "Bác sĩ đã kiểm tra —— Giống như em, chỉ là não bị chấn động nhẹ, cậu ấy sẽ không sao!"
"......!"
Trái tim Tần Khả chợt thả lỏng, đôi chân cơ hồ mềm nhũn tại chỗ, ngồi quỳ trên sàn nhà.
Cô gái nhỏ cúi đầu, nước mắt yên lặng chảy xuống theo cằm nhọn.
Cho đến khi nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay, cô mới phản ứng lại, vội vàng đưa tay lau sạch.
Nhưng làm thế nào nước mắt cũng không chịu nghe lời cô, càng lau càng nhiều, giống như sợi hạt châu bị cắt đứt rơi ào ào xuống đất.
Rốt cuộc Tần Khả vẫn là nhịn không được, duỗi tay che kín mặt.
"Làm em sợ muốn chết..." Cô gái nhỏ thấp giọng, "Em còn tưởng rằng anh ấy xảy ra chuyện..."
"..."
Ánh mắt Ngôn An lóe lên, tựa hồ có chút do dự.
Qua vài giây, chị quay đầu xin giúp đỡ, nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đang yên lặng đứng ở cửa phòng.
Hoắc Cảnh Ngôn nhíu mày.
Sau vài giây im lặng, anh vẫn thấp giọng lên tiếng:
"Khả Khả. Tuy rằng Hoắc Tuấn không bị thương nặng, nhưng mà bác sĩ nói... Bây giờ cậu ấy lâm vào hôn mê không rõ nguyên nhân."