“Việc đó xảy ra mấy lần rồi?" Nam tử áo lam đứng cạnh Hồ Phúc cũng sốt ruột hỏi.
Thiệu lão gia càng tỏ vẻ lo âu, "Mỗi ngày đều thế."
"Cái gì?" Mọi người càng thêm khiếp sợ, "Đêm nào hắn cũng ly hồn?"
"Đúng vậy!" Thiệu lão gia gật đầu nói, "Hằng ngày, cứ đến giờ tý, con ta đều rời khỏi phòng.
Ta cũng từng sai người hầu nhìn chằm chằm nó, nhưng dù có trông chừng kĩ thế nào, nó vẫn có thể ra ngoài.
Như thể nó biết bốc hơi vậy, ngày hôm sau lại xuất hiện rất đúng giờ.
Hơn nữa trên người nó......" Hắn lộ vẻ hoảng sợ tựa như vừa nhớ đến điều gì, "Khi trở về, người nó dính chút......!Vết máu!"
"Máu?" Sắc mặt mọi người ngày càng căng thẳng, tự nhiên liên tưởng đến vài điều không tốt, nửa đêm mất tích, khi trở về còn dính máu, "Hay là......"
Loảng xoảng!
Bỗng một tiếng động vang lên phá hỏng bầu không khí, ống trúc bên cạnh Vân Hiểu tự dưng đổ xuống, đụng vào bát đựng canh khiến bát trượt khỏi bàn, rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Một đám người đang trong trạng thái căng thẳng, bị tiếng động làm giật nảy mình.
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, trên bàn ăn chỉ còn tiếng ống trúc lăn lộc cộc.
Trong chốc lát, mọi ánh mắt đều quét về hướng này.
Vân Hiểu đờ người ra, thì chợt nghe thấy một âm thanh trầm thấp quen thuộc, "Hừ, cám heo!" Trong giọng nói mang đầy vẻ ghét bỏ: thứ khó nuốt như thế mà cũng dám bưng ra.
Chỉ hai người nghe được truyền âm, Vân Hiểu AND Bạch Duật: "......"
Cục diện nhất thời hết sức xấu hổ......!
Hồi lâu.
Vân Hiểu nhanh tay giữ chặt ống trúc còn đang lăn lông lốc kia, dùng vẻ mặt nghiêm túc vạn năm, quay sang Bạch Duật, trịnh trọng nói, "Thật xin lỗi, ông ấy có tuổi rồi nên run tay!"
Quả nhiên, những ánh mắt tóe lửa đầy oán trách đồng loạt chuyển mục tiêu sang người bên cạnh.
Đang yên đang lành tự dưng phải gánh tội thay, Bạch Duật: "......" meo meo meo?
(⊙_⊙)?
Sao lại là ta?
"Không sao, không sao! Một cái bát thôi mà, thay cái khác là được!" Thiệu lão gia lên tiếng hoà giải, gọi người hầu dọn dẹp mảnh sành trên mặt đất, mời mọi người ăn cơm tiếp.
Mọi người bất mãn lườm Bạch Duật một cái, nhưng nếu chỉ vì một cái bát mà trách cứ lão thì không ổn lắm, đành phải quay đi, không thèm để ý lão nữa.
Bạch Duật: "......" CMN!
Quay đầu nhìn ống trúc trên tay Vân Hiểu, lão tổn thương nhưng lão không dám nói!
_o·(____________)_o·
Vị nào đó mà khó chịu, không chỉ hất một cái bát, mà còn muốn lật cả bàn nhà người ta lên.
Mặc dù mấy món này không ngon bằng Vân Hiểu nấu thật, nhưng tổ sư gia của con ơi, chúng ta đang ở bên ngoài đó, cụ chịu khó nhịn đi cho con nhờ!
Vân Hiểu bình tĩnh mở túi đựng, bình tĩnh lấy mấy miếng bánh ngọt ra, lại bình tĩnh nhét vào ống trúc, quả nhiên một giây sau, ống trúc trở về trạng thái tĩnh lặng như cũ.
"Thiệu lão gia!" Bên kia, mọi người lại bắt đầu thảo luận về bệnh tình của Thiệu Hiến, "Ta nghĩ thứ lệnh công tử chọc vào không phải là tà vật bình thường, thế nên bệnh tình mới không khá hơn.
Hằng ngày, hắn đều biến mất vào giờ tý, nhất định là bị thứ không sạch sẽ kia kéo đi.
Nếu muốn cứu hắn, chúng ta phải biết rõ thứ đó là gì đã."
"Không sai!" Một người khác tiếp lời, "Hay là đêm nay chúng ta đi canh phòng lệnh công tử, tóm gọn tà vật."
Những người khác cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý ở lại, điều tra rõ nguyên nhân cụ thể.
"Được, vậy làm phiền các vị tiên sư!" Thiệu lão gia mừng rỡ, vội gọi người hầu, "Nhân lúc còn sớm, mời các vị tiên sư về phòng nghỉ ngơi."
Mọi người cũng không từ chối, dù sao cơm cũng ăn rồi, nên chẳng ngại vào phòng nghỉ một lát.
Ba người Vân Hiểu cũng đứng dậy đi theo mọi người.
——
Nói là nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng vừa đến phòng nghỉ, ai nấy đều bận rộn làm việc riêng.
Người bày trận, người dán bùa, mỗi người đều nỗ lực đoạt lấy danh hiệu người đầu tiên trừ tà thành công.
Nhưng bên này, ba người Vân Hiểu lại ngồi yên không làm gì.
Cũng không phải bọn họ không có ý định làm, chủ yếu do ba người họ một người học linh y, một người chỉ biết vẽ bùa, người duy nhất có vẻ đáng tin là lão Chu cũng chỉ quen xem tướng bói toán.
Vậy nên dù cũng muốn chuẩn bị nhưng không biết nên làm gì.
Có lẽ vì ba người quá im lặng, nên bị những người khác đồng lòng khinh bỉ, chỉ thiếu điều viết lên mặt: Bọn chúng nhất định là phường thần côn lừa đảo.
Thấy trời sắp tối, mọi người trở nên căng thẳng hơn, đứng vây quanh phòng Thiệu công tử, cùng đợi tà vật kia xuất hiện.
Cũng không biết có do tưởng tượng hay không, càng về khuya, không khí càng lạnh.
Cảm giác như có một luồng khí lạnh lẽo xuyên thẳng vào da thịt.
Mọi người đứng ngoài vài canh giờ, nhưng không thấy có hiện tượng gì lạ.
Đến gần giờ tý, mây che khuất trăng, xung quanh càng thêm tối.
Bỗng nhiên một trận gió nổi lên.
Nhiệt độ trong viện vốn đã rất thấp, trong phút chốc lại đột ngột giảm mạnh.
"Đến rồi!" Không biết ai hô lên.
Mọi người nâng bùa, nhấc pháp khí, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Nhưng trận gió kia không phá cửa vào, mà đột ngột ngừng lại, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Ơ?" Mọi người ngẩn người, chẳng lẽ không phải tà vật kia đến? Hay là phát hiện bọn họ phục kích sẵn ở đây rồi? Mọi người lại đợi một lúc nữa vẫn không thấy có phản ứng gì.
Tựa như trận gió vừa nãy chỉ là sự trùng hợp mà thôi.
"Kỳ quái!" Lão nhân cau mày, không nhịn được nói thầm, "Không phải bảo giờ tý hằng ngày sao? Bây giờ đã qua rồi đó!"
Vân Hiểu nhìn chằm chằm vào cửa phòng, ánh mắt trầm xuống, chợt mở miệng nói, "Ông không thấy là......!trong phòng quá yên tĩnh sao?"
"Hả?" Lão nhân sửng sốt, lập tức biến sắc, trợn tròn hai mắt, "Má nó! Thiệu công tử!"
Nói xong liền vọt vào phòng, những người khác giật mình, sợ lão phá hỏng bùa dán trên cửa nên vội ngăn lại, nhưng Bạch Duật đã qua cửa, kinh hãi thét lên, "Người đâu?"
Chỉ thấy trong phòng trống không, người mà đáng lẽ phải đang nằm trên giường bỗng mất tung mất tích.
Thậm chí bùa dán bốn phía cũng chưa hề bị kích động, như thể người kia đã tan biến trong không khí.
"Điều......!Điều này sao có thể!" Mọi người vào theo cũng nhìn thấy màn này, vẻ mặt không dám tin, "Rõ ràng chúng ta đã dán Linh phù rồi mà."
Vân Hiểu liếc nhìn giường, quay sang nhắc nhở,"Lão nhân, Truy Tức phù!"
Bạch Duật sửng sốt,"À à." Lập tức móc bùa ra, vừa niệm chú xong, lá bùa liền tự biến thành một con hạc giấy, lượn vài vòng quanh giường rồi bay thẳng ra ngoài cửa sổ.
"Đi!" Lúc này, mọi người cũng phản ứng kịp, vội đuổi theo hạc giấy của Bạch Duật.
Hạc giấy xác định được vị trí nên cứ lao vun vút về hướng Bắc.
Mấy người dốc sức đuổi theo, vì sợ mất dấu nên dứt khoát dùng luôn Súc Địa phù.
Chỉ thấy hạc giấy vọt ra ngoài thành, bay càng lúc càng nhanh.
Dù có Súc Địa phù, mọi người cũng đuổi mệt đến mức thở hồng hộc.
Bọn họ chạy trên đường núi gần một canh giờ, thì tốc độ của hạc giấy mới chậm dần, cuối cùng dừng lại.
Chờ bọn hắn đuổi đến nơi, hạc giấy bay vào lòng bàn tay Bạch Duật rồi cháy thành tro.
"Đây là đâu?" Hồ phúc vừa thở hổn hển, vừa nhìn một vòng nơi này.
Ban nãy vội chạy theo nên không để ý, hiện tại mới nhận ra chỗ bọn họ đang đứng rất hoang vắng, gần như không thấy chút sắc xanh nào, chỉ có những lùm cỏ khô quắt và đám sỏi đá ngổn ngang, "Thiệu công tử đâu?" Rõ ràng hạc giấy đuổi theo hơi thở của Thiệu Hiến, nhưng nơi đây không hề thấy bóng dáng hắn đâu..