Nghe thấy vậy, Thiệu lão gia mừng rỡ, vội vàng tạ ơn.
Hồ Phúc đắc ý quay sang quét mắt nhìn mọi người.
Sau đó bước lên đầu tiên, quan sát kỹ Thiệu Hiến, thì thấy một đám khí đen bao quanh hắn ta, có lẽ đó chính là tà khí.
Vì thế liền lấy ra một tấm bùa trừ tà, bắt đầu niệm chú.
Ngay tức khắc, một luồng khí nóng tỏa ra khiến nhiệt độ trong phòng tăng vọt, nhưng chưa đầy ba giây sau, lại xuống thấp như cũ.
"Hả?!" Hồ Phúc sửng sốt, nhìn thấy Thiệu Hiến vẫn yếu ớt, sắc mặt còn tái nhợt, tà khí xung quanh cũng chưa giảm bớt, "Sao thế này?" Theo lý thuyết, bùa trừ tà phải xua hết tà khí, giúp đối phương khôi phục tinh lực rồi chứ.
Nhưng tại sao trông hắn ta vẫn đau ốm quặt quẹo như thế?
"Ha ha ha, xem ra đạo hạnh của Hồ đạo hữu chưa đủ cao thâm nhỉ?" Vương đạo trưởng nhếch mép cười khẩy trên nỗi đau của người khác, hắn đã sớm khó chịu với cái tên Hồ Phúc thích tranh công này rồi.
Thế là không chần chừ, bước lên gạt họ Hồ sang một bên, "Không bằng để bần đạo thử xem."
Hồ Phúc tức tối, nhưng đúng là hắn đã thất bại, đành phải nhường qua bên cạnh.
Bên kia, Vương đạo trưởng lấy ra một pháp khí trừ tà, niệm chú một hồi.
Trong giây lát, pháp khí tỏa ra một luồng sáng nhạt, bao quanh Thiệu công tử, nhưng là đối phương vẫn không phản ứng chút nào.
"Sao có thể?" Vương đạo sĩ ngây người, vẻ mặt không dám tin.
Đây chính là linh quang, đáng lẽ phải xua hết tà khí trên người đối phương rồi chứ?
"Hừ, ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi." Hồ Phúc bắt lấy cơ hội chế giễu lại.
Vẻ mặt mọi người càng thêm căng thẳng, pháp khí cũng không xua được tà khí, xem ra vụ này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.
Vì thế mọi người nối tiếp nhau tiến lên, thi triển Huyền thuật trừ tà.
Nhưng bất luận là dùng phù chú, pháp khí, hay là trận pháp, thậm chí lập đàn làm phép, Thiệu Hiến vẫn không phản ứng gì, sắc mặt không những không khá lên, mà còn nhợt nhạt hơn.
Lão nhân và lão Chu cũng đi lên thử ném một tập bùa to, nhưng không thấy có hiệu quả.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.
"Sao lại như vậy, không thể nào, trên đời làm gì có loại tà khí nào mà không xua được."
"Xem ra thứ bám trên người công tử không phải là tà khí!"
"Cho dù không phải tà khí, thì cũng sẽ bị pháp thuật diệt trừ.
Nhưng vì sao lại không có phản ứng gì?"
"Tình hình của Thiệu công tử nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng."
Mọi người càng tranh luận kịch liệt, vẻ mặt cũng càng căng thẳng hơn.
Vân Hiểu nghiêng đầu nhìn người trên giường, không nhịn nổi tò mò liền đặt tay lên mạch quay của Thiệu Hiến.
Đối phương bất giác ngẩng lên nhìn, hắn bỗng sững người khi thấy trong đoàn trừ tà có cả nữ giới.
Đồng tử co lại, há miệng thở dốc hình như muốn nói điều gì, nhưng một hồi sau, hắn lại cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của nàng.
Vân Hiểu hơi nhíu mi tâm.
Nàng thu tay về, mạch tượng này......
"Thiệu lão gia, xin hỏi, trước khi lệnh công tử mắc bệnh, có chuyện gì lạ xảy ra hay không? Hay là trong phủ có điểm nào khác thường không?" Mọi người thảo luận hồi lâu vẫn không có kết quả, đành quay sang nhìn Thiệu lão gia.
"Đều không có, trước khi con ta bị bệnh, trong phủ không xảy ra chuyện gì cả." Thiệu lão gia lắc lắc đầu, rồi đột nhiên biến sắc, dường như vừa nhớ ra điều gì, "Nói đến chuyện lạ......" Hắn quay đầu nhìn lướt qua con trai, rồi đưa mắt nhìn mọi người, "Không bằng các vị tiên sư theo ta lên sảnh trước, ta sẽ nói rõ ràng cho các vị nghe."
Mọi người liếc nhìn nhau, đoán rằng đối phương có chuyện quan trọng muốn nói, liền vội vàng gật đầu.
"Mời các vị tiên sư!" Thiệu lão gia lập tức dẫn mọi người ra cửa.
Vừa định ra ngoài thì nghe thấy tiếng Thiệu Hiến gấp gáp gọi lại, "Cha......"
Thiệu lão gia dừng bước, quay đầu lại an ủi, "Hiến Nhi, đừng nóng vội, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.
Yên tâm, các vị tiên sư nhất định sẽ tìm ra cách cứu con."
Nói xong không đợi đối phương đáp lời, vội vàng dẫn mọi người đến sảnh trước.
Vân Hiểu đi cuối hàng, quay đầu thấy người trong phòng dường như còn điều gì muốn nói.
Nàng hơi nhíu nhíu mày.
"Nha đầu." Thấy Vân Hiểu đi chậm, lão nhân liền lùi lại, trầm giọng hỏi, "Bệnh của Thiệu công tử đúng là kì quái, ngươi nhìn ra được điều gì không?" Dù sao cũng chỉ mình nàng có Thiên Nhãn.
"Không có."
"Ngay cả ngươi cũng không rõ tình hình." Lão nhân tỏ vẻ thất vọng.
"Ta biết rõ." Vân Hiểu bồi một câu.
"Gì?" Lão nhân ngơ ngác, thế tóm lại là biết hay không biết.
"Ta nói không có là vì......" Vân Hiểu thở dài rồi nói, "Hắn không có bệnh!"
"Hả?"
Σ(°△°)︴
Ý gì? Không bệnh thì hắn bị cái quỷ gì?
Lão nhân đang định hỏi rõ, bỗng thấy Vân Hiểu đứng lại, rút ống trúc bên người ra.
"Sao vậy??" Lão nhân nhìn ống trúc trên tay nàng, trong tức khắc, hai mắt sáng ngời, "Lẽ nào tổ sư gia muốn dặn dò gì?"
Lão vừa dứt lời, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hai người, từng câu từng chữ đều ẩn chứa sức nặng vô hình.
"Đến giờ ăn trưa!"
Vân Hiểu: "......"
Bạch Duật: "......"
Trong lòng có lời muốn nói nhưng không biết có nên nói hay không: CMN!
——————
May mà Thiệu lão gia là một chủ nhà cực kì hiếu khách, cũng để ý đã tới gần trưa, nên chuẩn bị sẵn đồ ăn, mời mọi người dùng cơm rồi mới tiếp tục trừ tà.
Mọi người bận rộn tới tận trưa, đương nhiên thấy đói bụng, nên cũng không từ chối, đều ngồi xuống dùng cơm.
Vân Hiểu cẩn thận đặt ống trúc lên góc bàn, liếc mâm thức ăn, rồi mới múc một chén canh, để cạnh ống trúc.
Thiệu lão gia chuẩn bị món ăn rất phong phú, mọi người vừa ăn cơm, vừa hỏi Thiệu lão gia về tình hình Thiệu công tử.
"Ài, không dám giấu các vị, nói đến chuyện lạ, đúng là xảy ra một việc." Thiệu lão gia cau mày, nếp nhăn hằn thành từng ngấn thịt trên mặt, hắn tỏ vẻ rối rắm nói, "Nhưng không phải là chuyện xảy trước khi con ta bị bệnh, mà là xảy ra sau khi bị bệnh."
"Vậy sao?" Mọi người lập tức xốc lại tinh thần, hạ giọng hỏi, "Không biết là chuyện gì? Thiệu lão gia cứ nói đi, đừng ngại."
Thiệu lão gia hít vào một hơi, mới trầm giọng nói, "Là như thế này, thật ra ngoại trừ việc con ta ngày càng yếu hơn, hình như......!hình như nó còn mắc chứng ly hồn."
"Chứng ly hồn?" Mọi người sửng sốt.
Theo ý của Thiệu lão gia, chứng ly hồn chính là mộng du, là hiện tượng người đang ngủ tự nhiên rời giường và đi lại, sau đó lại quay về giường ngủ tiếp.
"Đây là chuyện mới xảy ra cách đây một tháng." Thiệu lão gia lo lắng nói, "Một buổi tối tháng trước, bởi vì lo cho con, ta thử ghé qua phòng nó, kết quả là không hề nhìn thấy bất kì ai ở trong phòng.
Nha hoàn tôi tớ cũng không rõ nó ra khỏi cửa từ lúc nào."
"Không ai thấy?" Mọi người giật mình.
"Phải!" Thiệu lão gia gật mạnh đầu, lộ vẻ sợ hãi, "Nhưng kỳ quái là, sáng ngày hôm sau, chẳng hiểu nó quay trở về phòng bằng cách nào."
"Có biết hắn đi đâu không?" Hồ Phúc sốt ruột hỏi.
"Không biết!" Thiệu lão gia lắc đầu, "Ta cũng hỏi Hiến Nhi rồi, nhưng có vẻ như nó hoàn toàn không nhớ chuyện mình biến mất nửa đêm.
Chỉ là từ đó về sau, thân thể ngày càng yếu ớt.".