Khoảnh khắc những lời này cất lên, Lục Tri Kiều triệt để từ bỏ vẻ đoan trang.
Cô ấy cúi đầu xuống, ngữ điệu yếu ớt, đáy mắt lan tràn sương mù.
Lục Tri Kiều nhìn thấy trong mắt Kỳ Ngôn có chút nhiệt độ, nhưng chỉ là một chút, vẻ trầm ngâm cùng hỗn loạn không thể hòa tan quấn chặt lấy, giống như muốn nuốt chửng bản thân.
Nếu trước kia nghe được những lời này, Kỳ Ngôn nhất định rất vui vẻ, sau đó hai người hân hoan ở bên nhau, sống cuộc sống gia đình ba người hạnh phúc. Nhưng hiện tại nghe thấy những thứ này, trong lời nói chứa chan tình cảm nồng đượm, cô cũng chỉ cảm nhận được sợ hãi, bất an cùng lo lắng.
Sau khi đọc bài viết kia, biết được toàn bộ quá khứ của Lục Tri Kiều, đột nhiên Kỳ Ngôn ý thức được, trước giờ bản thân vẫn chưa thực sự nhận thức Lục Tri Kiều, cũng chưa thực sự thấu hiểu Lục Tri Kiều, càng chưa từng tiếp xúc với kiểu người như Lục Tri Kiều.
Vết thương trong lòng một người không thể lành lại trong thời gian ngắn, huống hồ là vết thương cũ không ngừng loét ra trong hơn mười hai năm qua, Kỳ Ngôn từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần bản thân có một trái tim đủ yêu thương, sẽ có thể cảm hóa và cứu vớt tất cả những người bất hạnh.
Nhưng khi cô hiểu được quá khứ của Lục Tri Kiều, cùng sự việc phía sau, giả thiết tình huống có thể xảy ra trong tương lai, sau đó tự đánh giá năng lực của bản thân, cô phát hiện, tất cả không hề đơn giản như trong tưởng tượng của chính mình.
Giả thiết Lục Tri Kiều là một kẻ tâm thần, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, không quan tâm tới người khác, mất đi lí trí, vậy nếu cô muốn ở bên Lục Tri Kiều, vậy bắt buộc phải nghĩ kĩ bản thân có năng lực đảm đương tất cả hậu quả mà đối phương tạo ra khi phát bệnh hay không, cũng phải nghĩ kĩ rốt cuộc bản thân có năng lực chăm sóc đối phương, đồng thời bảo đảm bản thân không nản lòng, không mất đi kiên nhẫn, vĩnh viễn không rời đi, vĩnh viễn bầu bạn, bảo vệ hay không.
Có mấy người bình thường có thể làm được?
Quá khứ của Lục Tri Kiều, chính là cái gọi là "bệnh thần kinh", chính là một vết thương sẽ không ngừng loét ra.
Vết thương còn chưa lành, mà hai người đã đến với nhau như thế, trong tương lai bất kì lúc nào cũng có thể "phát tác", tổn thương bản thân, tổn thương người bên cạnh, cô phải làm thế nào? Cô có thể chịu đựng một lần, nhưng không dám đảm bảo bản thân có thể chịu đựng được vô số lần, sau đó sẽ lại cãi nhau, một lần rồi lại một lần, trở thành vòng tuần hoàn vô hạn.
Hai người sẽ đi về phía hủy diệt trong trạng thái như thế.
Kỳ Ngôn biết, Lục Tri Kiều không dễ rung động, nhưng một khi cánh cửa ấy được mở ra, cả đời này liền xác định, không có đường lui.
Vết thương rất khó lành, sức lực của một mình cô rất khó chữa trị, cũng không chịu đựng được, phải làm sao đây?
Nếu bản thân không cách nào gánh vác gánh nặng này, vậy thì từ giờ cũng sẽ không còn liên lạc nữa, hai người sẽ biến mất trong cuộc sống của đối phương. Nếu cô có thể gánh vác gánh nặng này, vậy thì mạnh dạn ôm lấy đối phương, chào đón cuộc sống mới.
Cô không muốn có một ngày trong tương lai, bản thân bị giày vò tới mệt mỏi, quay người rời đi, để lại Lục Tri Kiều với trái tim thủng lỗ chỗ rơi vào vực sâu.
Chỉ là hiện tại dường như có chút vội, cô đã trêu chọc Lục Tri Kiều, khi còn chưa rõ ràng, trái tim kia đã chầm chậm dâng tới trước mặt bản thân.
Cô có nhận nổi không?
Quá muộn rồi! Bản thân cô cũng đã chìm vào trong.
Kỳ Ngôn trở nên mâu thuẫn, vừa muốn tiếp nhận sự gần gũi của Lục Tri Kiều, lại không dám dễ dàng đưa ra quyết định, vừa vui vẻ vì sự chủ động của Lục Tri Kiều, lại vừa lo lắng cho hoang mang trong lòng mình.
Kinh nghiệm tình yêu trước kia như thể mất hiệu nghiệm, không thể đưa ra bất kì sự trợ giúp mang tính tham khảo nào cho cô.
Cho nên cô lo lắng.
Kỳ Ngôn có chút hối hận vì sự lỗ mãng cùng tự cho là đương nhiên của bản thân lúc trước, nhưng cô không hối hận vì yêu Lục Tri Kiều, trong tim cô, vô cùng hi vọng hai người có được một tương lai tốt đẹp.
Trên lưng lành lạnh, rất dễ chịu, cảm giác đau đớn vơi đi rất nhiều.
"Lục Tri Kiều..."
"Ừm."
"Chị nói như thế trước mặt Giang Ngu, là muốn ép tôi lựa chọn sao?" Kỳ Ngôn bò dậy, vô lực hỏi, ngẩng mắt nhìn Lục Tri Kiều.
Đôi mắt Lục Tri Kiều đỏ ửng không thành hình, nhưng đè nén nước mắt lại, cô ấy ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, thở ra một hơi, nhìn lên trần nhà, nhỏ tiếng nói: "Đúng. Là vì khi chị nhìn thấy Giang Ngu xuất hiện trên sân khấu, em đã cười rất vui vẻ với cô ấy. Chị cũng nhìn thấy khi em bị va phải, cô ấy giữ lấy em, quan tâm em, còn chị chỉ có thể giả vờ như không biết, đứng bên cạnh nhìn em. Chị rất buồn, chị không thoải mái..."
Tới lúc này, cũng không cần tới đoan trang, Lục Tri Kiều ước gì có thể móc tim móc phổi cho Kỳ Ngôn nhìn.
Chính là trong lòng cô ấy khó chịu, chính là ghen tuông, chính là không nhìn nổi Kỳ Ngôn chăm chú quan sát người phụ nữ xinh đẹp khác, người đó còn là mối tình đầu. Mặc cho Lục Tri Kiều giảng giải bao nhiêu đạo lí với bản thân, cũng không thể không thừa nhận, cô ấy để tâm.
"Vậy chị có suy nghĩ tới cảm nhận của tôi không?"
"..."
"Tôi đi chuyến này là vì công việc, Giang Ngu là đồng nghiệp của tôi, từ đầu tới cuối Giang Ngu không làm bất kì chuyện gì vượt quá phạm vi quan hệ đồng nghiệp, tôi cũng không chỉ cười với một mình cô ấy, tôi cười với tất cả người mẫu, đây là thói quen làm việc của tôi."
"Công việc là do trợ lí liên lạc với tôi, diễn tập là mọi người cùng làm, chụp ảnh cũng không phải tôi chụp một mình Giang Ngu, tôi cũng chỉ coi Giang Ngu là đồng nghiệp." Kỳ Ngôn co ngón tay lại, gõ từng nhịp lên giường.
Nói mãi nói mãi, ngữ điệu có chút kích động.
Lục Tri Kiều nhắm mắt: "Chị biết, chị biết hết, nhưng Giang Ngu là mối tình đầu của em, hai người từng yêu nhau, chắc chắn cô ấy rất hiểu em, cứ nghĩ tới những chuyện này, chị lại..."
Không cách nào bình tĩnh.
Lục Tri Kiều hiểu hết những đạo lí kia, cho nên lúc đó không biểu hiện ra bất kì cảm xúc nào khác. Cho dù trong lòng có buồn bã tới đâu, cũng biết không thể bỏ mặc hoàn cảnh.
Bên ngoài có thể giả vờ thản nhiên, nhưng trong lòng nào có kiềm chế như thế?
Âm thanh của Lục Tri Kiều khàn khàn, trái tim Kỳ Ngôn bị kích thích, thở dài, dịu giọng lại: "Mọi người tới đây để làm việc, chị cũng thế, nếu đã tới vì việc công, vậy nên lấy thái độ làm việc công. Chị biến sự tiếp xúc bình thường của chúng tôi thành qua lại riêng tư, mang theo cảm xúc cá nhân, ép tôi lựa chọn, cuối cùng còn trách ngược lại tôi, chị cảm thấy có hợp lí không?"
Nói tới những chuyện này, trong lòng lại có cơn giận.
Kỳ Ngôn tưởng rằng bản thân đủ kiên nhẫn, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, công tắc khống chế cảm xúc của bản thân bị nắm chặt trong tay Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều khóc, cô liền muốn khóc, Lục Tri Kiều cười, cô liền muốn cười, Lục Tri Kiều buồn, cô cũng buồn bã.
Sau khi rơi vào cuộc tình này, Kỳ Ngôn không ngừng đi tới ranh giới mất đi cái tôi của bản thân.
"Giang Ngu đưa áo khoác cho tôi, tôi không lập tức nhận, chị đã nhìn thấy. Cô ấy đỡ tôi, chị đi tới, tôi lập tức giãn khoảng cách, chị cũng nhìn thấy. Cho nên trong lòng chị rất rõ, tôi quan tâm tới cảm nhận của chị, tôi để tâm chị, sau đó chị liền cây ngay không sợ chết đứng, ép tôi lựa chọn, cảm thấy nhất định tôi sẽ phối hợp với chị."
"Nhưng thứ chị nghĩ trong đầu đều là vì bản thân chị, chị căn bản không suy nghĩ tới cảm nhận của tôi."
Kỳ Ngôn không nhìn Lục Tri Kiều, một hơi nói ra rất nhiều.
Mỗi một chữ giống như con dao sắc nhọn, rạch ra hiện thực đẫm máu.
Lục Tri Kiều chọc vào lòng bàn tay, âm thanh run rẩy nói: "Là vì chị nhìn thấy Giang Ngu nên quá nóng ruột..."
"Nói hay lắm." Kỳ Ngôn vô lực cười cười, kéo váy xuống bò dậy, mặc cho thuốc mỡ dính lên vải vóc. "Tôi đang muốn nói tới chuyện này với chị. Chuyến này chị tới, là được điều động tới sao? Ban đầu tôi không biết, còn tưởng chỉ là trùng hợp, nhưng sáng hôm qua diễn tập, tôi nghe đồng nghiệp nói chuyện, nói lúc trước khi đàm phán, dáng vẻ của tổng giám đốc Thư không phải như hiện tại, đại khái có ý này, tôi liền nghĩ..."
"Đúng." Lục Tri Kiều dứt khoát thừa nhận, "Chị biết chắc chắn em sẽ tới, trùng hợp công việc của tổng giám đốc Thư bị sắp xếp quá chặt, không đủ thời gian, nên chị chủ động nhắc chuyện điều động."
"Cho nên vốn dĩ chị có thể không cần gặp Giang Ngu."
"..."
"Tôi nói chúng ta tách ra một thời gian để bình tĩnh lại, đúng là tôi muốn mượn công việc lần này để giải tỏa, hơn nữa tôi đã lên kế hoạch du lịch, lần này quay về sẽ xuất phát. Kết quả tôi cũng không ngờ được, chị lại lấy cớ công việc chạy tới đây." Âm thanh của Kỳ Ngôn trầm thấp, nhìn chằm chằm lên khuôn mặt Lục Tri Kiều, không chất vấn cũng không tố cáo, nhưng càng bình tĩnh như thế càng khiến lòng người hoảng hốt.
Lục Tri Kiều mím môi, rũ mí mắt xuống.
Cô ấy biết việc bản thân mình làm không đúng, cho nên ban nãy mới chột dạ, cũng biết bản thân đuối lí. Nhưng lúc đó không có lí trí, không kịp suy nghĩ, nói gì làm gì, đều hoàn toàn dựa theo bản năng.
Rốt cuộc vẫn là lỗi của bản thân.
"Hơn nữa, chị lấy thân phận và lập trường gì, để tuyên bố quan hệ trước giờ chưa từng có trước mặt đồng nghiệp của tôi thay tôi?" Vấn đề cuối cùng, khoảnh khắc Kỳ Ngôn buột miệng nói ra, cảm giác vô cùng nhẹ nhõm. Sớm muộn gì cũng phải nói tới chuyện này, nếu đã bị dồn vào góc tường, vậy đau dài chẳng thà đau ngắn.
Nhưng, nó giống như một quả bom, mạnh mẽ nhắm vào Lục Tri Kiều, khiến cô ấy tan tác.
Cơ thể Lục Tri Kiều run lên, đôi mắt lại đỏ ửng, đột nhiên cô ấy ôm chặt lấy Kỳ Ngôn, vùi mặt vào hõm cổ người kia, nhỏ tiếng thút thít: "Chị xin lỗi... Chị biết chị sai rồi... Chị biết trước kia bản thân vẫn luôn trốn tránh, làm tổn thương trái tim em... Tuy chị không thể lập tức tốt lên, nhưng em phải tin chị, chị đang cố gắng..."
Nếu không gặp Kỳ Ngôn, cả đời này của Lục Tri Kiều sẽ sống mãi như trước, càng không thử chủ động bước ra khỏi góc tối u ám.
Hiện tại muốn bước ra cũng đã muộn, người như cô ấy, yêu ai là yêu cả một đời, trái tim đưa ra rồi không thể lấy lại, tiến một bước là Kỳ Ngôn, lùi một bước là vực thẳm, hoặc là hạnh phúc, hoặc là thịt nát xương tan.
"Trong lòng chị đã không có chỗ cho người khác, toàn bộ đều là em và Nữu Nữu, hơn nữa tình yêu và tình thân không giống nhau, nó có thể tồn tại chung với nhau, đối với chị mà nói, hai người đều rất quan trọng, mất đi ai cũng không được." Lục Tri Kiều mang theo giọng nói cất lời, co chặt cánh tay, chỉ sợ buông lỏng một chút người kia sẽ chạy mất
Sức lực rất lớn, mạnh mẽ ôm lấy khiến Kỳ Ngôn thở không ra hơi.
Nước mắt nóng hổi rơi trên hõm vai, nóng bỏng, kết thành một mảng. Kỳ Ngôn há miệng ra, thở dốc, lồng ngực lan tràn cảm giác đau đớn dày đặc.
Cô không muốn nhìn thấy Lục Tri Kiều tự ti, nhưng trong lòng lại sinh ra chút cảm giác thỏa mãn, cảm giác giống như sau khi giận hờn, được người kia để mắt tới, được dỗ dành.
Thì ra trong sâu thẳm nội tâm của cô cũng có một đứa trẻ.
Chỉ là loại cảm giác thỏa mãn này nhanh chóng biến thành đau khổ, vì cô yêu Lục Tri Kiều, toàn bộ cảm xúc của cô đều liên quan tới người phụ nữ này, Lục Tri Kiều càng tự ti, cô càng cảm thấy buồn bã, những lời lạnh lùng sau đó cũng không thể cất thành lời.
"Lục Tri Kiều..."
"Ừm, chị đây."
Kỳ Ngôn ôm lấy cô ấy, khẽ nói: "Em yêu chị."
Cơ thể người trong lòng run lên, khẽ hít một hơi, nước mắt rơi xuống hõm vai ngày càng nhiều.
"Khi mới quen biết chị, em chỉ muốn chơi đùa với chị, chơi đủ rồi có thể nhấc chân đá bay chị đi bất cứ lúc nào, cho nên em lỗ mãng, không màng hậu quả. Sau này em không muốn chơi nữa, em muốn nghiêm túc tiếp cận chị, thấu hiểu chị, chị càng trốn tránh, em đuổi theo càng dữ dội, dồn chị vào góc tường."
"Em tưởng rằng chị chỉ giống phần đông những người khác khi vào độ tuổi này, thường rất cẩn thận với tình cảm, có lo lắng, hơn nữa lăn lộn lâu ngày trong xã hội, cũng không dễ dàng mở lòng với người khác. Một người như thế rất hợp với khẩu vị của em, ngược lại, nếu chị tùy tiện tiếp nhận em, em sẽ mất đi hứng thú. Cho nên lúc đó, em tin tưởng trăm phần trăm, cảm thấy chúng ta yêu nhau chỉ là vấn đề thời gian."
Kỳ Ngôn bình tĩnh nói, giơ tay vuốt tóc Lục Tri Kiều.
"Sau này, em thấp thoáng cảm nhận được, chị có chuyện gì đó giấu em, có lẽ là chuyện rất nghiêm trọng. Thật ra khi đó em đã cảm nhận được, bản thân nghĩ là đương nhiên, nhưng người em đã xác định, em không muốn dễ dàng buông tay."
"Mãi tới khi em đọc được bài viết chị gửi, cuối cùng em hiểu ra sự việc không đơn giản như thế."
Nói tới đây, Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, hai tay đỡ lấy vai Lục Tri Kiều, để cô ấy ngồi dậy, mặt đối mặt với bản thân. Sau đó, cất lên từng câu từng chữ: "Không sai, em sợ rồi. Sau khi tìm được nguyên nhân, em biết tại sao buổi tối sinh nhật hôm ấy, còn cả ngày từ trường trở về, chúng ta cãi nhau, chị lại nói ra những lời ấy."
"Ở bên một người chịu đựng những vết thương chồng chất tích tụ qua nhiều năm tháng, không dễ dàng như thế, em không đủ tự tin có thể dẫn chị ra ngoài, cũng không đảm bảo em có thể duy trì được mãi trạng thái này để ở cạnh chị."
"Cho nên em sợ, giống như khi đó chị sợ giao trái tim mình cho em."
"Em có thể an toàn rút đi, nhưng chị thì sao?"
Âm thanh của Kỳ Ngôn đột nhiên trở nên nghẹn ngào, đỏ ửng mắt.
Năm tháng ngắn ngủi, Kỳ Ngôn triệt để lật đổ nhận thức về cái tôi, cô không tự tin phóng khoáng như trong tưởng tượng của bản thân, càng không quyết đoán như trong tưởng tượng. Nói khó nghe một chút, bản thân chính là đóa hoa trong nhà kính chưa từng bị tổn thương, vừa nhìn thấy cây cỏ dại mọc ra từ khe nứt như Lục Tri Kiều, đương nhiên bị quyến rũ tới thất điên bát đảo.
"Nhưng hiện tại... dường như em cũng không thể an toàn rút lui được nữa..." Kỳ Ngôn nhìn Lục Tri Kiều, lông mi dài rủ xuống, giống như đang nói với bản thân.
Muốn lùi lại cũng đã muộn, hai người đều lún vào trong, có giãy giụa thế nào, chẳng qua cũng chỉ lún sâu hơn.
Những lời này nghẹn trong lòng rất lâu, nói ra thoải mái hơn chút ít, cho dù cô có nhiều lo lắng tới đâu, giấu giấu giếm giếm mơ hồ không rõ, ngược lại sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Có lẽ Lục Tri Kiều sẽ cho rằng cô muốn tìm cớ trốn tránh, nghĩ cô là quỷ nhát gan, hoặc là thất vọng, hoặc là nản lòng, gắn cho cô cái mác khốn khiếp trêu chọc xong không muốn chịu trách nhiệm, nhìn thấy bản thân dưới lớp vỏ bọc ngụy trang của cô.
Nhưng đã không quan trọng nữa.
Hai người nhìn nhau rất lâu, nhìn thấy khuôn mặt của bản thân trong mắt đối phương, mặc cho thời gian chầm chậm trôi đi.
Cửa sổ ban công đóng chặt, trong phòng càng trở nên nóng nực, trong không khí ngập tràn mùi thuốc mỡ, một mùi hương cỏ rất nhạt, dường như có tác dụng trấn tĩnh tâm trí mới là hiệu quả của nó, ngửi mãi ngửi mãi, cảm xúc trập trùng dần dần bình ổn lại.
Bốn bề yên lặng khác thường, tiếng hít thở vô cùng rõ ràng, ánh mắt của cả hai giao nhau, giống như bị một sợi dây vô hình nối liền, khó lòng phân chia, mãi tới khi lớp sương mù trong mắt chầm chậm tản ra.
Nên tuyên án rồi đúng không? Kỳ Ngôn nghĩ.
Trái tim thình thịch thình thịch đập khoan khoái.
Lục Tri Kiều chăm chú nhìn Kỳ Ngôn, lông mi khẽ rung lên, con ngươi đen như mực bị nước mắt gột sạch, một lát sau, trong miệng lẩm nhẩm: "Thì ra là như vậy..."
Kỳ Ngôn nhíu mày, trái tim chùng xuống.
Nhưng đột nhiên Lục Tri Kiều lại cười lên.
"?"
Lục Tri Kiều tưởng rằng Kỳ Ngôn để tâm tới việc bản thân thiên vị con gái, không cách nào cân bằng trọng lượng của hai loại tình cảm này, tưởng rằng Kỳ Ngôn ghen với con gái trong hoàn cảnh chưa rõ đầu đuôi câu chuyện, tức giận như thế, thậm chí còn tưởng rằng Kỳ Ngôn giận hờn, cố ý không để tâm tới cô ấy. Cho nên mới đầu Lục Tri Kiều không cách nào hiểu nổi, sau khi bản thân thẳng thắn thân thế, tại sao Kỳ Ngôn bắt đầu như xa như gần với mình.
Không ngờ người này còn suy nghĩ sâu xa hơn bản thân.
Nếu Kỳ Ngôn không yêu cô ấy, có lẽ đã biến mất không thấy tăm hơi, khiến cô ấy không tìm được, không gặp được. Nhưng giống như những gì Kỳ Ngôn đã nói, bởi vì yêu, cho nên không thể an toàn rút lui.
Trong tình huống này, người bình thường ắt hẳn sẽ suy nghĩ. Xét theo một phương diện nào đó, Kỳ Ngôn không chịu dễ dàng bước vào thế giới của cô ấy, cũng chính là vì suy nghĩ một cách nghiêm túc, muốn chịu trách nhiệm, hi vọng hai người có thể tốt đẹp hơn. Giống như khi đó Lục Tri Kiều thẳng thắn lòng mình với Kỳ Ngôn, nói ra rất nhiều khuyết điểm của bản thân, không dễ dàng bước thêm một bước.
Chỉ là khi đó Lục Tri Kiều chậm chạp, hiện tại Kỳ Ngôn cũng chậm chạp theo.
"Thật ra, em có thể nghĩ như thế, trong lòng chị cảm thấy rất thực tế." Mặt mày của Lục Tri Kiều cong cong, đưa tay ra ôm lấy cổ Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn vô thức ôm lấy Lục Tri Kiều: "... Ý gì thế?"
"Em cảm thấy sợ, chứng minh em nghiêm túc nghĩ tới tương lai của chúng ta, em thừa nhận sợ hãi với chị, chứng minh em có trách nhiệm, không phải ai cũng đủ dũng cảm thừa nhận nỗi sợ của bản thân. Chị không nhìn lầm người, Kỳ Ngôn, em thật sự đáng giá..." Lục Tri Kiều vùi mặt vào trong tóc của Kỳ Ngôn, khóe mắt thấm ra một giọt nước mắt, nhưng không biết giọt nước mắt ấy rơi là vì cảm động hay là kích động.
Khoảnh khắc ấy, Lục Tri Kiều có được cảm giác an toàn mà trước giờ chưa từng có.
Kỳ Ngôn ngẩn ra giây lát, tiết tấu nhịp tim dần dần dịu lại, nhỏ tiếng nói: "Đừng nói em giỏi giang như thế."
"Nhưng trong lòng chị em rất giỏi giang."
"Ờ."
Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, vòng tay ấm áp, hương nước hoa cùng mùi thuốc mỡ hòa tan vào nhau, lại có chút dễ ngửi.
"Ngôn Ngôn..."
Kỳ Ngôn cứng đờ người, trái tim co rút một cái: "Ừm?"
Lục Tri Kiều thoát khỏi vòng tay của Kỳ Ngôn, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô: "Những áp lực này không nên để một mình em chịu đựng, chị cũng đang cố gắng, dù sao vấn để chủ yếu nằm ở chị. Em phải tin chị, cũng phải tin tưởng bản thân mình."
Đôi mắt khóc một lúc lâu có chút sưng, giăng đầy tia máu đỏ nhàn nhạt, nhìn tiều tụy khiến người ta thương yêu.
Kỳ Ngôn mím môi, trong mắt lộ ra biểu cảm hổ thẹn: "Em không tốt như thế, cũng không hoàn hảo tới vậy, nhưng em không muốn từ bỏ, chỉ là em rất mâu thuẫn, thấy chị chủ động tới tìm em, em vẫn... có chút cảm giác giận dỗi, cho nên em bảo chị đừng nghĩ em vĩ đại như thế, em chỉ là một người bình thường..."
"Ừm, chị cũng là một người bình thường, chị còn rất ngốc, cái gì cũng không hiểu, muốn em dạy chị." Lục Tri Kiều cười với Kỳ Ngôn.
Trên tay cô ấy còn dính thuốc mỡ, dinh dính trơn trơn, phản quang, Kỳ Ngôn cúi đầu nhìn một cái, lặng lẽ rút giấy ăn trên đầu giường tới, nắm lấy tay Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều vô thức rụt về, "Còn chưa mát-xa xong nữa."
Kỳ Ngôn khựng lại, suy nghĩ một lúc, lặng lẽ nằm xuống, vén vạt váy lên, quay mặt sang một bên.
Nhìn mảng xanh tím trên lưng rất đau lòng.
Thuốc mỡ đã bị quệt sạch, Lục Tri Kiều lại nặn một ít lên tay, thoa đều, cẩn thận nhẹ nhàng xoa bóp.
Cảm giác lành lạnh dần dần lan tràn, bớt đi cảm giác nóng bức.
Không ai nói một lời.
Xoa bóp chừng mười lăm phút, cũng xong xuôi, Lục Tri Kiều tới nhà vệ sinh rửa tay, lau khô, bỏ lọ thuốc vào hộp, đặt lên đầu giường. Cô ấy cẩn thận dặn dò: "Đợi khô rồi hẵng ngủ, sáng mai chị lại tới."
Nói xong, Lục Tri Kiều quay người muốn đi.
Đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, Lục Tri Kiều quay đầu, thấy Kỳ Ngôn đứng dậy, nhìn thật sâu vào mắt cô ấy: "Đợi sau khi công việc kết thúc, em định ra ngoài thả lỏng." Ngừng lại giây lát, nói tiếp: "Đợi em quay về."