Edit: Phưn Phưn Sau ngày đó, Cao Hạo xin nghỉ bệnh, không còn lộ mặt ở căn cứ huấn luyện quân sự.
Trong Ban Văn Nghệ, cũng mơ hồ nghe đồn Cao Hạo đã đệ đơn xin chuyển trường, coi như khi trở lại trung học Kiền Đức cũng sẽ không còn một nhân vật như vậy.
"Thật là hả lòng hả dạ!" Nghe được tin tức giọng Cố Tâm Tình căm hận nói, "Cái loại cặn bã bại hoại đó, nghĩ lại tớ còn gọi anh ta là học trưởng thật sự cảm thấy quá buồn nôn!"
Đối với tin tức này Tần Khả lại phản ứng rất hờ hững.
Cố Tâm Tình: "Nhưng mà Khả Khả, mấy ngày gần đây hình như không gặp được Tuấn ca, anh ta đi đâu vậy?"
"..."
Nhắc tới cái này, Tần Khả bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, "Bị cấm túc rồi."
"Hả??"
Cố Tâm Tình sợ hãi xém nữa là nhảy dựng tại chỗ.
"Là bởi vì chuyện Cao Hạo?"
"Ừ." Trên bản vẽ ngón tay cầm phấn của Tần Khả dừng lại, hơi rủ mắt.
"Dù sao cũng không tránh khỏi."
Nhớ tới cảnh tượng ngày đó mà bản thân nhìn thấy, mặc dù đang đứng giữa trời tháng tám mùa hè oi bức, Cố Tâm Tình cũng có cảm giác lạnh từ đầu đến chân.
Cô nàng nhịn không được rùng mình một cái, sau đó mới chần chờ nói: "Việc đó tớ vẫn chưa kịp hỏi cậu, sau khi cậu ngắt điện thoại ở đó đã xảy ra chuyện gì, làm thế nào mà Hoắc Tuấn lại..."
Cô nàng do dự tìm từ, nhỏ giọng nói thầm, "Làm thế nào mà đột nhiên lại điên thành như vậy?"
Tần Khả im lặng.
Mà Cố Tâm Tình vẫn còn đang sợ hãi.
"Ngày đó bác sĩ trong căn cứ nói, vết cắt trên cổ Cao Hạo vừa chuẩn lại vừa tàn nhẫn, ngay trước động mạch ở cổ, nếu lúc ấy mảnh thủy tinh đó thật sự ấn xuống, lượng máu cung cấp ở chỗ chúng ta không đủ để truyền, người đó liền coi như xong."
Tần Khả không tiếng động thở dài.
"Bác sĩ nói? Thảo nào thầy Ngô nổi giận đến như vậy."
"Đúng vậy." Cố Tâm Tình gật đầu. "Dù sao cũng là chuyện lớn thiếu chút nữa là ra mạng người, hẳn là thầy Ngô Thanh Việt cũng bị dọa sợ không nhẹ."
Ánh mắt Tần Khả lóe lên, giơ tay, một lần nữa tiếp tục kết thúc công việc ở bên rìa bảng tin.
Giọng cô nhàn nhạt, mang theo điểm bất đắc dĩ.
"Cho nên nói, chỉ cấm túc anh ta mấy ngày, đã là xử phạt rất nhẹ rồi."
Lập tức trong đầu Cố Tâm Tình hiện lên tiếng trống kêu.
"Trọng điểm không phải là xử phạt nhẹ hay không nhẹ —— mà là lại có người dám cấm túc Tuấn ca?"
Tần Khả: "..."
Tần Khả bất đắc dĩ: "Điểm quan tâm của cậu cũng thần kì thật."
Cố Tâm Tình: "Vốn dĩ chính là vậy mà, đó là Tuấn ca đấy. Đừng nói năm anh ta lớp mười ở căn cứ huấn luyện quân sự ầm ĩ có bao nhiêu long trời lở đất, cho dù ở trường học, hơn hai năm, từ trên xuống dưới trung học Kiền Đức cũng không có một người có thể kiềm được anh ta."
Nói xong, Cố Tâm Tình cũng tự mình cảm thấy kì quái.
"Cho nên rốt cuộc là vì cái gì, mà Tuấn ca lại nghe lời bị cấm túc?"
Tần Khả không nói chuyện.
Bởi vì đột nhiên cô có hơi chột dạ —— chung quy lại cảm thấy chuyện này, khả năng là có liên quan đến ba quy ước trước đó của cô và Hoắc Tuấn.
Cố Tâm Tình: "Khả Khả, vậy cậu có biết Tuấn ca bị cấm túc tới khi nào không?"
Tần Khả tính lại.
"Chiều nay hẳn là được thả."
Cố Tâm Tình nghe vậy, lập tức đụng đụng vai cô, nói đùa.
"Wow, quan tâm Tuấn ca của chúng ta quá nha."
Tần Khả bất đắc dĩ liếc cô nàng.
"Được rồi, công việc của tớ đã xong, cậu cũng có thể đi về được rồi."
"Đừng mà, vất vả lắm tớ mới "trốn" ra đây được đó." Cố Tâm Tình quấn lấy cô cười, "Tớ đưa cậu đến phòng công tác Ban Tin Tức nha!"
"..."
Tần Khả không lay chuyển được cô nàng, chỉ có thể đáp ứng.
Lúc hai người đi vào phòng làm việc Ban Tin Tức, vừa đúng ngay thời gian nghỉ ngơi sau giờ cơm trưa, nhiều người trong Ban đều ở đây.
Vây xung quanh bàn vuông, bọn họ dường như đang nhỏ giọng bàn luận cái gì đó.
Chỉ là ngay lúc Tần Khả và Cố Tâm Tình bước vào trong phòng, đột nhiên mấy người họ cùng nhau im lặng.
Những ánh mắt dò xét lại phức tạp quỷ dị đều rơi trên người Tần Khả.
Tần Khả và Cố Tâm Tình liếc nhau, hơi nhíu mày.
Cố Tâm Tình: "Khả Khả, có phải là cậu lén làm chuyện xấu gì sau lưng tớ không? Nếu không tại sao mọi người lại dùng ánh mắt kì quái như vậy nhìn chúng ta?"
"..." Tần Khả tự nhiên biết Cố Tâm Tình chỉ là nói đùa, nhưng trong lòng cô cũng không hiểu. "Đi vào trước rồi nói sau."
"Ừ."
Đi vào tận bên trong cùng phòng làm việc, trong góc phòng xuất hiện một bóng dáng.
Người nọ ngồi ở ghế trên, tóc dài thẳng cố ý rủ xuống, hé ra gương mặt trái xoan đầy nước mắt, người bên cạnh đang vỗ nhẹ lên vai an ủi, thỉnh thoảng lại nức nở.
Nữ sinh bên cạnh cô ta vẫn còn đang nhỏ giọng an ủi.
"Chúng tớ đều biết cậu không phải là người như vậy, Yên Yên, cậu đừng buồn."
"Nhưng mà thầy Ngô..."
Tần Khả nghe thấy, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong lòng lướt qua một tia cảm xúc.
Cố Tâm Tình nóng nảy nhịn không được, cô nàng duỗi tay kéo một tân học sinh học cùng lớp bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Tần Yên làm sao vậy?"
Người bị kéo vẻ mặc phức tạp liếc mắt nhìn Tần Khả bên cạnh Cố Tâm Tình, mới qua loa nói: "Hình như sáng hôm nay, học tỷ Tần Yên bị thầy Ngô Thanh Việt gọi lên văn phòng Đoàn."
"Vậy chị ta là ——?"
"Nghe nói là bởi vì chuyện Cao Hạo, bị thầy Ngô mắng một trận." Nữ sinh mở miệng nhìn thoáng qua Tần Khả, "Cụ thể bọn tôi cũng không rõ lắm, lúc đó thầy Ngô bảo tất cả mọi người đi ra ngoài, chỉ nói một lúc lâu với mình Tần Yên, ở bên ngoài nghe ngữ khí còn rất hung dữ. Cũng không biết là bởi vì chuyện gì, dù sao sau khi trở lại Tần Yên vẫn luôn khóc."
"..."
Cố Tâm Tình đương nhiên biết là bởi vì cái gì, nghe vậy chán ghét liếc mắt nhìn Tần Yên còn đang ngồi trong góc khóc nức nở.
Sau đó cô nàng đi về bên cạnh Tần Khả, nói thầm:
"Đoán là bị thầy Ngô mắng, Khả Khả, Tần Yên cũng hay thật, chị ta vẫn còn có mặt mũi khóc như oan ức vậy sao?"
Tần Khả không nói chuyện.
Cô gái nhỏ yên lặng nhìn bóng dáng Tần Yên mấy giây, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, một đôi mắt hạnh xinh đẹp lại không thấy chút ý cười nào.
"Chị ta khóc không phải là do oan ức."
Chỉ có cô mới có thể nhìn thấu những trò hề nhàm chán mà Tần Yên diễn.
"?"
Cố Tâm Tình sửng sốt, "Vậy vì sao? Lương tâm trỗi dậy?"
Tần Khả cười khẽ, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Cái đó, trước tiên phải có đã, mới có thể trỗi dậy chứ nhỉ? —— chị ta chắc là có tính toán khác."
"Hả?"
Cố Tâm Tình càng mơ hồ.
Tần Khả xoay người, đặt bản vẽ trong tay mình lên trên kệ đựng bản vẽ, ngữ khí tùy ý nhẹ giọng nói: "Cậu xem đi, trong chuyện này, chị ta sẽ không nhận thua đơn giản như vậy đâu."
"Không thể nào, chị ta còn có thể làm gì nữa chứ?"
Tần Khả: "Cậu không phát hiện à, sau khi phát sinh sự việc đó, chị ta cũng chưa tới gặp tớ một lần, ngay cả di động cũng là nhờ người khác trả lại cho tớ?"
"Vậy nhất định là chị ta không còn mặt mũi để gặp cậu."
"Cậu cho rằng trình độ xấu hổ của chị ta cao đến thế?" Tần Khả cười cười, "Nếu như có, vậy chị ta cũng sẽ không làm ra việc như vậy."
"......"
Đối với lời Tần Khả nói Cố Tâm Tình nửa tin nửa ngờ —— nếu không phải là do độ tín nhiệm, thì trong mắt cô nàng, chuyện này Tần Yên đã không còn khả năng để lật mình nữa.
Nhưng rất nhanh, Cố Tâm Tình phát hiện nhận thức về nhân loại của bản thân một lần nữa bị Tần Yên làm thay đổi.
——
Chuyện Tần Yên khóc lóc ở Ban Tin Tức không kiêng dè ai, rất nhanh tất cả mọi người trong Ban Văn Nghệ đều biết, buổi sáng Tần Yên bị Ngô Thanh Việt hung hăng mắng một trận, mà chuyện này lại có liên quan đến việc Cao Hạo đột nhiên rời đi.
Ngoài ra, trong tiếng khóc nức nở đứt quãng và oan ức của Tần Yên, có người còn "Vừa vặn" thám thính được —— việc Tần Yên bị mắng có liên quan tới em gái cô ta là Tần Khả.
Cả một buổi chiều mấy tin tức này đều đã truyền đi, đa số người trong Ban Văn Nghệ đều đã bắt đầu bàn luận.
Từ đầu đến cuối Tần Khả không tham gia vào.
Cho đến gần buổi tối, học sinh Ban Tin Tức bắt đầu kết thúc công việc đưa báo tường khắp căn cứ huấn luyện quân sự, ở trong đó Tần Khả cũng bị liên lụy.
"Tần Khả."
"Sao?"
Đứng ở trước báo tường, nghe tiếng Tần Khả quay đầu lại, thì thấy một gương mặt không quá quen thuộc.
Hình như là người bạn có quan hệ không tệ với Tần Yên —— đây là ấn tượng duy nhất của Tần Khả.
"Có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt Tần Khả lạnh nhạt, ánh mắt nhìn ra phía sau người đang đứng trước mặt. Cách khoảng mấy mét, Tần Yên đang kéo tay một nữ sinh khác, cúi mặt con mắt hồng đứng ở đó.
"Lại còn "có chuyện gì sao"?"
Nữ sinh kia cười lạnh:
"Cô không có lương tâm à? Cô không thấy hôm nay Tần Yên đã khóc thành bộ dạng gì rồi sao —— cậu ấy chính là chị gái của cô, lại còn bởi vì chuyện của cô mà bị mắng, thế mà một chút phản ứng cô cũng không có? Cô là động vật máu lạnh hả??"
Âm thanh của nữ sinh này không biết là vô tình hay cố ý, cũng không nhỏ giọng, ngược lại vang dội rất to.
Đừng nói là người của Ban Văn Nghệ và Ban Tin Tức đang đứng bên cạnh, cách vị trí mười mấy mét, những người trong lớp huấn luyện quân sự đều nhịn không được quay sang nhìn.
Dưới những ánh mắt phức tạp đó, từ chỗ cách đó không xa Cố Tâm Tình khẩn trương chạy nhanh tới.
Đứng tại chỗ, giữa tầm mắt mọi người vẻ mặt Tần Khả lại không chút thay đổi.
Ánh mắt cô nhìn Tần Yên ở phía sau, bình tĩnh nói.
"Bởi vì chuyện của tôi mà bị mắng, đấy là ai nói?"
"Đương nhiên là chính Yên Yên ——" Nữ sinh kia nghẹn lại, vội vàng sửa miệng, "Lúc bọn tôi đứng ở bên ngoài, rõ ràng nghe thấy thầy Ngô nhắc tới tên của cô! Đương nhiên chính là bởi vì chuyện của cô, Yên Yên mới bị mắng."
Tần Khả bật cười.
Cô ném phấn viết trong tay vào thùng rác, dứt khoát vỗ vỗ bàn tay trắng nõn.
Sau đó Tần Khả mới không nhanh không chậm nhấc mắt, giọng điệu lạnh xuống ——
"Ý của chị là, là tôi phạm lỗi nên Tần Yên bị mắng thay tôi?"
Nữ sinh kia bị Tần Khả nhìn như vậy, không hiểu sao có chút yếu thế, hơi chột dạ.
"Đúng... Đúng vậy."
"Thật đúng là buồn cười."
"Này, này có gì mà buồn cười!?"
Ánh mắt Tần Khả lạnh nhạt quét cô ta, "Nếu tôi là người phạm lỗi, vậy thầy Ngô không tới trách mắng tôi, mà lại đi mắng Tần Yên? —— đây là cái logic giáo viên nào dạy cho chị vậy?"
"Cô..."
Đầu óc nữ sinh kia đơn giản, ở khái niệm tư duy logic hiển nhiên không theo kịp tốc độ của Tần Khả. Mấy giây không nói nên lời, mọi người trong Ban Văn Nghệ vây xem bên cạnh cũng như có điều suy nghĩ quan sát bọn họ.
Đứng ở phía sau nữ sinh đó, trong vành mắt đỏ bừng của Tần Yên cuối cùng lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn.
Giọng cô ta mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào vì đã khóc rất lâu, bước nhanh tới ——
"Tiểu Khả, chị biết chuyện này là chị sai. Nhưng chị thật sự không nghĩ tới, Cao Hạo sẽ làm như vậy..."
Đang nói chuyện, nước mắt Tần Yên dường như lại bắt đầu chảy xuống.
Cô ta cũng không lau, để mặc cho nước mắt chảy thẳng xuống theo khuôn mặt nhọn.
—— thoạt nhìn đúng là một bộ dạng nhu nhược đáng thương.
Mà so sánh với Tần Khả không cảm xúc đứng ở một bên, dường như có chút bất cận nhân tình*.
(Bất cận nhân tình*: Không hợp với lòng người, không để ý đến quan hệ tình cảm.)
Mà Tần Yên còn đang oan ức kể ra:
"Cậu ta nói là cậu ta không thích chị, chỉ thích em, còn nói em cũng có cảm tình với cậu ta... Cậu ta xin chị giúp đỡ, tuy rằng trong lòng chị rất khó chịu, nhưng vẫn mong cả hai có thể ở bên nhau thật tốt, lúc này mới đồng ý giúp cậu ta và em. Chị thật sự không nghĩ tới, cuối cùng sẽ có kết quả như vậy."
Tần Yên nói, dường như rất xúc động, con mắt hồng lên, duỗi tay muốn kéo Tần Khả.
Tần Khả cau mày lùi lại một bước.
Tức khắc vành mắt Tần Yên lại càng thêm đỏ, tốc độ nước mắt chảy xuống càng nhanh hơn.
"Tần Khả, cô hơi quá đáng rồi đó."
Hai nữ sinh đứng phía sau Tần Yên vội vàng tiến lên, trong đó có một người vừa lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tần Yên, vừa tức giận ngẩng đầu trừng Tần Khả.
"Rõ ràng là cô sai —— từ năm lớp mười quan hệ của Cao Hạo và Tần Yên đã rất tốt, là cô tiến vào chen ngang một chân —— Yên Yên bởi vì cô là em gái của cậu ấy, chẳng những không so đo với cô, ngược lại còn muốn giúp hai người —— vậy mà cô không biết xấu hổ đến chỗ thầy Ngô trả đũa cậu ấy??"
"Đúng đó!" Một người khác cũng đệm thêm, "Yên Yên của bọn tôi thật đáng thương, bị một đứa em gái vong ân bội nghĩa không có ý tốt đoạt bạn trai, còn gặp phải tên tra nam Cao Hạo đổi trắng thay đen, kết quả bị oan uổng đến thảm như vậy, lại còn bị thầy Ngô trách mắng..."
"Má! Nó!"
Bên cạnh một giọng nói cuối cùng cũng bùng nổ.
Cố Tâm Tình không thể nhịn được nữa từ bảng báo tường bước nhanh tới ——
"Tôi thật sự nhịn không nổi —— rốt cuộc là ai mới đổi trắng thay đen?! Các ngươi đã nghe hay đã thấy chưa, mà đã ở đây kiêu ngạo khoa tay múa chân rồi hả?"
Cố Tâm Tình tức giận nhìn về phía Tần Yên.
"Học tỷ Tần Yên, chị hơn tôi một tuổi nên tôi mới tôn trọng chị gọi chị như vậy, tối hôm đó rốt cuộc chị với Cao Hạo mưu đồ cái gì, chị tính kế Tần Khả như thế nào —— chị là bị thất tâm phong* hay già lú lẫn, ngay cả cái đó cũng quên?!"
(Thất tâm phong*: Là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn.)
Ba người Tần Yên bị Cố Tâm Tình đột nhiên nhảy ra mắng nên phát ngốc, trong đó có một người rất nhanh lấy lại tinh thần, lạnh mặt.
"Một học sinh mới như cô mà lại ăn nói khó nghe vậy hả?"
"Đúng đó."
"Thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Quả nhiên chơi chung với đứa vô tình vô nghĩa, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì."
Cố Tâm Tình giận điên lên.
Từ nhỏ tới lớn cô nàng chưa bao giờ phải chịu oan ức như vậy, nhưng cố tình đối phương lại khóc đến lê hoa đái vũ*, hai người bên cạnh còn vừa an ủi vừa đấu võ mồm châm chọc khiêu khích, cứ thế chặn miệng làm cho cô nàng một chữ cũng chưa nói được, tức giận mặt đỏ bừng.
(Lê hoa đái vũ*: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa.)
Mà Tần Yên thấy ánh mắt mọi người xung quanh đều do dự nhìn qua đây, cô ta lập tức khóc càng thêm lợi hại, còn vừa khóc vừa mềm giọng nói xin lỗi với Tần Khả:
"Xin lỗi Khả Khả, về sau chị sẽ không bao giờ nhiều chuyện nữa... Lần này là chị sai..."
Mấy nam sinh Ban Văn Nghệ ở bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa.
"Học muội Tần Khả, chị em đã xin lỗi em rồi, em nên bỏ qua chuyện này đi."
"Đúng vậy, cũng không phải chuyện gì lớn, làm gì mà phải làm loạn mất vui đến thế?"
"Hơn nữa, tên Cao Hạo trái một người phải một người, chính là người có lỗi, vừa phạm sai lầm đã quay đầu bỏ chạy, còn đem việc này vu oan cho Tần Yên."
"Đúng vậy, Tần Yên chính là người bị hại nhiều nhất."
"......"
Trong những tiếng bàn luận đó, sắc mặt Tần Khả càng ngày càng lạnh.
Không biết nên muốn nói gì thì nói.
Hoàn toàn không biết gì về chân tướng, chỉ bằng những lời ngon tiếng ngọt cùng với vài giọt nước mắt, có vài người liền tự cho mình đứng ở đỉnh cao của chuẩn mực đạo đức và chính nghĩa, một hai phải đi làm cái vị trí "Thần" nắm giữ quyền lực phán xét —— chỉ tay năm ngón.
Đúng là một cuộc sống nặng nề.
Người vui vẻ vẫn là người vui vẻ, người ngu dốt vẫn là người ngu dốt.
Mà dựa vào kinh nghiệm không biết xấu hổ cùng với kĩ thuật diễn thượng thừa đã được tích góp nhiều năm, Tần Yên cũng vẫn chỉ có thể dễ dàng đùa giỡn với những người bạn đần độn cùng lứa tuổi.
Trận khôi hài này Tần Khả xem trong lòng cũng phiền muộn mệt mỏi.
Cô duỗi tay kéo lấy Cố Tâm Tình muốn giải thích một cách vô ích, "Đi thôi."
Cố Tâm Tình mở to hai mắt nhìn: "Dựa vào cái gì mà cứ như vậy buông tha cho chị ta?! Rõ ràng bọn họ mới là người đổi trắng thay đen!"
Tần Khả bất đắc dĩ cười.
"Cậu cho rằng ai cũng để ý những việc khác nhau sao? Không phải." Cô liếc mắt nhìn Tần Yên, ánh mắt lạnh lùng, "Tần Yên đã ở Ban Văn Nghệ được một năm, chúng ta mới mấy ngày? —— hơn nữa, kêu cậu làm bộ dạng không biết xấu hổ giả vờ nhu nhược đáng thương giống như vậy, cậu làm được không?"
Tần Khả nhún vai, nói đùa.
"Dù sao thì tớ không làm được."
Cố Tâm Tình tức giận cắn răng, ken két vài giây rồi cô nàng cũng ỉu xìu xuống.
"Tớ cũng làm không nổi, có mấy người không biết xấu hổ giống như chị ta —— đổi lại là tớ, phỏng chừng bây giờ tớ hận không thể đào một hố phân rồi chôn mình vào, làm gì còn có mặt mũi nào mà ra gặp người hay nói mấy câu không biết xấu hổ như thế?"
"Đúng vậy."
Tần Khả cười cười, trong lòng lại lạnh băng muốn bùng nổ.
"Rất nhiều chuyện, càng không biết xấu hổ mới có thể có được —— người khác ủng hộ hay phản đối, Ban Văn Nghệ là địa bàn của chị ta, là nơi thiên thời địa lợi nhân hòa của chị ta, đã hiểu chưa?"
"Không hiểu lắm."
"Cố Tâm Tình, cậu tại sao lại không ——"
Còn từ "Thông minh" vẫn chưa nói ra khỏi miệng, Tần Khả sửng sốt đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.
Cô giương mắt nhìn Cố Tâm Tình ở trước mặt, "?"
Cố Tâm Tình vô tội lắc lắc đầu.
"Câu vừa rồi không phải tớ nói."
"......"
Trong lòng Tần Khả nói tớ đương nhiên nghe được.
Cô bất đắc dĩ quay người lại, quả nhiên thấy ở bên cạnh, bục xi măng cao gần hai mét bên đường cát, nam sinh mặc áo thun đen quần đen dài lười nhác ngồi xổm ở đó.
Mũ lưỡi trai bị anh duỗi tay tùy ý lấy xuống, đội lên đỉnh đầu Tần Khả ——
"Lúc em ở chung với tôi, sao lại không thấy em nói nhiều như thế?"
Tần Khả: "..."
Tần Khả duỗi tay tháo mũ lưỡi trai xuống, trên mặt không biết là do phơi nắng hay thế nào, không hiểu sao lại nóng lên.
"Sao anh lại tới đây?"
——
Người tới chính là Hoắc Tuấn.
Hoắc Tuấn nghe vậy, hàng lông mày nhướng lên.
"Tại sao tôi lại không thể tới?"
Không biết có phải là do gương mặt đẹp trai này thực sự có tính công kích hay không, ngay lúc thiếu niên nhướng mày lên, vẻ mặt lười nhác cũng khiến người khác không dám đối mặt.
Ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới.
Trên nền đất thấp hơn hai mét, toàn bộ học sinh Ban Văn Nghệ lập tức im lặng không tiếng động.
Khóe miệng Hoắc Tuấn nâng lên, cười đến tàn bạo lại khó thuần.
"Vừa rồi tôi nghe thấy các người trò chuyện náo nhiệt lắm mà? Đang nói cái gì, nói cho tôi nghe một chút."
"......"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng hiển nhiên không ai dám lên tiếng.
Ba người Tần Yên nghe được đoạn đối thoại trước đó của Tần Khả và Hoắc Tuấn, thân thiết lại không chút thù ghét, nhất thời sắc mặt ba người có chút thay đổi.
Một người trong đó khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, tươi cười cứng nhắc.
"Tuấn ca... Chuyện này không liên quan đến anh, là chuyện của Ban Văn Nghệ chúng em, tự chúng em giải quyết là ——"
"Bịch."
Lấn át đi giọng nói, từ trên bục xi măng cao hai mét thiếu niên trực tiếp nhảy xuống.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Không khí nhất thời yên lặng.
Nhảy xuống xong, một lần nữa thiếu niên đứng thẳng dậy, đôi mắt đào hoa khẽ chớp, ý cười trên khuôn mặt đẹp trai kia cũng trở nên hơi tàn bạo ——
"Cái gì? Tôi nghe không rõ, cô nói lại lần nữa."
"......"
Nữ sinh đó sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, không kiềm được lùi về sau nửa bước.
Hoắc Tuấn cười lạnh.
Anh dời mắt, lại rơi đến trên người Tần Yên.
"Đừng khóc."
Tần Yên sửng sốt, không thể tin tưởng nhìn Hoắc Tuấn, sâu trong đáy mắt mơ hồ nhảy lên ánh sáng mong đợi.
Nhưng giây tiếp theo, cô ta nghe thấy thiếu niên lạnh lùng cười nhạt một tiếng ——
"Cô lại khóc nữa, người không biết còn tưởng rằng, em gái cô thiếu chút nữa bị cô hủy hoại danh dự cả đời, ngược lại làm hại cô."
"..."
Không khí đột nhiên yên lặng.
Mọi người trong Ban Văn Nghệ kinh ngạc nhìn Tần Yên.
Hiển nhiên chuyện "Thiếu chút nữa bị hủy hoại danh dự cả đời", trong lúc Tần Yên oan ức khóc lóc kể lể đã bị giấu giếm đi một phần.
Cảm giác được những ánh mắt đó, sắc mặt Tần Yên cũng hơi thay đổi.
Cứng đờ hai giây, cô ta mới đáng thương ngẩng đầu, nhìn Hoắc Tuấn.
"Tuấn ca, em thật sự không biết Cao Hạo lại muốn làm chuyện đó với Tiểu Khả, cậu ta vẫn luôn nói với em rằng cậu ta và Tiểu Khả là lưỡng tình tương duyệt*... Nên em cho rằng Tiểu Khả cũng ——"
(Lưỡng tình tương duyệt*: Cả hai bên đều yêu nhau.)
"Cho rằng cái gì, cô ấy cũng thích tên cặn bã kia?"
Hoắc Tuấn nhẹ giọng chế nhạo.
Anh nghiêng đầu, nhìn Tần Khả, hơi rủ mắt một bộ dạng bất cần đời.
——
"Vậy thì cô đã sai rồi. Đến cả tôi cô ấy còn chướng mắt... Cao Hạo thì xem là cái thá gì?"
Tần Khả: "..."
Tần Khả làm bộ không nghe thấy, không nhìn qua.
Sắc mặt Tần Yên trắng bệch.
Cuối cùng cô ta cũng nghe ra Hoắc Tuấn là đang muốn che chở cho Tần Khả, cũng không dám lại tiếp tục ra vẻ đạo đức, chỉ phải lấy lui làm tiến mà cúi đầu, mặc cho nước mắt giống như chốt mở vòi nước bị hỏng, không tiếng động chảy dọc theo khuôn mặt trái xoan xuống cái cằm nhọn rồi xuống thẳng mặt đất.
"Xin lỗi... Là chị lầm... Tiểu Khả, xin em tha thứ cho chị, về sau chị nhất định sẽ không xen vào việc người khác nữa, chị xin lỗi em..."
Ban Văn Nghệ có người nhìn không nổi, cẩn thận đánh bạo lên tiếng.
"Học muội Tần Khả, nếu chị em đã xin lỗi rồi, tôi thấy cũng không cần thiết phải so đo nữa đâu."
"Đúng vậy, dù sao cũng không có chuyện gì xảy ra."
"Đã qua rồi thì cho qua luôn đi."
"..."
Đột nhiên Hoắc Tuấn bật cười.
Mọi người im lặng, không ai dám nói nữa, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên.
Mà Hoắc Tuấn khẽ nheo mắt lại, nhìn người cuối cùng vừa nói, mở miệng.
"Nếu ở chỗ này tôi giết chết cậu —— ba phút sau, có phải tôi cũng có thể nói, "Đã qua rồi thì cho qua luôn đi"?"
"..."
Sắc mặt người nọ trở nên trắng bệch.
Hiển nhiên là bị lời này của Hoắc Tuấn dọa sợ không nhẹ.
Dù sao bọn họ cũng không biết rốt cuộc buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng những mảnh thủy tinh rớt đầy đất ở phòng công tác, còn có vết máu trên đất, cũng đủ để nói rõ mức độ nghiêm trọng ra sao.
Hơn nữa có người còn nói, buổi sáng hôm sau Cao Hạo đã bị xe cứu thương đưa đi.
Cùng ngày Cao Hạo rời đi, Hoắc Tuấn đã bị nhốt vào phòng tạm giam của căn cứ.
——
Chuyện tốt do ai làm, vừa nhìn là đã hiểu.
Trong Ban Văn Nghệ đám người không liên quan sợ tới mức không dám há mồm nói chuyện, Hoắc Tuấn quay đầu lại, nhìn Tần Yên.
Anh đi lên phía trước hai bước.
Tần Yên dường như run nhẹ, sắc mặt tái nhợt đáng thương ngẩng mặt, nước mắt trong suốt đọng lại trên khuôn mặt ưa nhìn.
"Tuấn ca, xin lỗi, em thật sự không biết Cao Hạo sẽ làm như vậy..."
Khóe miệng Hoắc Tuấn khẽ cong, mỉm cười.
"Đừng khóc."
"..."
"Tôi thấy chướng mắt."
"——!"
Trong nháy mắt sắc mặt Tần Yên càng trắng thêm vài phần.
Cô ta không thể tin lại không cam lòng gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Tuấn, như không thể nào hiểu được vì sao anh lại có thể nói ra lời tàn nhẫn đến vậy.
Mà Hoắc Tuấn chỉ cười nhạt.
"Có phải cô cho rằng, đàn ông trên đời này, đều là cái loại chỉ cần mấy giọt nước mắt cùng với bộ dạng đáng thương đó, là đã bị dụ cho đầu óc choáng váng không phân biệt được trắng đen như..."
Hoắc Tuấn liếc sang mấy người Ban Văn Nghệ ở bên cạnh.
Anh cười lạnh.
"Một đám đần độn?"
"......"
Những nam sinh vừa rồi nói chuyện vì Tần Yên mặt tối sầm lại.
Mà Hoắc Tuấn căn bản lười phải để ý tới bọn họ.
Anh quay người lại, tay cắm túi quần hơi cúi người, cách Tần Yên một khoảng gần đủ làm cho những nữ sinh không biết chuyện gì xảy ra thét chói tai ——
Nhưng mà những người đứng trong phạm vi gần anh, rõ ràng có thể nghe được giọng anh truyền tới lạnh như khối băng.
"Tần Yên, cô lại càng giả bộ, làm ra cái vẻ đáng thương muốn đổi trắng thay đen, sẽ chỉ làm tôi càng cảm thấy ghê tởm thêm mà thôi."
Nói xong giống như là hợp với tình hình,
Hoắc Tuấn cau mày, lạnh mặt lui ra phía sau một bước.
Sau đó anh nhìn Tần Yên, mặt không cảm xúc mở miệng.
"Tôi mặc kệ trong nguyên nhân cô đố kị Tần Khả có tôi hay không —— nhưng đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô."
Đường cong sắc bén ở cằm anh hơi banh ra, nâng lên hướng qua bên cạnh.
"... Cút."
Sắc mặt Tần Yên lập tức trắng bệch.
Trong không gian yên tĩnh không một tiếng động, cuối cùng Tần Yên không nhịn được nữa, khóc lóc chạy đi.
Mọi người thở dài.
Mấy nam sinh có người tức giận bất mãn, nhưng lại không dám nói câu nào, mấy nữ sinh đa phần đều là kính nể hoặc là mắt lấp lánh nhìn Hoắc Tuấn —— dù sao thì các cô có mấy người cũng không thích nổi bộ dạng làm ra vẻ ta đây rồi khóc lóc đáng thương của Tần Yên.
Hoắc Tuấn không thèm để ý.
Mắng cho Tần Yên chạy xong anh liền quay người lại, đi thẳng đến bên cạnh Tần Khả.
Cố Tâm Tình kích động đến mặt đỏ bừng: "Wow wow wow Tuấn ca anh đẹp trai quá vừa rồi em với Khả Khả sắp bị người không biết xấu hổ kia làm cho tức chết rồi!"
Hoắc Tuấn nhíu mày.
"Lần sau gặp loại tình huống này, đừng kéo Tần Khả lên đầu họng súng nữa."
Cố Tâm Tình khổ sở nhăn mặt, áy náy liếc mắt nhìn Tần Khả.
"Lần sau tớ sẽ không kích động như vậy nữa, Khả Khả. Cậu nói đúng, Ban Văn Nghệ quả thực chính là địa bàn của Tần Yên, mấy nam sinh kia mắt lại bị mù —— Tuấn ca nói đúng, vài giọt nước mắt cá sấu của Tần Yên đã lừa cho đầu óc bọn họ úng nước hết rồi —— nếu không phải Tuấn ca..."
Tần Khả không thể nghe nổi nữa, cười che miệng Cố Tâm Tình lại.
"Được rồi được rồi, đừng thổi phồng anh ấy nữa. Không phải sau bữa cơm chiều các cậu còn phải tập hợp để huấn luyện sao?"
"Đúng rồi! Thiếu chút nữa tớ quên mất việc này!"
Cố Tâm Tình vỗ tay một cái, bừng tỉnh: "Tớ phải chạy lẹ về đây!" Vừa định cất bước chạy, cô nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, làm mặt quỷ với Tần Khả rồi thấp giọng cười, "Ui da, tớ biết rồi, có phải cậu chê tớ ở đây làm bóng đèn phát quá sáng không? Tớ hiểu tớ hiểu, tớ đi liền đây..."
Nói xong, không đợi Tần Khả phát cáu, Cố Tâm Tình nhanh như chớp chạy đi không còn bóng dáng.
Tần Khả bất đắc dĩ quay người lại.
Đối diện với cặp mắt đen nhánh của Hoắc Tuấn, trong lòng cô liền mềm nhũn.
"Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh."
Hoắc Tuấn khẽ nhướng mày, không nói lời nào.
Tần Khả hơi do dự, "Nhưng mà nếu có lần sau, anh không cần phải ra mặt vì tôi đâu. Giống như trước đó đã nói, Ban Văn Nghệ là địa bàn của Tần Yên, chọc cho tất cả mọi người đều không ưa được lời anh nói, vậy không..."
"Ban Văn Nghệ là địa bàn của cô ta."
Hoắc Tuấn khàn giọng cười nhẹ một tiếng, hơi rủ mắt, ánh mắt rạo rực nhìn cô gái nhỏ.
"Nhưng trung học Kiền Đức là địa bàn của tôi."
Tần Khả: "..."
"Hơn nữa, địa bàn của tôi chính là địa bàn của em."
Hoắc Tuấn bước lên phía trước cúi thấp đầu xuống, ở bên tai cô gái nhỏ cười một tiếng làm người ta muốn phạm quy:
"Trên người tôi cũng vậy."