Kỳ Ngôn có bệnh sạch sẽ mức độ nhẹ, không đeo bao ngón tay khi quan hệ tình dục sẽ cảm thấy mất vệ sinh, trước khi quen Lục Tri Kiều, mỗi lần ra ngoài tìm bạn giường, cô đều mang theo bao ngón tay ra ngoài, cho dù bản thân ở phía chủ động hay bị động.
Chuyến này ra ngoài chơi, cô đã suy nghĩ có nên mang theo chút đồ chơi hay không, dù sao một mình ở ngoài cũng khó tránh có nhu cầu, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng chê phiền phức nên không mang theo, muốn chuyên tâm ngắm nhìn phong cảnh. Ai ngờ giữa đường gặp được Lục Tri Kiều.
Tục ngữ có câu, tiểu biệt thắng tân hôn.
Cãi vã chia xa lâu ngày như thế, nhớ nhung càng nồng, cũng gần một năm chưa đụng chạm, ngọn lửa trong lòng càng vượng. Mà hôm nay người gần ngay bên cạnh, thời kì mặn nồng càng giống như ngòi châm lửa, vừa đốt là cháy, cô ước gì có thể lập tức ngậm lấy đôi gò bồng đảo của Lục Tri Kiều.
Dục vọng nghẹn trong lồng ngực, cháy rực như ngọn lửa.
Sắc mặt Kỳ Ngôn rất đỏ, giống như vừa đi xông hơi, con ngươi màu nâu nhuộm lên ánh nước, có chút mê li, cất giấu cảm xúc nín nhịn, giống như say rượu.
"Sao thế?" Lục Tri Kiều lo lắng nhìn cô, không biết tại sao trong lòng càng thêm căng thẳng.
Cảm giác rất kì quái, Lục Tri Kiều cầm lòng chẳng đặng dựa sát vào Kỳ Ngôn hơn, trong đầu lướt qua một ý nghĩ, cơ thể đã tự ý hành động, tự nhiên rúc vào lòng Kỳ Ngôn.
Cố áo càng thêm trễ nải.
Vốn dĩ không che đậy được gì, lúc này viền ren khẽ động đậy, vết tích màu hồng sẫm bên trong càng thêm chân thực.
Mùi hương là xiềng xích quyến rũ con người, chiếm trọn lấy đầu mũi Kỳ Ngôn.
Mặt Kỳ Ngôn nóng tới khó chịu, dòng nham thạch trong lòng phun trào, cô nghĩ tới việc bản thân không mang bao ngón tay, khó chịu, lại đang ở bên ngoài, Kiều Kiều bận rộn lại mệt mỏi, chưa chắc đã bằng lòng, trong lòng nghĩ thôi bỏ đi, dứt khoát nhịn lại. Ngày tháng sau này dài, không có lúc này thì còn lúc khác.
Nghĩ vậy, cô quay mặt đi, hít thở sâu, nói: "Không sao."
Lục Tri Kiều ngây ra, nhăn mày, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Kỳ Ngôn, "Cơ thể khó chịu à? Hay là gặp chuyện gì rồi? Em đừng giấu chị..."
Lúc này Kỳ Ngôn vô cùng yếu ớt, bị chạm vào da thịt giống như bị bỏng, ngay cả sợi tóc cũng đang run rẩy, cô quay mặt lại, giả vờ trấn tĩnh cười cười, lắc đầu nói: "Thật sự không sao, em đi rửa mặt đã." Nói xong lập tức xuống giường.
"Không phải đã tắm rửa rồi à?" Lục Tri Kiều nghi hoặc hỏi.
Kỳ Ngôn không đáp, nhanh chóng đi vào nhà tắm.
Vốc một vốc nước lạnh hất lên mặt, giống như tưới lên than củi đang cháy hồng, dường như có thể nghe thấy những tiếng xì xì phát ra từ lỗ chân lông.
Không chỉ là muốn ăn sạch Lục Tri Kiều, cô cũng muốn được ăn sạch, đồ chơi nhỏ đã không cách nào thỏa mãn cô, cô muốn tay của Kiều Kiều, miệng của Kiều Kiều, cùng tất cả... Ngọn lửa một khi đã cháy lên khó lòng khống chế, nhưng Kỳ Ngôn không muốn ở đây.
Lần đầu tiên sau khi hai người chính thức tình đầu ý hợp trên mặt ý nghĩa, cần có chút không khí lãng mạn cùng cảm giác nghi thức, lưu lại cho đối phương kí ức sâu sắc đẹp đẽ.
Kỳ Ngôn nhắm mắt, thở ra một hơi, hít thở sâu mấy lần, liên tục hất nước lạnh lên mặt mình, vỗ nhẹ.
Đầu óc nghĩ tới những chuyện khác.
Ví dụ như sau khi quay về tuyên bố với bố mẹ rằng bản thân có bạn gái, chắc chắn hai người ấy sẽ rất vui vẻ, như thế có thể sắp xếp cho cả gia đình gặp mặt. Sau này Kiều Kiều có "bố mẹ", Nữu Nữu có "ông bà", cô có vợ có con, Giang Thành lớn như thế, sau này cũng chỉ có cô nữ quả mẫu nương tựa vào nhau.
Kỳ Ngôn gạt giọt nước trên mặt, mở mắt ra, nhìn vào gương cười lên.
Một lúc sau, ngọn lửa dần tắt, cô lau khô mặt, nhìn thấy Lục Tri Kiều đang nghịch máy ảnh, cười lên ngồi xuống, "Về nhà em sẽ rửa hết ảnh ra, làm thành một album cho chị."
"Được."
Lục Tri Kiều ngẩng mắt cười cười, dính vào người Kỳ Ngôn như không xương, dựa dẫm.
"Kiều Kiều..."
"Ừm?"
"Muộn lắm rồi, đi ngủ thôi." Kỳ Ngôn đè xuống cảm xúc kích động kia, vuốt ve tóc Lục Tri Kiều.
Cô nói xong, Lục Tri Kiều ngáp một cái, hai người đều ngẩn ra, cười lên. Kỳ Ngôn cất máy ảnh đi, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút, tắt đèn.
Bốn bề im lặng.
Kỳ Ngôn nằm xuống, người bên cạnh liền dính lại.
Mềm mại, ấm áp, một mùi hương tản ra, quyến rũ khiến tâm tư của Kỳ Ngôn hỗn loạn.
"Ôm thế này không nóng à?"
"Không nóng."
"..."
Im lặng giây lát, trong tối tăm, hô hấp của đối phương rõ ràng có thể nghe được, hơi lạnh từ điều hòa tỏa ra không xua tan được hơi nóng trong lòng, ngược lại càng thêm khô khốc.
Xem ra tối nay mất ngủ rồi. Kỳ Ngôn nghĩ.
Đột nhiên bên cạnh truyền tới âm thanh khẽ khàng của Lục Tri Kiều: "Chị sợ chị đang nằm mơ, khi tỉnh lại sẽ không thấy được em nữa, cho nên... muốn ôm lấy em."
Kỳ Ngôn cứng người, nắm lấy tay Lục Tri Kiều.
"Không đâu."
"Sau này em sẽ luôn ở bên chị."
Cô lật người, ôm lấy Lục Tri Kiều.
Hai ngày cuối cùng ở Galleon, trọng tâm công việc là triển lãm thương mại, Lục Tri Kiều bận như chăm con mọn, Kỳ Ngôn ở bên cạnh làm trợ lí tạm thời, đầu óc phản ứng nhanh, chỉ một ánh mắt liền hiểu ý của cô ấy, hai ngày đã vô cùng thành thục, nắm bắt đại khái tình hình nghiệp vụ của công ty.
Cô trêu đùa Lục Tri Kiều, phải làm hai công việc, làm trợ lí riêng cho vợ.
Nhưng Lục Tri Kiều không muốn, người yêu là người yêu, trợ lí là trợ lí, cuộc sống và công việc bắt buộc phải tách ra, nếu không cô ấy sẽ rối loạn. Huống hồ Ngôn Ngôn tốt như thế, cô ấy không nỡ đưa ra để mọi người thấy được, chỉ muốn giấu đi làm bảo bối của riêng mình.
Vì bận rộn, buổi tối ngả ra là ngủ, suy nghĩ ở phương diện kia cũng không quá mạnh mẽ, hai tối qua đều rất bình yên.
Cuối cùng đợi tới ngày về, chi nhánh công ty cử xe đưa ra sân bay giống như khi tới Galleon, đoàn đội năm mươi người cộng thêm Kỳ Ngôn, lên máy bay về Trung Quốc.
Hơn chín giờ sáng, cả đoàn người đáp xuống Giang Thành.
Xe buýt của công ty phái tới đưa mọi người tới trước cửa công ty, ai về nhà nấy nghỉ ngơi, chênh lệch múi giờ, đợi ngày mai đi làm.
Sau khi ra ngoài rồi trở về, nhìn những con chữ treo khắp phố, người tóc đen da vàng, nghe được tiếng mẹ đẻ quen thuộc, trong lòng Kỳ Ngôn ngập trong cảm giác an toàn, giống như cá về với nước, cuối cùng vẫn cảm thấy đất nước mình tốt nhất.
Xe của Lục Tri Kiều đỗ trong bãi đỗ xe, cô ấy muốn tự lái, nhưng Kỳ Ngôn lo lắng Lục Tri Kiều mệt mỏi, không cho lái, liền tìm một tài xế tạm thời, hai người lên xe từ công ty về nhà.
Quay lại sau gần ba tháng, Kỳ Ngôn nhìn phòng 901 và 902 ở đối diện nhau, hoang mang cảm giác như đã qua ba năm.
"Kiều Kiều..."
Cô nắm chặt lấy cánh tay Lục Tri Kiều, "Em có chút căng thẳng. Chúng ta phải nói với Nữu Nữu thế nào đây?"
"Không phải Nữu con đã sớm biết chúng ta..." Lục Tri Kiều rút chìa khóa, ngừng lại giây lát, trong mắt lướt qua một tia xấu hổ.
Kỳ Ngôn lắc đầu: "Không giống, bây giờ là chính thức tuyên bố, em..." Nói được một nửa lại nghẹn lại.
Bản thân bị làm sao vậy?
Sao lại biến thành cô vợ nhỏ ngượng ngùng rồi?
Không biết xấu hổ!
Đột nhiên trên mặt nóng lên, Lục Tri Kiều nghiêng đầu hôn lấy Kỳ Ngôn, dịu dàng an ủi: "Không sao, cứ giao cho chị."
Kỳ Ngôn đỏ ửng mặt.
Mở cửa ra, khe hở to ra từng chút, Lục Tri Kiều vào nhà trước, Kỳ Ngôn trốn sau lưng cô ấy.
Tivi phòng khách đang chiếu bộ phim thần tượng cổ trang, trùng hợp đến phân cảnh nữ chính ngã xuống vực, nam chính cố gắng thoát khỏi vòng vây, dùng khinh công bay xuống, ôm lấy eo nữ chính, hai người nhìn nhau đắm đuối mấy giây...
Lục Uy ngồi trên sô-pha, tay cầm đồ ăn vặt, gác chân lên, xem rất hứng thú.
Nghe thấy âm thanh, Lục Uy vô thức quay đầu, liền nhìn thấy Lục Tri Kiều xách hành lí vào nhà, cười với cô bé: "Nữu con, con xem ai tới này." Nói xong nghiêng người đi, kéo Kỳ Ngôn tới trước mặt.
"Nữu Nữu..." Khoảnh khắc nhìn thấy "con gái ruột", Kỳ Ngôn cong khóe môi cười cười, chột dạ một cách kì quái, Lục Uy ngây ra, đột nhiên vứt túi đồ ăn vặt xuống, nhảy lên, nhào tới ôm lấy Kỳ Ngôn: "Cô Kỳ! Em nhớ cô chết mất! A a a!"
Hù.
Suýt chút nữa quên mất mẹ đang ở bên cạnh.
Nhưng không thể để mẹ biết bản thân và cô Kỳ lén lút liên lạc với nhau.
Lục Uy biết sớm muộn gì cô Kỳ cũng về.
Nhưng là....
Quá bình tĩnh sẽ khiến người ta nghi ngờ, vẫn phải giả vờ một chút.
Tuy Kỳ Ngôn phối hợp, nhưng trong lòng có chút cảm động, dang hai tay đón lấy Lục Uy, không nhịn được thơm lên trán cô bé một cái, "Cô cũng nhớ em chết mất, cô gái nhỏ!"
"Em còn tưởng rằng cô không về đây nữa..." Lục Uy chu môi, ánh mắt có chút oán thán.
Kỳ Ngôn xoa đầu cô bé, cười híp mắt: "Sao thế được, cô nào nỡ rời xa em với mẹ, nhìn xem, không phải lúc này cô về rồi à?"
"Hi hi!"
Hai người nhìn nhau nháy mắt, đôi bên đều hiểu.
Lục Tri Kiều cười cười nhìn hai người, trong lòng ấm áp, không cảm thấy có gì đó không đúng, ngược lại có một loại cảm giác gia đình thực sự.
Cô ấy thay giày, lấy khăn lau quai xách hành lí của hai người, "Ngôn Ngôn, em ngồi với Nữu Nữu một lúc trước đi, chị đi dọn dẹp đồ đạc." Lục Tri Kiều xách vali vào phòng ngủ.
"Được."
Kỳ Ngôn ôm lấy Lục Uy vào nhà, hai người không hẹn mà gặp liếc mắt về phía phòng ngủ, khẽ đập tay: "Yeah!"
"Cô Kỳ, sao cô tìm được mẹ em thế?"
"Cũng coi là tình cờ gặp được."
"Giỏi quá đi!" Lục Uy dựng ngón cái với Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn cười lên, véo má cô bé.
Ngắm nghía xung quanh một lượt, cô nhìn thấy bể cá cảnh bày ở cửa, đá cát dưới đáy bể dày đặc, cỏ nước um tùm, ba con cá vàng với ba màu sắc khác nhau đang bơi lội, vui vẻ đuổi theo nhau. Đột nhiên phát hiện trong nhà có chút thay đổi, ánh mắt Kỳ Ngôn tìm tòi một vòng, lại nhìn thấy trên bức tường đằng sau tivi có thêm mấy khung ảnh, bên trên là ảnh chụp khi ở Rolland.
Biển xanh, trời xanh, bóng dừa nghiêng nghiêng.
Trên bàn cũng có thêm một khung ảnh, Kỳ Ngôn biết, đó là ảnh của bản thân.
Quần áo phơi ngoài ban công, giống như cô quen thuộc, bên trái là đồ lót, bên phải là quần áo. Bức tường trên hành lang phòng ngủ có treo một khung ảnh lớn, là bức ảnh ba người duy nhất của họ khi ở Rolland.
Trên tủ có sách cô thích đọc, góc tường có rượu cô thích uống, trên bàn trà có mấy món đồ chơi cô mua...
Khắp nơi đều là dấu vết của cô.
Kỳ Ngôn ngẩn ra một lúc, chua xót trong lòng trào lên, cô vỗ vai Lục Uy, biểu thị cô bé xem tivi tiếp, còn bản thân quay đầu đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng rất sáng, Lục Tri Kiều quỳ trên sàn sửa sang đồ đạc, hành lí bị lật tới hỗn loạn, quần áo đã được giặt đều bị vứt vào chiếc sọt bên cạnh, chỉ còn lại một số đồ vụn vặt, Lục Tri Kiều lấy từng thứ ra thu dọn.
Sạc pin, băng dán cá nhân, kem chống nắng...
Còn cả một hộp bao ngón tay gai.
Kỳ Ngôn vào trong phòng, liền nhìn thấy Lục Tri Kiều lấy chiếc hộp màu xanh trong hành lí ra – hình thù quen thuộc, nếu thường dùng thì vừa nhìn có thể phân biệt được là gì.
Cô lập tức ngẩn tò te.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Tri Kiều ngẩng đầu lên, không kịp phòng bị đụng phải ánh mắt sửng sốt của Kỳ Ngôn, ngây ra, đột nhiên ý thức được bản thân đang cầm thứ gì trong tay, mặt nóng lên, hoảng hốt đứng dậy nhét vào trong tủ.
Kỳ Ngôn nắm lấy cổ tay của cô ấy trước một bước, "Chị mang bao ngón tay à?"
"Em nhỏ tiếng chút đi." Lục Tri Kiều khẽ mắng, xấu hổ đỏ ửng mặt, "Đừng để Nữu Nữu nghe thấy."
"..."
Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm chiếc hộp nhỏ không lên tiếng.
Kiều Kiều lại mang theo bao ngón tay?
Nếu buổi tối hôm ấy cô mặt dày một chút, ra sức trêu đùa người này, cho dù là chủ động lên tiếng, cũng không tới mức...
Mẹ kiếp!
Kẹo bông tới miệng rồi còn bị bản thân bỏ lỡ!
Giả vờ quân tử cái gì chứ!
Hối hận tới xanh ruột rồi!
Kỳ Ngôn nhíu mày, biểu cảm có chút vặn vẹo, Lục Tri Kiều ngây ra nhìn cô, tưởng rằng cô hiểu lầm gì đó, vội giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu... Chị mang theo cái này là vì..." Những lời còn lại nghẹn trong cổ họng.
Hành trình dài không tránh khỏi cô đơn, lại sợ không tiện nên không mang theo đồ chơi, chỉ mang bao ngón tay, nghĩ khi nào khó chịu sẽ tự giải quyết. Nhưng mỗi ngày đều bận rộn vô cùng, buổi tối ngả lưng ra liền ngủ, căn bản không dùng tới thứ này, nên mang đi thế nào thì mang về thế ấy.
Ngôn Ngôn sẽ không cho rằng cô ấy và người khác...
"Ừm?" Kỳ Ngôn hoàn hồn, "Như em nghĩ?"
"Là chị mang đi tự dùng." Lục Tri Kiều sợ Kỳ Ngôn hiểu lầm, không quan tâm tới nỗi xấu hổ, nhanh chóng ôm lấy cô giải thích, "Nhưng mấy ngày nay quá bận, không dùng tới."
"Em biết là chị tự dùng, chị tưởng em nghĩ gì hả?"
"..."
Kỳ Ngôn ho khẽ đôi tiếng, thuận đà ôm lấy người kia vào lòng, "Sau này có em, không cần tự dùng nữa, nhé?" Cô hôn lên nốt ruồi lệ kia.
Lời nói mang theo ám muội, ý nghĩa ám chỉ rất rõ ràng.
Tối nay cô sẽ "ăn thịt" Kiều Kiều!
Lục Tri Kiều không trả lời, vùi mặt vào tóc Kỳ Ngôn.
Ban đầu Ngôn Ngôn nói với cô ấy, dục vọng là thứ bình thường như ăn cơm uống nước, những lời này giống như chìa khóa, mở ra một lớp xiềng xích trong lòng Lục Tri Kiều. Lục Tri Kiều bắt đầu thử nhìn thẳng, tiếp nhận, dần dần không coi dục vọng như nước lũ dã thú, học được cách hưởng thụ, mượn nó để làm bản thân vui vẻ.
Hiện tại hai người đã ở bên nhau, tuy nhắc tới chuyện này trước mặt Ngôn Ngôn, cô ấy vẫn có chút xấu hổ, nhưng cũng không trốn tránh như trước, đồng thời cũng mang theo chút kì vọng, hai người có thể khai phá nhiều trò chơi hơn, làm đối phương vui vẻ, cùng nhau hưởng thụ.
Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy hạnh phúc lại kích thích.
"Trưa nay đừng nấu cơm, ra ngoài ăn đi, buổi chiều chị đi ngủ nghỉ ngơi, em sang nhà đối diện dọn dẹp chút." Biết Lục Tri Kiều xấu hổ, Kỳ Ngôn không tiếp tục trêu đùa cô ấy, đôi môi mỏng ngậm lấy vành tai Lục Tri Kiều, âm thanh cực kì dịu dàng.
Lục Tri Kiều run rẩy ngẩng đầu: "Chị dọn dẹp cùng em, nhưng buổi tối em phải ở bên này." Nghĩ ngợi giây lát, nói tiếp: "Nơi này chính là nhà của ba người chúng ta."
"Sốt ruột tới thế rồi à?" Kỳ Ngôn nhỏ tiếng nói.
"?"
"Khụ khụ..."
Nhìn thấy ý cười giảo hoạt ám muội trong mắt Kỳ Ngôn, Lục Tri Kiều nhanh chóng phản ứng lại, giả vờ tức giận trầm mặt, chọc cô một cái, mắng khẽ: "Cả ngày cứ nghĩ tới những chuyện gì không biết."
"Cũng chẳng biết ai mang theo bao ngón tay bên mình đây nhỉ!"
"Kỳ Ngôn!"
"Suỵt!" Kỳ Ngôn dựng ngón trỏ lên, "Cẩn thận Nữu Nữu nghe thấy."
Hai người chơi đùa một lúc, cất bao ngón tay đi, quỳ xuống tiếp tục thu dọn đồ đạc. Đợi dọn dẹp xong, Kỳ Ngôn bê sọt quần áo ra ban công, lấy quần áo cần giặt trong vali của mình ra, nhét chung vào máy giặt.
Lục Uy vẫn đang xem tivi, lúc thì liếc mắt về phía ban công, lúc thì thăm dò phòng ngủ, khóe miệng lộ ra nụ cười lưu manh.
Nhìn cô Kỳ đi đường như muốn bay lên kìa.
Nhìn khóe mắt mang theo xấu hổ của mẹ kìa.
Chắc chắn là làm lành rồi!
Cô bé, Lục Uy, tự phong bản thân là "Người hòa giải vàng" số một, khen thưởng bản thân ngày mai đi tìm chị Dao Dao chơi máy bay mô phỏng.
"Nữu con."
Lục Tri Kiều ra khỏi phòng ngủ, ngồi xuống cạnh con gái, cười nói: "Mẹ có chuyện muốn nói với con."
"Chuyện gì ạ?"
Cô gái nhỏ thu lại biểu cảm, bóc chiếc kẹo vị nho cho bản thân, lộ ra biểu cảm hiếu kì.
Kỳ Ngôn đang ở ban công khởi động máy giặt, nghe thấy âm thanh của hai mẹ con, biết Lục Tri Kiều muốn tuyên bố với con gái, trong lòng sinh ra mấy phần do dự. Nhưng rất nhanh, suy nghĩ bị gạt bỏ, cô cất bước đi vào phòng khách, ngồi xuống trong ánh mắt của hai mẹ con, cười híp mắt nhìn hai người.
Lục Uy nhìn mẹ, lại nhìn Kỳ Ngôn, nhất thời không nhịn được, buột miệng nói: "Hai người yêu nhau rồi chứ gì."
"..."
Lục Tri Kiều ngây ra những mấy giây.
Kỳ Ngôn phì cười một tiếng, không ngừng sặc sụa.
Sau đó ánh mắt hai người chạm nhau, đồng thời nhìn về phía Lục Uy, gật đầu.
Cô gái nhỏ vô cùng bình tĩnh, lấy đồ uống uống một ngụm, nhích mông ngồi tới gần Kỳ Ngôn, ngọt ngào gọi: "Chào mẹ nhỏ."
"Khụ khụ khụ..."
"Nữu con, là cô Ngôn." Lục Tri Kiều nhắc nhở.
"Mẹ nhỏ của con không mang họ Ngôn." Lục Uy lè lưỡi, như thể cố tình chống đối mẹ.
Kỳ Ngôn nhịn cười tới mặt mũi đỏ ửng, cơ thể run lên, đưa tay ra ôm lấy Lục Uy vào lòng, ánh mắt vô cùng thưởng thức.
Gọi cô giáo Kỳ gần một năm, đột nhiên sửa lại, cho dù là "cô Ngôn" hay là "mẹ nhỏ", trong lòng Lục Uy đều có chút không quen, đối với cô bé mà nói, hai xưng hô này đều phải sửa lại, chẳng thà lựa chọn xưng hô thân thiết hơn.
Nhưng sau đó cô bé lại nghĩ, ở bên ngoài gọi như thế dường như có chút bất tiện, người khác nghe thấy sẽ tưởng rằng Kỳ Ngôn là vợ nhỏ của bố...
Lục Uy suy nghĩ, đắn đo quan hệ thân thích.
Mẹ là mẹ ruột, mẹ nhỏ không phải là mẹ ruột, mà giống như mẹ kế, không sai. Nếu phải chia nghiêm ngặt, cô bé không biết nên làm thế nào.
"Nữu Nữu, em muốn gọi thế nào thì gọi, không sao cả, em chỉ cần biết, sau này trong nhà có thêm một người yêu em." Kỳ Ngôn cúi đầu nhìn Lục Uy, ý cười rực rỡ.
Có được một cô con gái bảo bối, cô vui mừng không thôi, cũng không để tâm tới xưng hô, đương nhiên hoàn toàn dựa theo con trẻ.
Lục Uy ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt dịu dàng của Kỳ Ngôn, chớp chớp mắt, đột nhiên ôm lấy cổ cô, vùi mặt lên vai cô, nhỏ tiếng nói một tiếng vâng.
Có một loại cảm giác được yêu bao trùm lấy.
Ba mẹ con ra ngoài ăn trưa, Lục Tri Kiều về phòng ngủ một giấc, Kỳ Ngôn cùng Lục Uy ngồi trên sô-pha ngắm váy đẹp.
Chừng ba giờ, Lục Uy phải tập đàn, Lục Tri Kiều cũng vừa ngủ dậy, đi theo Kỳ Ngôn sang phòng 902 dọn dẹp vệ sinh.
Căn nhà để không gần ba tháng, đồ dùng gia đình không được che chắn, phủ lên một lớp bụi mỏng, hai người phân công công việc, trước tiên dùng máy hút bụi hút một lượt, sau đó dùng máy lau nhà tự động, rồi quét sàn, lau sàn. Tóm lại chỉ hơi nhiều bụi, không có chỗ nào quá bẩn, không lâu sau căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi.
Mặt trời dần lặn về đằng tây, ánh chiều tà vàng đỏ giống như ngọn lửa cháy rực, không khí nóng nực vẫn chưa tản bớt.
Ve sầu trên cây kêu hân hoan.
"À, chưa cọ bồn cầu, em đi cọ đã." Kỳ Ngôn ngồi trên sô-pha nghỉ ngơi, đột nhiên nhớ ra, không đợi Lục Tri Kiều giữ lại, đã đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Lục Tri Kiều bất đắc dĩ cười cười, ngồi một lúc, nhìn thấy đồ điện cùng dụng cụ chất thành đống hỗn loạn, liền đứng dậy, đặt đồ về vị trí cũ, xách máy hút bụi vào phòng sách.
Vừa vào trong, một bức ảnh phụ nữ khỏa thân cực lớn đập vào mắt, cô ấy ngẩn ra.
Núi non, khe nước cùng thân hình cực kì nóng bỏng của người người phụ nữ ấy.
Đây là bức ảnh Lục Tri Kiều nhìn thấy trong lần đầu tiên tới nhà Kỳ Ngôn.
Không nhớ bắt đầu từ lúc nào, bức ảnh này không còn xuất hiện trong phòng khách, đại khái là khi Kỳ Ngôn theo đuổi cô ấy, trong nhà không có bất kì thứ gì liên quan tới người lạ, sạch sẽ, trong sạch vô cùng.
Cô ấy tưởng rằng Kỳ Ngôn đã vứt bức ảnh này đi từ lâu.
Không ngờ vẫn còn giữ lại?
"Cọ xong rồi, tối nay chúng ta... Kiều Kiều?" Bên ngoài truyền tới âm thanh của Kỳ Ngôn, "Người đâu rồi?"
Tiếng bước chân chuyển động mấy vòng, đi về phía phòng sách.
"Kiều..."
Kỳ Ngôn bước vào trong phòng sách, nhìn thấy Lục Tri Kiều ngẩn ra nhìn bức ảnh người phụ nữ khỏa thân, đầu óc ù ù, sắc mặt biến đổi.
Toang rồi!