Kỳ Ngôn đã cất bức ảnh kia đi từ lâu, lúc đó cô đã suy nghĩ nên sắp xếp thế nào, vứt đi thì có chút tiếc, tặng người khác lại không an toàn, nên vẫn đặt trong tủ phòng sách không động vào.
Qua mấy ngày sau lần cãi nhau kia, cô quay về lấy đồ, nhìn thấy bức ảnh này trong tủ, nghĩ có lẽ bản thân và Lục Tri Kiều không có khả năng, lại tiện tay lấy ra treo lên, sau đó tắt điện nước ga rồi rời đi.
Cách gần ba tháng, cô đã quên mất chuyện này.
Đòi mạng...
Kiều Kiều là chúa ghen tuông.
Một hũ giấm Trần bị đổ, tối nay tôi phải quỳ bàn phím cả đêm chăng?
Lời ấy là nói đùa, nhưng hai người vừa xác định quan hệ, Kiều Kiều lại không có cảm giác an toàn, nhìn thấy bức ảnh này không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Lục Tri Kiều nhìn chằm chằm bức ảnh, cổ họng có chút nghẹn, nhìn nhiều thêm một cái cũng cảm thấy tức giận, liền quay người đi, lạnh mặt nhìn về phía người sau lưng, "Thì ra em vẫn còn giữ."
"Em..." Kỳ Ngôn hé miệng, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
Cô quay đầu ra ngoài, không lâu sau, cầm dao dọc giấy trong tay đi vào, rạch nát bức ảnh kia thành hai mảnh. Trong phòng sách vang lên tiếng roẹt roẹt, rất nhanh, bức ảnh bị cắt tới nát tươm, không nhìn ra hình thù, cô vơ mảnh vụn lại, không chút nể nang ném vào thùng rác.
Làm xong những chuyện này, Kỳ Ngôn đứng trước mặt Lục Tri Kiều, nhỏ tiếng nhận sai: "Em xin lỗi, là do em quên xử lí..."
Lục Tri Kiều quay mặt đi.
Trong thời gian hơn nửa năm, Kỳ Ngôn theo đuổi cô ấy, tiến công mạnh mẽ, vô cùng nhiệt tình, nếu thật sự có lòng, nên vứt đi từ sớm, nhưng phải tới đến hôm nay cô ấy nhìn thấy mới xử lí. Rốt cuộc là không nỡ, hay là thích thú?
Đáy lòng Lục Tri Kiều trào lên dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, đan xen cả chua xót, vừa nghĩ tới người bản thân yêu lưu giữ ảnh khỏa thân của người khác, hơi thở nghẹn trong cổ họng, không lên không xuống, nín nhịn tới nỗi gần như ngừng thở.
"Kiều Kiều..." Kỳ Ngôn hoảng hốt, đưa tay ra ôm lấy Lục Tri Kiều, "Bình thường em không hay dùng phòng sách, bức ảnh này vốn dĩ cất trong tủ, nên vẫn không nghĩ tới... Lần trước sau khi chúng ta cãi nhau, em quay về lấy đồ, nhìn thấy nên treo lên, lúc đó em tưởng rằng chúng ta..."
Đầu óc nóng lên cất lời, ngữ điệu có chút sốt ruột.
Cô thừa nhận ban đầu muốn vứt đi nhưng cảm thấy đáng tiếc, là vì bức ảnh này chụp rất tốt, xét theo góc độ nghệ thuật rất bổ mắt, nhưng tính cách thích nhìn phụ nữ xinh đẹp của bản thân, lúc độc thân thì không sao, lúc có người yêu chính là trí mạng, cho nên phải sửa.
Lục Tri Kiều yên lặng lắng nghe, cảm xúc dần dịu lại, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, "Chụp lúc nào? Trên ảnh là ai?"
"Khoảng hai ba năm trước, là một du học sinh em quen khi ra nước ngoài tham dự hoạt động, cô ấy... vẻ ngoài không tệ, tỉ lệ cơ thể rất tốt, muốn kiếm thêm thu nhập, nhưng để đàn ông chụp thì không thả lỏng được, cũng không an toàn, vừa hay lúc đó em muốn tìm người mẫu chụp cái này, nhưng chưa tìm được ai vừa ý, cảm thấy cô ấy ổn, nên hợp tác."
Kỳ Ngôn thật thà bàn giao, co chặt cánh tay.
"Hơn nữa cô ấy là gái thẳng, siêu cấp thẳng! Em cũng không nói với cô ấy em là gái cong, tư duy bình thường của gái thẳng là 'cậu có tôi cũng có', sẽ không nghĩ tới những phương diện khác."
Lúc độc thân, Kỳ Ngôn không cố tình duy trì khoảng cách với bạn bè là gái thẳng, đương nhiên cũng sẽ không có hành động quá thân mật, mọi người hi hi ha ha, càng tính toán quá đáng càng khiến người ta khó chịu, nhưng hiện tại đã khác, cô có Kiều Kiều, cần phải đặc biệt chú ý trong phương diện này.
Lúc trước tình trường phóng khoáng, thích chơi thích đùa, hiện tại đã có gia đình nên tu tâm dưỡng tính.
"Đúng thế, thân hình rất được, khiến em giữ lâu như thế." Lục Tri Kiều chua chát nói, ánh mắt nhìn về một hướng khác.
Lục Tri Kiều tin lời giải thích của Kỳ Ngôn, bản thân cũng không phải là người không thấu tình đạt lí, đặc biệt nghe thấy cô gái trên ảnh là gái thẳng, càng thêm yên tâm. Nhưng đại khái do tính chiếm hữu tác quái, chỉ cần nghĩ tới chuyện Ngôn Ngôn chụp ảnh khỏa thân cho người khác, Lục Tri Kiều liền buồn bã, liền để ý, liền cảm thấy không thoải mái.
Còn khen thân hình người khác đẹp.
Tuy Lục Tri Kiều không có thân hình rắn chắc, nhưng tốt xấu gì chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, điện nước đầy đủ.
Tóm lại là mạnh hơn người trong ảnh.
"Em nhìn từ góc độ mỹ thuật." Kỳ Ngôn dịu dàng dỗ dành, chu môi hôn lên khóe môi Lục Tri Kiều, "Hơn nữa, thân hình ai có thể đẹp hơn Kiều Kiều chứ, đúng không? Em thích hai bảo bối nhỏ của chị chết mất." Nói xong, ánh mắt di chuyển lên ngực Lục Tri Kiều, không nhịn được đưa tay chạm lên.
Lục Tri Kiều run rẩy như bị chạm vào điện, nhanh chóng đỏ ửng mặt, thẹn quá hóa giận lườm Kỳ Ngôn một cái, giãy ra.
"Kiều Kiều!" Kỳ Ngôn lại nhào tới dính lấy.
"Buông ra!"
"Không buông."
"Ai cho em ôm chị."
Kỳ Ngôn cố tình làm vẻ tủi thân chớp chớp mắt: "Vợ mình mà cũng không được ôm nữa à?"
"..."
Cuối cùng Lục Tri Kiều mềm lòng, bị đôi ba câu dỗ dành liền mềm nhũn, nào nỡ lạnh mặt với Ngôn Ngôn, chỉ là trong lòng vẫn không quá dễ chịu, không phải ghen tuông, mà là có chút cảm giác nặng nề, không diễn tả được là vì sao.
Con người đều yêu thích sự vật đẹp đẽ, huống hồ Ngôn Ngôn là người có liên hệ với nghệ thuật, đương nhiên Lục Tri Kiều có thể hiểu được. Tính chiếm hữu quá mạnh không phải chuyện tốt, không nắm bắt tốt rất dễ diễn biến thành hạn chế tự do của Ngôn Ngôn, hiển nhiên, không thể để Ngôn Ngôn chịu thiệt thòi chỉ vì muốn nhượng bộ cô ấy, nếu cứ tiếp tục như thế, sau khi kích thích qua đi, hai người chỉ còn lại sự ghét bỏ dành cho nhau.
Một mối tình, nên do hai người cùng nhau vun đắp, cùng nhau dìu dắt, đồng cam cộng khổ.
Lục Tri Kiều không muốn gây sự vô cớ.
Nhưng có một số chuyện nói ra, sợ kẻ ngốc như Ngôn Ngôn sẽ nghĩ sai, nhượng bộ cô ấy, oan ức cho bản thân.
Lục Tri Kiều càng không muốn.
"Vợ ơi!" Bên tai truyền tới một tiếng gọi khẽ khàng, đôi môi mỏng chầm chậm di chuyển lên mắt Lục Tri Kiều, dừng lại ở nốt ruồi lệ.
Kỳ Ngôn đưa một tay ra ôm lấy mặt Lục Tri Kiều, cẩn thận lại kiềm chế ngậm lấy nốt ruồi lệ, phát ra một tiếng chụt rất khẽ, "Em muốn chụp cho chị một tấm, sau đó phóng to, rửa thành nhiều ảnh, treo khắp cả mặt tường.
"Không được..."
Lục Tri Kiều vô lực ngã vào lòng Kỳ Ngôn, còn chưa nói hết, đôi môi đã bị chặn lại, hơi thở như muốn chiếm đoạt cuộn vào, khuấy đảo Lục Tri Kiều tới quay cuồng.
Bốn bề nổi lên tia lửa, chầm chậm kết thành mảng, từ từ bùng cháy lên.
"Được rồi, dọn dẹp đồ đạc trước đã." Lục Tri Kiều đỏ mặt đẩy Kỳ Ngôn ra, có chút hổn hển, quay người ra ngoài như chạy trốn.
Kỳ Ngôn cười cười, đi theo ra ngoài, nhưng không tiếp tục trêu đùa, nghe lời vợ làm sạch đồ dùng cùng máy móc rồi cất gọn, sau đó kiểm tra lại cửa sổ một lượt.
Hai nhà ở đối diện nhau rất thuận tiện, ghép lại được năm phòng ngủ hai phòng khách ba nhà vệ sinh hai nhà bếp, nếu đập bức tường ở giữa, có thể làm thành biệt thự nhỏ, Nhưng hai người suy nghĩ tới việc nơi này là học khu, sẽ không ở lâu, tương lai con gái lên cấp sẽ chuyển nhà bán đi, sau khi cải tạo sẽ không tiện bán lại, nên gạt bỏ suy nghĩ ấy.
Hai người đặt vài bộ quần áo của bản thân ở cả hai nhà, ở nơi nào cũng tiện.
Lục Tri Kiều đưa chìa khóa phòng 901 cho Kỳ Ngôn.
Tâm trạng cô ấy có chút nặng nề, không diễn tả được là cảm giác gì, giống như nổi cục mụn, cho dù Kỳ Ngôn trêu đùa thế nào, dỗ dành thế nào, vẫn cảm thấy rất vô lực, không có tâm trạng.
Kỳ Ngôn nấu bữa tối, ăn cơm xong Lục Tri Kiều đi rửa bát.
Trong phòng bếp ào ào tiếng nước chảy, tiếng bát đũa ting tang va vào nhau, tivi ngoài phòng khách đang phát ra tiếng phim truyền hình, còn có tiếng thì thầm rỉ tai nhau của hai mẹ con.
"Mẹ nhỏ, mẹ lại chọc mẹ tức giận rồi à?"
"Khụ khụ khụ."
Lục Uy dính vào lòng Kỳ Ngôn, ôm lấy cổ cô, dáng vẻ già dặn nói: "Còn muốn giấu con à, con nhìn ra rồi, ban nãy lúc ăn cơm, mẹ nhỏ gắp rất nhiều thức ăn cho mẹ, còn muốn trêu mẹ, vừa nhìn là biết phạm lỗi rồi."
"Quỷ nhạy bén này." Kỳ Ngôn chọc lên trán Lục Uy, cười cười, thở dài nói: "Đúng thế, chọc mẹ giận rồi, phải dỗ dành một phen."
"Có cần con giúp không?" Cô gái nhỏ nháy mắt, "Con là 'người hòa giải vàng' đấy nhé, bao làm lành, bao ngọt ngào."
Kỳ Ngôn nhướng mày: "Thật?"
"Giới thiệu cho mẹ nhỏ nghiệp vụ sở trường của con nhé, ví dụ như viết báo cáo, tạo cơ hội nói chuyện, tạo cơ hội ở chung, tự giác né tránh..." Lục Uy bẻ ngón tay đếm.
"Thành thật bàn giao, con đã đọc bao nhiêu cuốn tiểu thuyết Ngôn tình rồi?" Kỳ Ngôn ngắt lời, cố tình xụ mặt.
Lục Uy ngẩn ra, tưởng rằng cô làm thật, chu môi: "Mẹ nhỏ, mẹ qua cầu rút ván, ngư ông đắc lợi, giết người diệt khẩu, mẹ..."
Kỳ Ngôn không nhịn được, phì cười một tiếng: "Học được nhiều thành ngữ quá nhỉ."
"Khà."
"Xem ra là mẹ dạy tốt."
"Không ngờ mẹ nhỏ lại là người như thế." Lục Uy phát hiện Kỳ Ngôn đang trêu đùa, thở phào một hơi, cảm thấy linh hồn bé nhỏ của bản thân bị tổn thương, chu môi ra, quay mặt đi.
Kỳ Ngôn cười lên, miết lấy hai tai cô bé, khẽ khàng dỗ dành: "Trêu con thôi mà, yên tâm, chuyện như dỗ dành, là sở trường của mẹ nhỏ."
Trong nhà có vợ dịu dàng xinh đẹp, con gái ngoan ngoãn đáng yêu, Kỳ Ngôn ước gì có thể cả ngày ở nhà quấn lấy hai người, nào có tâm tư đi hoang, đương nhiên còn muốn nâng niu hai người trong lòng bàn tay, không nỡ để bất kì ai chịu tủi hổ.
Phải dỗ người lớn, trẻ nhỏ cũng phải dỗ, cô rất hưởng thụ cảm giác này.
Lục Uy quay đầu lại, bán tín bán nghi nhìn Kỳ Ngôn, "Thật sự không cần con giúp à?"
"Không cần."
Đêm dần sâu, ba người lần lượt tắm rửa.
Kỳ Ngôn ngồi trong phòng con gái kiểm tra bài tập, mấy ngày nay cô gái nhỏ chơi tới điên cuồng, bài tập hè chưa hoàn thành được bao nhiêu, thấy còn hơn hai chục ngày nữa là khai giảng, cô phải đốc thúc cẩn thận. Trước tiên phải làm bài tập toán khó nhất, sau đó là tiếng Anh, cuối cùng mới là Ngữ văn.
Tuy không còn là giáo viên, nhưng vẫn còn kinh nghiệm, ít nhất có thể phụ đạo cho con gái tới khi tốt nghiệp cấp hai.
Sau khi từ chức, bản thân trở nên nhẹ bẫng, cuối cùng Kỳ Ngôn không cần lo lắng bị người ta phát hiện đối xử thiên vị, cũng không cần kiêng kị những lời đồn đại phỉ báng có thể lan truyền bất cứ lúc nào, có thể quang minh chính đại thiên vị con gái nhà mình.
Vô thức đã tới chín rưỡi, Kỳ Ngôn gập vở bài tập lại, đặt lên bàn, đứng dậy xoa đầu con gái, "Được rồi, bài tập còn lại để mai làm, ngủ sớm đi nhé."
"Mẹ nhỏ, sau này đừng xoa đầu con nữa." Lục Uy nắm lấy tay cô, bất mãn nói.
"Tại sao?"
"Con không còn là trẻ con nữa." Cô bé nhướng mày, "Mẹ nhỏ và mẹ đều không được xoa, còn cả véo má, cũng không được."
Lúc nhỏ Lục Uy rất thích được mẹ xoa đầu, thậm chí khát vọng có được nhiều hơn, nhưng sau khi lên cấp hai, cô bé phát hiện bản thân khác với bạn học trong lớp, thì ra mọi người đều không thích quá thân mật với bố mẹ, chỉ có cô bé dính lấy mẹ cả ngày.
Người khác hi vọng có thể ra ngoài chơi với bạn bè cùng trang lứa, Lục Uy lại ước gì mẹ có thể dẫn bản thân đi khắp nơi, nói ra sẽ bị cười nhạo là chưa cai sữa.
Như vậy không được.
Cô bé phải giống như chị Dao Dao, tự giải quyết mọi việc, rất ngầu.
Kỳ Ngôn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của con gái, mím môi cười lên, gật đầu liên tục: "Được được được, sau này không xoa đầu, cũng không véo má, Nữu Nữu là đứa trẻ lớn, đúng không?"
"Thế mới đúng." Cô gái nhỏ đan hai tay vào nhau.
"Vậy, chúc đứa trẻ lớn ngủ ngon!"
"Ngủ ngon."
Lục Uy tắt đèn bàn, đi tới bên giường vén chăn như thật, giả vờ muốn đi ngủ. Đợi Kỳ Ngôn ra ngoài, cô bé hất chăn ra, lập tức lấy điện thoại thông minh bảo bối, mở Wechat lên, ấn vào cuộc trò chuyện với tài khoản ghi chú "Chị Dao Dao".
Sau khi ra khỏi phòng con gái, Kỳ Ngôn quay về phòng 902 lấy một chai nước hoa, cùng hai hộp bao ngón tay, quay về đánh răng qua loa, nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng ngủ chính, khóa trái cửa.
"Kiều Kiều!"
Trong phòng ngủ được ngọn đèn tường màu ám vàng ấm áp chiếu sáng, Lục Tri Kiều ôm máy tính ngồi trên giường, đang lách cách gõ chữ, nghe thấy âm thanh liền ngẩng mí mắt lên, không lên tiếng, lại tiếp tục nhìn máy tính.
Vốn dĩ Kỳ Ngôn rõ mình rõ người, biết chọc vợ tức giận thì không nên tiếp tục làm phiền, nhưng trải qua bài học buổi tối "không mang bao ngón tay", cô ôn nghèo nhớ khổ, quyết định phải mặt dày. Vợ không vui? Ôm ôm hôn hôn dỗ dành là được. Vợ không muốn làm? Trêu chọc quyến rũ là được. Chỉ là tình hình trước mắt...
"Kiều Kiều!" Kỳ Ngôn hất dép ngồi lên giường, mặt dày nhích lại, "Quả thật là hôm nay em không đúng, em thật sự biết sai rồi, trong lòng chị không thoải mái thì đừng nhịn, mắng em một trận cũng được."
Lục Tri Kiều vẫn không lên tiếng, nhấp chuột lưu tài liệu lại, tắt máy, đặt máy tính lên bàn.
"Vợ ơi!"
Kỳ Ngôn ôm lấy Lục Tri Kiều, chạm đôi môi mỏng lên tai cô ấy.
Không khí thổi ra hơi lạnh, cả căn phòng mát lạnh, rất thoải mái. Tối nay Lục Tri Kiều lại mặc váy ngủ, màu nâu, lụa cao cấp, kiểu dáng rất bình thường, cổ tròn che đậy rất nghiêm ngặt, không nhìn được bất kì phong cảnh nào.
Cho dù như thế, cũng không thể giấu được hai bảo bối nhỏ, đường cong tròn tròn thấp thoáng hiện lên, giống như hai cục bột mềm được phủ nước đường.
Trong không khí ngập tràn mùi hương sữa tắm.
Kỳ Ngôn chăm chú nhìn bảo bối nhỏ, cổ họng trượt xuống, có chút ngứa ngáy, khó khăn di chuyển tầm mắt, tìm kiếm nốt ruồi lệ.
"Đừng động đậy." Lục Tri Kiều nhíu mày, giơ tay chặn lấy mặt Kỳ Ngôn, khẽ đẩy ra.
"..."
Cứng nhắc giây lát, Kỳ Ngôn thở dài, nghiêng đầu dựa lên vai Lục Tri Kiều, lẩm bẩm: "Em vô dụng quá, chọc bạn gái tức giận, lần sau em sẽ cầm bàn phím qua đây, em sẽ quỳ cả tối."
"Kỳ Ngôn."
"Ừm?"
Ban nãy có người nào đó còn tự biên tự diễn vở kịch sầu khổ, lập tức chu môi nhích lại hôn một cái.
"Em có cảm thấy chị gây sự vô cớ không?" Lục Tri Kiều quay mặt nhìn Kỳ Ngôn, ánh mắt có chút ngưng trệ.
Kỳ Ngôn ngẩn ra: "Không có."
"Thật ra chị... nói thế nào nhỉ, luôn coi em là của riêng, thích ghen tuông, không muốn nhìn thấy vết tích của người khác trong mắt em... Lòng dạ chị rất hẹp hòi, có lẽ như thế em cũng cảm thấy rất ngạt thở..." Lục Tri Kiều rũ mí mắt, âm thanh càng ngày càng trầm thấp, đột nhiên nghẹn ngào.
Cô ấy nghiêng người ôm lấy Kỳ Ngôn, hốc mắt ươn ướt.
Có bài học từ cuộc cãi vã lần trước, Lục Tri Kiều lo lắng trạng thái hiện tại của bản thân là đang tác quái, càng không muốn tiếp tục đánh mất Ngôn Ngôn, dứt khoát tự mình tiêu hóa.
Nhưng cô ấy luôn mềm nhũn trước mặt Kỳ Ngôn, đôi ba câu đã bị dỗ dành tới nở hoa, thế là cảm xúc tủi thân trào lên, không cách nào khống chế.
Cô ấy quá coi trọng Kỳ Ngôn.
Giống như nắm ấy vốc cát, nắm càng chặt, cát trong tay chảy ra với tốc độ càng nhanh, cuối cùng không còn lại gì hết.
Im lặng giây lát, Kỳ Ngôn ôm chặt lấy người trong lòng, khẽ khàng vỗ lên lưng Lục Tri Kiều.
"Kiều Kiều, chị có thể nói ra là được."
"?"
"Sau này cho dù có vấn đề gì, chúng ta phải kịp thời trao đổi, chị không được nín nhịn một mình nữa."
Cơ thể Lục Tri Kiều cứng lại, nhỏ tiếng đáp: "... Được."
Áo ngủ bằng lụa cao cấp trơn trượt, lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve, Kỳ Ngôn ngồi thẳng lưng, giơ tay ôm lấy mặt Lục Tri Kiều, cười nói: "Kiều, chị yêu em nên mới ghen, giống như em yêu chị, em cũng sẽ ghen, không cho phép trong mắt chị có dấu vết của người khác, cho nên hôm nay quả thật là do em làm sai, chị không cần tăng thêm gánh nặng tâm lí cho bản thân. Sau này ngoài tạp chí thương mại của công ty, em chỉ chụp cho chị, Nữu con, và phong cảnh thôi."
"Không cho phép nói lòng dạ bản thân hẹp hòi, dùng từ ngữ lung tung phải chịu đánh, biết chưa hả?"
Lục Tri Kiều bị Kỳ Ngôn đùa vui, sắc đỏ trong mắt dần lui đi, khẽ gật đầu: "Biết rồi, cô giáo Kỳ nói phải."
Ánh sáng ấm áp chiếu lên mặt Lục Tri Kiều, giống như phủ lên một lớp lụa mỏng, ám muội lại mơ màng, nốt ruồi lệ nơi đáy mắt càng sinh động, làm lay động lòng người.
Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, nhích gần khóe môi Lục Tri Kiều, chạm vào, cẩn thận kiềm chế nghiền ngẫm, xâm chiếm từng chút từng chút, càng thưởng thức, càng tham lam.
Người kia có kinh nghiệm phong phú, kĩ thuật vô cùng thành thục, Lục Tri Kiều cầm lòng chẳng đặng đáp lại, không bao lâu liền choáng váng, mất hồn, giống như đắm mình vào dòng nước ngọt ngào, không ngừng chìm đắm.
"Kiều."
"Ừm."
"Chị thơm quá."
Hương sữa tắm quẩn quanh nơi đầu mũi, chỉ là hơi nhạt một chút, thiếu chút không khí.
Không được!
Kỳ Ngôn cầm lọ nước hoa đặt bên cạnh, xịt vào không khí mấy cái, một mùi hương nồng đượm lan tỏa.
Ban đầu là mùi chanh cùng tuyết tùng lành lạnh thơm ngọt, dần dần chuyển thành mùi hoa hồng, cuối cùng là mùi diên vĩ cùng cỏ hương bài, mang theo mấy phần mê hoặc nguy hiểm, dẫn dụ người ta thăm dò, cuối cùng tan chảy, chìm đắm trong hương đàn hương nồng nàn.
Mãnh liệt, thần bí, dạt dào hơi thở lãng mạn, thôi thúc cảm xúc nín nhịn.
Lục Tri Kiều sụt sịt mũi, trái tim mãnh liệt đập lên, mở đôi mắt mê li ra, "Đây là nước hoa gì thế?"
"Ngàn lẻ một đêm."
Ánh sáng trong mắt Kỳ Ngôn rực rỡ, giống như say rượu, tràn ra cảm xúc nồng nàn.
"Vợ ơi, giúp em đeo bao ngón tay được không?" Kỳ Ngôn gục bên tai Lục Tri Kiều khẽ nói.
Lục Tri Kiều sớm đã sụt xuống như bùn lầy, giống như không xương, không được Kỳ Ngôn đỡ lấy sẽ ngã xuống, nào quan tâm nhiều chuyện tới thế, chỉ có thể mặc Kỳ Ngôn nói thế nào thì là thế ấy.
"Được."
Gần một năm không đụng chạm, tích tụ không ít lửa, nhanh chóng bị nuốt trọn, giống như giọt dầu rơi vào trong hũ mật, dinh dính ngọt ngào, giống như dòng nước lũ mặc sức dâng trào, ầm ầm chảy như thác.
Khi tình ý đương nồng, càng không thể khống chế, Lục Tri Kiều lại cực kì mẫn cảm, trong lúc chìm đắm, khó lòng khống chế cổ họng.
Mà lúc này, Lục Uy đang ôm điện thoại nói chuyện với Nhan Thư Dao.
Âm thanh trong phòng ngủ chính cách vách càng ngày càng to.
Cô bé bĩu môi, cuối cùng không nhịn được, lật người xuống giường, ra ngoài, gõ cửa phòng: "Mẹ, hai người nhỏ tiếng chút đi."