Nghe được những lời lo lắng của người yêu, Kỳ Ngôn rất vui vẻ, chí ít vấn đề được bày ra ở đó, không trốn tránh cũng không nhịn trong lòng, cuối cùng cả hai cũng có thể cùng nhau đối mặt với chuyện của hai người.
Cô không quan tâm bản thân sẽ bị đặt ở vị trí nào, chỉ quan tâm tới tâm trạng giày vò của Lục Tri Kiều khi đối diện với lựa chọn, hai người đều không hoàn hảo, đều đang cố gắng, mà tình yêu và bao dung đôi bên dành cho nhau, chính là động lực và tự tin lớn nhất.
Mu bàn tay ấm áp, Lục Tri Kiều vô thức co khớp tay lại, ngẩng mắt lên, nhìn vào sâu trong đôi mắt hổ phách sâu thẳm, trái tim rung lên, gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
Đáp án đã được định đoạt từ lâu, giả sử ngày ấy thật sự tới, cô ấy chắc chắn sẽ không do dự mà lựa chọn người yêu.
[Đừng lo lắng, cho dù không là đồng nghiệp, chúng ta vẫn là bạn.]
[Tôi chỉ lo lắng cho em, vì phải lựa chọn là một việc rất đau khổ, tôi đã từng trải qua, không hi vọng em cũng phải nếm trải.]
Thư Mẫn Hy đã nói như thế với cô ấy.
Ý của Ngôn Ngôn cũng tương tự.
Những khổ cực từng nếm trải, những tội lỗi từng chịu đựng trước kia, đều biến mất trong cuộc đời của Lục Tri Kiều, đổi lại bằng một thứ tình cảm quý giá nhất trên đời, là khổ tận cam lai. Khiến cô ấy càng thêm lạc quan, càng thêm kì vọng vào tương lai.
"Là chị lo lắng bậy bạ." Lục Tri Kiều thở dài, cười cười, "Việc còn chưa xảy ra, không cần thiết phải nghĩ nhiều như thế. Hơn nữa, sự nghiệp có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng em thì chỉ có một người."
"Không thể có cả hai à? Ngốc." Kỳ Ngôn khẽ cốc lên đầu Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều nắm lấy cánh tay ấy, đặt tới bên môi hôn một cái, làn da trắng trẻo lập tức hiện lên dấu hôn, ngữ điệu giả vờ dạy bảo: "Cũng đã có tuổi rồi, không biết lớn nhỏ gì cả."
"Hả?"
"Chị lớn hơn em đấy, gọi chị gái."
"Chị gái." Kỳ Ngôn ngoan ngoãn nhìn Lục Tri Kiều, chớp chớp mắt.
Lục Tri Kiều rút tay ra, chọc lên đầu Kỳ Ngôn như thể báo thù, khẽ cười nói: "Ngôn Ngôn ngoan quá."
"Thế chị gái có nên khen thưởng em không?" Kỳ Ngôn dính lại ôm lấy cô ấy.
Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, lay động những sợi lông tơ nhỏ bé, mùi hương trên cơ thể hai người quấn quýt lấy nhau. Lục Tri Kiều không tránh, yêu kiều cười lên phối hợp, nói: "Muốn khen thưởng gì nào?"
Một giây sau, hai tay Lục Tri Kiều bị nắm lấy, đè lên cổ áo Kỳ Ngôn.
"Chị nói xem khen thưởng gì..."
Âm thanh khàn khàn ám muội như thuốc phiện.
Lục Tri Kiều khẽ hít một hơi, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng đang mở, chỉ sợ con gái có thể bất cẩn nhìn thấy bất cứ lúc nào, nên đẩy người kia ra, "Đừng đùa nữa, chị tẩy trang đã."
"Ừm." Kỳ Ngôn lại ngoan ngoãn ngồi xuống, "Chị nói thế nào thì là thế ấy."
Trước bàn trang điểm bày cơ man nào là chai lọ, Lục Tri Kiều đưa tay ra lấy nước tẩy trang, đột nhiên nhớ ra đã dùng hết, vẫn chưa mua mới, cô ấy ngẩn ra, cánh tay treo giữa không trung bất động, không có phản ứng.
"Em đi lấy của em."
Kỳ Ngôn ngay lập tức hiểu được tâm tư của Lục Tri Kiều, đứng dậy ra ngoài, không lâu sau, cầm một chai nước tẩy trang vào phòng. Cô không đưa ngay cho Lục Tri Kiều, mà lấy bông tẩy trang, đổ một ít lên trên, sau đó mới đưa tới.
Lục Tri Kiều nhận lấy, cười với Kỳ Ngôn, lại nhìn thấy đôi mắt mang theo nụ cười của cô, trái tim khẽ rung động.
Dùng hết một miếng, Kỳ Ngôn lại đưa một miếng nữa tới, hai người phối hợp rất ăn ý. Lớp trang điểm được tẩy sạch sẽ, trước gương hiện lên một gương mặt trong trẻo dịu dàng, chỉ là thiếu đi chút tinh thần, còn lại đều rất bình thường.
"Ngôn Ngôn."
"Ừm?"
"Sao chị cảm thấy hình như em rất có ý kiến với cấp trên của chị thế nhỉ?" Lục Tri Kiều nhìn vào trong gương, dùng bông tẩy trang sạch ấn ấn lên mặt, khẽ khàng lau đi vệt dầu.
Khoảng thời gian tháng Tư tháng Năm bận rộn, có buổi tối Lục Tri Kiều tăng ca về nhà, tiện miệng nói một câu một mình làm công việc của hai người, khi đó sắc mặt Ngôn Ngôn không quá tốt, nói muốn tìm Thư Mẫn Hy tính sổ, cô ấy tưởng rằng Ngôn Ngôn nói đùa, nhưng hiện tại xem ra giống như sinh sôi mâu thuẫn, thật sự tức giận.
Kỳ Ngôn không hề kiêng kị, nhướng mày: "Là rất có ý kiến, cả bụng ý kiến, không vui."
"Tại sao?"
"Lần trước chị bị sốt, bệnh tới thế rồi vẫn phải đi họp, vừa hay em gặp chị ta, nhìn dáng vẻ chị ta như người rảnh rỗi..." Kỳ Ngôn nhỏ tiếng oán thán.
Nghiêm túc mà nói, chuyện này không thể trách Thư Mẫn Hy, đơn thuần chỉ là vì trong lòng Kỳ Ngôn không thoải mái, muốn tìm lí do để trút giận mà thôi, cũng không thật sự ghi thù, coi như nể mặt mũi vợ, cùng lắm là nói vài câu, không thật sự dự định làm gì.
Lục Tri Kiều ngẩn ra, mím môi cười lên, "Đã bao lâu rồi chứ, sao em vẫn nhớ hả?"
"Em thù lâu nhớ dai."
"Là nguyên nhân của bản thân chị, không trách người khác." Lục Tri Kiều bắt lấy tay Kỳ Ngôn, nắm vào tay như thể an ủi, dịu dàng dỗ dành, "Sau này chị sẽ chú ý sức khỏe hơn, làm việc ít hơn, em gái Ngôn Ngôn đừng ghi thù nhé!"
Khi gọi bằng hai từ "em gái", trái tim Lục Tri Kiều cảm thấy ngứa ngáy một cách kì lạ. Khi nghe Kỳ Ngôn gọi "chị gái" cũng như thế.
Cảm giác rất kì diệu.
Kỳ Ngôn cong khóe môi, dường như rất hưởng thụ xưng hô này, "Chị giữ chức vụ kia, nào có thể bớt bận được chứ."
Lục Tri Kiều ngẩn ra, không lên tiếng.
Xác thực, đừng nói là làm việc ít đi, chỉ không tăng ca không đi công tác đã là xa xỉ. Đương nhiên cô ấy cũng có thể lựa chọn không tăng ca, chỉ là thói quen chuyên tâm cho công việc được hình thành từ rất nhiều năm qua, lúc độc thân thì không sao, khi có người yêu ít nhiều cũng phải phân chia thời gian.
Có công việc phải làm, có người nhà cần ở bên, cuộc sống cũng dần trở nên phong phú.
Thấy Lục Tri Kiều không lên tiếng, tưởng rằng đã hiểu lầm ý của bản thân, Kỳ Ngôn vội vàng bổ sung: "Vợ ơi, ý của em là chị có em, không cần phải bạt mạng như trước nữa, nhưng công việc thì vẫn phải làm, sự nghiệp tốt có thể không ngừng tưới nhuần chị, cho chị cảm giác thành tựu cùng cảm giác tự chủ. Nếu có ngày nào đó chị cảm thấy ngán rồi, em sẽ nuôi chị."
Người dư dả như cô, nhàn hạ ở nhà cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, huống hồ với tính cách của Kiều Kiều, đại khái sẽ không tình nguyện sống cuộc đời ngửa tay xin tiền, cho nên khi Kỳ Ngôn nói ra câu cuối cùng, trong lòng có chút thấp thỏm.
Có lẽ sẽ bị coi là lời tán tỉnh chăng?
"Chị biết." Lục Tri Kiều híp mắt cười, "Miệng nhỏ ngọt quá đấy."
"Thế chị có để em nuôi không nào?" Kỳ Ngôn cho một ánh mắt quyến rũ.
"Không cho."
"..."
Cô biết mà.
Ôi!
Nuôi Kiều Kiều tốt biết bao, vừa hôn liền mềm, vừa chạm vào là xấu hổ, lúc nào cũng có thể thay đổi dáng vẻ giữa chị gái lớn cùng cô vợ nhỏ, chính xác là bảo bối hiếm có khó tìm. Kỳ Ngôn nghĩ như thế.
Trước mặt nóng lên, Kỳ Ngôn ngẩng mặt, liền nhìn thấy Lục Tri Kiều đã nhích lại tự bao giờ, mí mắt nhắm nửa, đôi môi mỏng khẽ động đậy: "Chị muốn nuôi em."
Kỳ Ngôn cứng người, mở to mắt, máu nóng trào lên đỉnh đầu.
Quyến rũ cô!
Cô khẽ ho đôi tiếng, quay mặt đi, "Em đã hâm nóng đồ ăn rồi, mau đi ăn cơm đi."
Con gái đang ngồi ngoài phòng khách xem tivi, phim thần tượng thanh xuân, nam chính là một anh trai trẻ tuổi rất đẹp trai, Lục Uy nhìn chăm chú tới độ không chớp mắt, khuôn mặt ngập trong vẻ si mê. Kẹo Bơ nằm trên tay cô bé, chiếc lưỡi hồng hào liếm chân, bộ lông xù lên, nhìn thấy "quái vật hai chân" khổng lồ từ trong phòng bước ra, meo một tiếng.
"Nữu con, hôm nay con xem tivi bao lâu rồi? Tập đàn chưa? Làm bài tập chưa?" Lục Tri Kiều đi qua con gái, không nhịn được lải nhải.
Con ngươi của cô gái nhỏ không di chuyển, xua xua tay: "Mẹ nhỏ, mau dẫn mẹ đi đi, phiền quá đi mất."
"Con..."
"Nữu Nữu, không được nói mẹ như thế." Kỳ Ngôn nhíu mày, giả vờ làm dáng vẻ trách móc, nhưng vừa nói lại vừa kéo người kia ngồi xuống bàn ăn.
Lục Uy bĩu môi: "Vâng."
Cơm canh vẫn còn hơi nóng, Lục Tri Kiều ngửi được mùi thức ăn mới cảm thấy đói, ngồi xuống chậm rãi ăn cơm. Kỳ Ngôn ngồi cạnh bầu bạn, lòng bàn tay chống lấy cằm, nhìn Lục Tri Kiều ăn uống.
Nhìn mãi nhìn mãi, híp mắt lại.
Cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, Lục Tri Kiều dừng đũa, ngẩng mắt lên, khó hiểu hỏi: "Em nhìn chị làm gì?" Giây phút sau lại cười lên, "Ăn tối vẫn chưa no à?"
"Chị làm gì em cũng đều muốn nhìn." Kỳ Ngôn lắc đầu.
Cô híp mắt cười, giống như kẻ si tình, sau đó chỉ vào món ăn trên bàn, "Ăn nhiều chút, em đặc biệt làm cho chị đấy."
Lục Tri Kiều nói được, gắp một miếng lớn bỏ vào trong bát, "Em nấu gì chị cũng đều thích ăn."
"Vậy em muốn nuôi chị béo hơn một chút."
Hai người một ăn cơm, một bầu bạn, Kỳ Ngôn không cho Lục Tri Kiều nói chuyện, muốn cô ấy chuyên tâm ăn cơm. Sau đó cô nhớ ra nước tẩy trang của Lục Tri Kiều đã dùng hết, thuận tiện nhấp vào một trang mạng chính thức của nhãn hàng trong điện thoại, một lúc đặt liền mười chai.
Phim thần tượng trên tivi đã chiếu được một nửa, chuyển sang thời gian quảng cáo, Lục Uy nghiêng đầu liếc nhìn hai mẹ.
Xùy.
Ngày nào cũng chỉ biết nhìn nhau cười ngốc.
Mẹ đã đủ ngốc rồi, sao mẹ nhỏ cũng bị lây nhiễm càng ngày càng ngốc thế nhỉ?
Cô bé cúi đầu, nhìn Kẹo Bơ đang liếm chân trong lòng, xoa đầu nó, tự nói với bản thân: "Kẹo Bơ này, đợi em lớn hơn một chút, chúng ta sẽ tới chơi cùng chị Mocha."
Con mèo bạc meo một tiếng.
Từ ngày nuôi Kẹo Bơ, Lục Uy thường xuyên gọi Nhan Thư Dao tới nhà chơi, hai đứa trẻ chia sẻ kinh nghiệm nuôi mèo với nhau, nhưng vì Mocha còn nhỏ, không tiện dẫn ra ngoài, nên tạm thời hai con mèo không thể chơi cùng nhau.
Ngoài nựng mèo chơi điện tử, Nhan Thư Dao còn đề nghị giúp Lục Uy ôn tập Vật lý, Lục Uy đang cầu mà không được, vui vẻ tiếp nhận.
Sắp khai giảng, lớp 8, phải học Vật lý, đối với một người không học giỏi Toán như Lục Uy mà nói, vừa nghe thấy hai chữ "Vật lý" liền sợ hãi, cảm thấy sẽ rất khó, rất có khả năng bản thân lại có thêm một môn học không đạt yêu cầu.
Tới lớp 9 lại học thêm cả Hóa học, thi cuối cấp hai là "hai chọi ba", một người nghiêng về những môn Khoa học Xã hội như cô bé chính là bất lợi.
Cô giáo nhỏ Dao Dao vô cùng tận tình lại kiên nhẫn, giảng giải rất chi tiết, lại có hứng thú, lấy đủ các hiện tượng thường gặp trong cuộc sống làm ví dụ, làm những bài thực hành nhỏ, giống như vui chơi, rất dễ hiểu.
"Em nghĩ xem, bình thường lúc trời mưa sấm chớp, sấm và chớp đồng thời sinh ra, nhưng có phải em nhìn thấy tia chớp trước, sau đó mới nghe thấy tiếng sấm, đúng không?"
"Ừm ừm."
"Là vì vận tốc chuyển động của âm thanh trong không khí chỉ có 340m/s, nếu so sánh với vận tốc ánh sáng, nó chỉ là hạt cát trong sa mạc."
"Ha ha ha..."
Hai cô gái cười ngặt nghẽo với nhau.
"Thế chị đố em nhé, vào ngày mưa, em đứng ở ban công nhìn thấy tia chớp, sau năm giây lại nghe thấy tiếng sấm, vậy nơi có sấm cách em bao xa?" Nhan Thư Dao nhướng mày, cơ thể ngả ra sau dựa vào ghế.
Lục Uy nghiêng đầu suy nghĩ, trong lòng tính toán một phen, rất lâu sau mới nói: "1700 mét."
"Đúng rồi." Nhan Thư Dao hài lòng gật đầu, đôi mắt xanh đen cong lên thành mảnh trăng khuyết, sau đó rút một chiếc kẹo trong túi ra, "Thưởng kẹo cho em."
Lục Uy cười ngốc, nhận lấy cẩn thận bóc vỏ, cho kẹo vào trong miệng, vị ngọt chua cùng hương sữa nồng đậm lan tràn trên đầu lưỡi.
Hai cô bé chăm chú ôn tập bài vở, Kẹo Bơ ngoan ngoãn nằm bên chồng sách, không gây ồn, lúc lật sách còn biết giơ vuốt lên.
Không tới hai giờ đồng hồ, Lục Uy đã ăn hết sáu chiếc kẹo.
Ôn tập xong, cô bé phải tập đàn.
Mấy ngày nay đều tập đàn vào buổi sáng, tránh thời gian Nhan Thư Dao tới nhà chơi, nhưng sáng hôm nay Lục Uy chìm đắm trong phim thần tượng, không có thời gian, nên bắt buộc phải tập vào buổi chiều, nếu không mẹ nhỏ tố cáo với mẹ, cô bé sẽ rất "thê thảm".
Nhan Thư Dao không có ý ra về, ôm Kẹo Bơ ngồi ở bên cạnh.
"Chị Dao Dao..." Lục Uy mở nắp đàn lên, phát hiện Nhan Thư Dao đang nhìn bản thân, có chút xấu hổ, "Chị có muốn ăn chút hoa quả không? Đợi em tập đàn xong, sẽ chơi điện tử cùng chị."
Khó xử quá!
Lần trước diễn trên sân khấu Lục Uy không hề hoảng hốt, nhưng bị đàn chị nhìn thấy liền...
"Không cần, em tập của em đi, chị không làm phiền." Nhan Thư Dao mang theo nụ cười, âm thanh cực kì dịu dàng.
Kẹo Bơ trong lòng cũng meo meo đôi tiếng, dường như đang phụ họa Nhan Thư Dao.
Nói xong, Nhan Thư Dao quay người nghịch điện thoại.
Lục Uy cắn môi dưới, chần chừ rất lâu, không nói gì thêm, rút tập phổ nhạc ra lật giở.
Đuổi chị Dao Dao đi là chuyện không có khả năng.
Không phải chỉ tập đàn thôi sao?
Coi như bản thân đang biểu diễn là được mà!
Cô bé, Lục Uy, lúc này chính là nghệ sĩ pi-a-nô đẳng cấp.
Cô bé tập bài "Hanon" mấy phút, hoạt động ngón tay, sau đó tập hợp âm rải, lại chọn mấy ca khúc để tập luyện, cuối cùng đánh ca khúc bản thân thích. Một khi đã chuyên tâm, thời gian trôi đi rất nhanh, Lục Uy cũng coi như thích pi-a-nô, cũng không cảm thấy khô khan, nhất thời quên mất trong phòng còn có người.
Khi dừng lại nghỉ ngơi, đột nhiên Nhan Thư Dao quay người lại, hỏi: "Em thi chưa?"
"Chưa..." Lục Uy giật thót, há miệng ra, "Không muốn thi, em coi việc học pi-a-nô là sở thích mà thôi."
Hồi lên cấp một, trong lớp có bạn học học pi-a-nô, vì để đi thi nên luyện đi luyện lại mấy ca khúc, con người cũng trở nên nóng nảy, nhìn thấy đàn liền muốn nôn, Lục Uy không hi vọng bản thân sẽ biến thành dáng vẻ ấy.
Nhan Thư Dao híp mắt lại, khóe môi mím chặt cong lên, sắc mặt có chút kì lạ, giây phút sau lại hỏi: "Chị có thể chọn bài không?"
"Đương nhiên rồi!"
"Vậy đàn bài... 'Flower Dance', thế nào?"
"Không thành vấn đề."
Lục Uy búng tay, đột nhiên không thấy khó xử nữa. Cô bé biết ca khúc này, hơn nữa rất quen thuộc, là vì bản thân cũng thích.
Trong phòng vang vọng giai điệu du dương, âm thanh trong trẻo thanh khiết như dòng nước chảy.
Ngón tay Lục Uy thon mà dài, đầu ngón tay có vết chai mỏng, linh hoạt nhảy nhót trên phím đàn đen trắng, ánh mắt Nhan Thư Dao không hề chuyển động, chăm chú quan sát, mất hồn, Kẹo Bơ trong lòng cũng yên lặng nằm đó, mở to mắt, không động đậy.
Một khúc nhạc kết thúc, người cùng mèo vẫn còn ngẩn ra.
"Chị Dao Dao?"
"Ơi."
"Chị còn muốn nghe gì nữa không? Đa phần các bài thịnh hành em đều biết." Lục Uy híp mắt cười ngốc.
Nhan Thư Dao hoàn hồn, nghĩ một lúc: "Biết những bài cổ điển không?"
"Ừm, em thử xem."
Cô gái nhỏ rút một phổ nhạc khác ra, lật hai trang, bày ngay ngắn.
Lục Uy đàn một khúc "Träumerei" của Robert Schumann, một khúc "Schafe können sicher weiden" của J. S. Bach.
Vô tri vô giác, mặt trời đã lặn về đằng tây.
Lục-nghệ sĩ piano-Uy có chút mệt, kết thúc buổi tập, Nhan Thư Dao vẫn chìm đắm trong âm nhạc, rất lâu sau mới hoàn hồn, mím môi cười cười, liên tục khen hay, sau đó chúi đầu nhấp vào điện thoại mấy cái.
"Chị tặng em một món quà." Nhan Thư Dao nói.
"Gì thế ạ?"
Nhan Thư Dao thò tay vào trong túi, rút ra một tấm thẻ bạc, đưa cho Lục Uy, "Thẻ thành viên trọn đời của công ty mẹ chị, loại chỉ dành cho người quen, đợi em có chứng minh thư, có công ty đăng kí, sau này đi chuyến bay thương mại của hãng hàng không Hoa Nguyên sẽ không mất tiền."
Lục Uy há to miệng.
"Đừng nói cho ai biết đấy, người bình thường không biết đâu." Nhan Thư Dao đè giọng xuống, dựng ngón trỏ chặn lấy môi.
Lục Uy sờ tấm thẻ, lật qua lật lại mấy lần, cảm thán: "Mẹ chị lợi hại vậy à? Công ty sẽ không tổn thất tiền bạc chứ?"
"Đồ ngốc." Nhan Thư Dao cười cười, chọc lên đầu Lục Uy, "Còn muốn tiết kiệm tiền cho chị à, mấy chiếc vé của em cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền đâu, ha ha ha, không sao, đi tùy thích."
Tấm thẻ bạc được phủ một lớp phim mỏng có cảm giác như cát, cảm giác tay rất tốt, chính diện có in logo của hãng hàng không, mặt sau là một dãy số.
Lục Uy ngẩng đầu lên, ngốc nghếch nhìn Nhan Thư Dao.
Tháng Chín, lại tới ngày khai giảng.
Uy lực của mùa hè vẫn không giảm, thời tiết vẫn oi nóng.
Kỳ Ngôn đưa con gái tới trường nhập học, vì không tiện vào trong, nên chỉ ngồi trong xe chờ đợi. Qua cửa kính chắn gió, nhìn thấy học sinh túm năm tụm ba trước cổng trường, cá biệt còn có khuôn mặt quen thuộc, nhất thời trong cô có vô vàn cảm xúc đan xen lấy nhau.
Thiên đường đã từng mơ ước, hiện tại trở thành quá khứ không muốn nhớ lại. Sau khi rời khỏi trường học, quả thật cuộc sống của Kỳ Ngôn thoải mái hơn nhiều, nhưng trong lòng luôn có chút tiếc nuối, không thể dạy con gái tới hết lớp chín, không thể tận mắt nhìn thấy con gái tốt nghiệp, đồng thời, cũng không thể làm được chuyện bản thân muốn làm.
Sức lực của một mình cô quá nhỏ bé, suy cho cùng cũng không thể đối kháng với cả một thể chế.
So với chút tiếc nuối ít ỏi, thứ cô có được nhiều hơn là cảm giác thỏa mãn, cô có bạn gái, có con gái, có gia đình nhỏ của bản thân, có những thứ này là đủ. Trước giờ Kỳ Ngôn không phải là người tham lam.
Đợi tới trưa, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, cuối cùng con gái bước ra khỏi trường.
Con gái nói, giáo viên chủ nhiệm mới vốn là giáo viên tiếng Anh, giáo viên Ngữ văn mới là giáo viên dạy ban 4, giáo viên nam, nhã nhặn, lớp học chuyển tới tầng ba, không cao không thấp vừa hay, ngoài ra không còn thay đổi nào khác.
Vì Lục Tri Kiều đi công tác, phải hai ngày nữa mới về, ở nhà chỉ có hai mẹ con, Kỳ Ngôn liền dẫn con gái ra ngoài ăn một bữa no nê.
Ăn xong, buổi chiều vẫn phải tới trường, phát thời khóa biểu, ngày hôm sau sẽ bắt đầu đi học.
Đã lớp 8, con gái hoàn toàn thích ứng với cuộc sống cấp hai, nói năng làm việc dần dần đã hình thành phong cách, không thích bị người nhà can thiệp quá nhiều vào quyền riêng tư, nhưng nội tâm vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
Môn Vật lý mới được tăng cường, vì đã ôn tập trước, Lục Uy không tốn quá nhiều sức lực, thậm chí còn cảm thấy hay ho, giáo viên Vật lý là một ông thầy hài hước thú vị, bài giảng rất có ý nghĩa, dần dần cô bé có chút thích Vật lý.
Còn kiến thức Toán học mới mẻ là một thách thức không nhỏ, Lục Uy run cầm cập, nhưng phát hiện nội dung hình tam giác hai chương trước không khó, bài kiểm tra tuần đầu tiên, cô bé thi được 103 điểm một cách thần kì, được giáo viên Toán khen ngợi trước cả lớp.
Dường như Lục Uy được cổ vũ, đột nhiên trở nên rất cố gắng.
Ban ngày đi học, tan học tập đàn, buổi tối làm bài tập. Không đọc tiểu thuyết nữa, cũng không xem tivi nữa, đa phần thời gian đều đọc văn học chính thống.
Mỗi tối, Kỳ Ngôn đều kiên trì phụ đạo bài vở cho con gái.
Cánh cửa phòng ngủ phụ đóng hờ, hai bóng dáng một lớn một nhỏ ngồi trước bàn học, dịu dàng yên tĩnh. Lục Tri Kiều dựa vào bên cửa, lặng lẽ nhìn qua khe hở, khóe miệng vô thức cong lên.
Gia đình trong tưởng tượng của cô ấy, chính là dáng vẻ này.
Vốn tưởng rằng tới chết bản thân cũng sẽ không có được ngày này, nhưng chẳng ngờ cảnh tượng trước mặt tới nhanh như thế, không kịp phòng bị, dịu dàng lướt qua đáy lòng Lục Tri Kiều, ôm thật chặt lấy cô ấy.
Cô ấy cũng không phải là một người tham lam, như thế đã đủ rồi.
Đồng hồ treo tường chầm chậm nhảy sang số 9, đêm càng sâu, Lục Tri Kiều tắm rửa xong, đắp mặt nạ, quay về phòng ngủ. Cô ấy lấy bức ảnh của anh trai chị dâu đặt trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, cúi mặt chăm chú ngắm nhìn, có chút mất hồn.
Sắp tới tết Trung thu, lại tới ngày người người nhà nhà đoàn viên.
"Vợ ơi!"
Cửa phòng chầm chậm mở ra, Kỳ Ngôn nhẹ chân nhẹ tay vào trong, nhanh chóng tiến lên phía trước, ôm lấy người đang đứng ngẩn ra bên giường.
Đầu mũi thoang thoảng mùi hương, Lục Tri Kiều không kịp phòng bị ngã vào cái ôm ấm áp sau lưng, khẽ thở ra một hơi, cười lên nắm lấy bàn tay quấn trên eo, "Phụ đạo xong rồi à?"
"Ừm."
"Vất vả rồi." Cô ấy đặt khung ảnh xuống, quay người lại, hai tay ôm lấy mặt Kỳ Ngôn, "Thỉnh thoảng để Nữu con tự làm đi, em làm vậy mệt quá."
Kỳ Ngôn lắc đầu, giảo hoạt cười một cái: "Chị hôn em một cái thì sẽ không mệt nữa."
Âm thanh vừa dứt, liền nhìn thấy gò má trắng trẻo của Lục Tri Kiều hiện lên một vệt ửng hồng, khuôn mặt lan tràn vẻ ngượng ngùng, cẩn thận nâng cằm lên, dính lên đôi môi Kỳ Ngôn, mổ một cái.
"Nụ hôn của chị gái ngọt ngào quá." Kỳ Ngôn chớp mắt.
Ngón trỏ dựng lên, đè lên môi Lục Tri Kiều.
Kỳ Ngôn co chặt hai cánh tay, đầu mũi chạm lên mặt Lục Tri Kiều, "Tết Trung Thu có muốn về nhà cùng em không?"
"Được."
Kỳ Ngôn sửng sốt.
Trả lời quá sảng khoái, khiến người ta không thể ngờ được.
Lục Tri Kiều biết suy nghĩ của Kỳ Ngôn, nhướng mày lên, nụ cười trên khóe môi càng sâu, "Cũng phải gặp mặt chính thức, không sớm không muộn, thời điểm đón tết là vừa hay."
Hai người cùng nhau cười lên, trong mắt nồng nàn cảm xúc.
"Chị."
"Ừm?"
Kỳ Ngôn nghiêng đầu nhích tới, dán môi lên vành tai trắng mềm của Lục Tri Kiều, âm thanh mê hoặc cất lên: "Chúng ta đi đối mặt nhé..."