Đường ngang nhàn nhạt, giống như một tấm bình phong, triệt để ngăn cách ánh mắt thăm dò của Lục Tri Kiều, trái tim cô ấy thắt lại, đầu óc trống rỗng đôi giây, ý thức được một việc nghiêm trọng.
Bị chặn tài khoản rồi sao?
Lục Tri Kiều có chút hoảng hốt, đầu ngón tay vội ấn lên góc bên trái thoát ra, ấn vào khung chat được ghi chú "Ngôn Ngôn", gửi đi một biểu tượng cảm xúc đáng yêu.
Khoảnh khắc đó, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng.
Dấu đỏ trong dự đoán không xuất hiện, tin nhắn lặng lẽ gửi đi, Lục Tri Kiều thở phào một hơi, cả người cũng nhũn xuống, cơ thể ngửa ra sau tựa vào lưng ghế.
May mà, chỉ bị chặn trang cá nhân mà thôi.
Ôn Tử Long ngồi đối diện ngẩng đầu lên, vệt đỏ nơi hốc mắt đã biến mất, anh không chú ý tới sự khác thường của Lục Tri Kiều, ăn vài miếng, uống cạn rượu còn sót lại trong cốc, lại rót đầy, uống một hơi cạn.
"Cậu uống ít thôi."
Ánh mắt Lục Tri Kiều vẫn chú ý tới Wechat, không nhận được tin nhắn trả lời, ngoài thất vọng còn cảm thấy một chút may mắn, khóa màn hình lại, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ôn Tử Long uống rượu như nước, không nhịn được nhắc nhở.
Ôn Tử Long không lên tiếng, lại uống thêm mấy chén, Lục Tri Kiều đưa tay ra muốn đoạt lấy chai rượu, anh đã nhanh hơn một bước, cầm lấy chai rượu đặt sang bên, giơ hai tay đầu hàng: "Được được, tôi không uống nữa."
Cuối cùng trên mặt anh cũng có chút ý cười.
"Tôi đã nghĩ rồi, nếu để chị Mẫn Hy nói ra chuyện này có lẽ không tiện lắm, vẫn nên để tôi..."
"Chuyện đau lòng thì đừng nhắc lại nữa, tôi cũng không muốn hóng hớt chuyện riêng của cậu." Lục Tri Kiều bất lực nhìn Ôn Tử Long, dịu dàng khuyên bảo.
Tuy cô ấy tương đối hiếu kì với quá khứ của Cố Thù Ninh và "chị", nhưng rõ ràng đây là vết thương trong lòng Ôn Tử Long, vì muốn thỏa mãn lòng hiếu kì của bản thân mà rạch ra vết thương của bạn bè, chuyện như thế, Lục Tri Kiều không làm được.
Ôn Tử Long lắc đầu, trong mắt trào ra hổ thẹn: "Trước kia tôi giấu cậu quá nhiều, dù sao cũng quen biết nhau những mấy năm rồi... Hơn nữa, không nói ra sẽ không thoải mái." Nói xong lại bổ sung một câu: "Yên tâm, tôi không sao."
"... Được."
Lục Tri Kiều khẽ cong khóe môi lên, mỉm cười.
Cánh cửa sổ gần đường phố, dòng người ồn ào, những tòa nhà cao tầng bên cạnh cao sừng sững, ngập tràn hơi thở của cuộc sống với tiết tấu nhanh, nhưng lúc này trong phòng ăn yên tĩnh trầm ngâm, có rượu, có đồ ăn, còn có câu chuyện...
Ôn Tử Long sinh ra ở một thôn làng nhỏ nghèo khó trong núi, nơi đó giao thông không phát triển, thông tin không thông suốt, mọi người đều vô cùng truyền thống.
Trong nhà có ba đứa trẻ, Ôn Tử Long là người nhỏ nhất, ở trên có có hai người chị gái, chị cả là Ôn Tử Nghiên, chị hai là Ôn Tử Dư. Bố mẹ là kiểu người với tư duy trọng nam khinh nữ điển hình, nuôi con gái chỉ hi vọng chúng có thể sớm ra ngoài làm việc kiếm tiền, trợ cấp cho gia đình, cung cấp cho em trai học hành, sau đó tới tuổi thì lấy chồng, đổi lại được một món tiền cho em trai lấy vợ.
Là cậu em trai được cả gia đình nâng niu trong lòng bàn tay, ban đầu Ôn Tử Long không ý thức được các chị là vật hi sinh, quan hệ của anh và hai chị rất tốt. Bố mẹ hà tiện cho anh ăn trứng gà, anh lén lút lấy cho các chị ăn; bố mẹ bảo chị làm việc, anh còn cãi nhau náo loạn đòi giúp đỡ; bố mẹ mắng chị là đồ lỗ vốn, anh không chút khách sáo mắng lại.
Hai chị cũng rất tốt với anh.
Chị cả học tới cấp hai thì bỏ học, tới thành phố lớn làm việc, vì trình độ văn hóa không cao, cũng không có kĩ năng sở trường, chỉ có thể làm một số công việc đơn giản ở công xưởng làm kế sinh nhai, tiền lương một tháng được mấy trăm đồng, bao ăn bao ở, mỗi tháng nhịn ăn nhịn mặc cũng có thể gửi về nhà hai phần ba số tiền.
Chớp mắt đã qua năm năm.
Năm năm sau, chị hai Ôn Tử Dư tốt nghiệp cấp hai, cũng tiếp bước chị cả tới công xưởng, làm những việc đơn giản kiếm sống. Tính cách của chị hai khác hẳn với chị cả thật thà, chị hai hòa đồng hướng ngoại, nhiều mưu mẹo, đầu óc linh hoạt, là một người không yên phận, tới công xưởng làm được hai ba tháng cảm thấy tiền lương quá thấp, lại phải gửi về nhà phần nhiều, bản thân căn bản không đủ dùng, thế là sinh sôi ý định tìm đường khác.
Tuy học vấn không cao, nhưng Ôn Tử Dư thích đọc sách, sách linh tinh gì cũng đọc, còn muốn học cả những thứ mới mẻ của người thành phố, nhưng thứ gì cũng cần tới tiền. Phải làm sao đây? Ôn Tử Dư tìm được một công việc có thể kiếm tiền nhanh: Bán rượu.
Ban đầu chỉ là bán rượu trong quán karaoke cùng mấy cửa hàng bán đồ ăn đêm, bán nụ cười, vì vẻ ngoài không tệ, tự tin lại ngọt miệng, thành tích của Ôn Tử Dư luôn rất ổn. Gửi một phần tiền về nhà, phần còn lại không chỉ đủ để cho bản thân ăn no mặc ấm, còn có thể thỏa mãn nhu cầu học hỏi thứ mới của cô ấy. Dần dần, dạ dày của cô ấy bắt đầu to ra, muốn kiếm được nhiều tiền hơn.
Sau đó, Ôn Tử Dư gia nhập "Vịnh Giang Nam" – đó là nơi sống về đêm lớn nhất thời đó, những người ra vào nơi đó đều là quan chức cấp cao trong chính phủ cùng với những nhân vật máu mặt trong giới thương trường.
Ban đầu Ôn Tử Dư chỉ bán rượu, sau đó bố mẹ ở nhà không ngừng hỏi hai chị em tiền nong, tiền lương chị cả ít ỏi không được bao nhiêu, sức khỏe cũng không được tốt, cô ấy lo lắng chị gái nhiều áp lực, nên gửi phần lớn số tiền tích lũy của bản thân về nhà, đồng thời khát vọng với tiền tài trong nội tâm cũng càng trở nên nồng đượm.
Cuối cùng, Ôn Tử Dư bước chân vào vực sâu.
Trong vòng mấy năm, cô ấy trở thành gái bao nổi tiếng nhất "Vịnh Giang Nam", những người tới lui bên cạnh đều là người quyền cao chức trọng, qua lại giữa bọn họ, cô ấy biết được rất nhiều thông tin cơ mật của chính quyền, cùng một số người không thể nhìn thấy mặt.
Thế giới này còn tối tăm hơn tưởng tượng của Ôn Tử Dư.
Năm hai mươi tám tuổi, Ôn Tử Dư gặp Cố Thù Ninh.
"Chị cả tôi bị bệnh qua đời vào năm hai mươi tuổi, là khổ cực tích tụ thành bệnh, lúc đó chị cả biết chị hai làm gì, khuyên bảo rất nhiều lần, chị hai không nghe lời, vì gia đình là cái động không đáy, chị ấy cũng muốn để chúng tôi sống cuộc sống tốt hơn..." Khi Ôn Tử Long nói tới đây, trong mắt trào lên vẻ mỉa mai, anh chính là cái động không đáy, vô thức trở thành quỷ hút máu hút máu của các chị.
"Sau đó chị hai tôi quen chủ tịch Cố, khi đó đang một mình lập nghiệp ở Ninh Thành."
Mẹ ruột của Cố Thù Ninh, Cố Lan, đã từng là át chủ bài ở "Vịnh Giang Nam", chuyên chỉ phục vụ mấy vị quan chức, thế lực sau lưng hết sức rắc rối, vô cùng phức tạp, có rất nhiều người thích bà ấy, nhưng những người muốn tiêu diệt bà ấy cũng rất nhiều.
Rất lâu về trước, Cố Lan cùng một vị khách nước ngoài vui vẻ một đêm, ngoài ý muốn mang thai Cố Thù Ninh.
Cố Thù Ninh có một khuôn mặt con lai xinh đẹp.
Từ nhỏ Cố Thù Ninh đã xem thường mẹ ruột, thề phải dựa vào năng lực của bản thân để tạo nên sự nghiệp, nhưng khi đó trẻ tuổi, rất nhiều chuyện chưa hiểu thấu, vẫn phải nhờ tới sự giúp đỡ từ quan hệ của mẹ, mới có thể đứng vững chân ở Ninh Thành, ổn định phát triển.
Ban đầu khi mới thành lập, công ty chỉ có năm người, phần lớn mọi việc đều là do đích thân Cố Thù Ninh ra tay, bên trong phải tính toán sổ sách bồi dưỡng lên kế hoạch, bên ngoài phải đàm phán giá cả chạy thị trường, vô cùng vất vả.
Nhưng Cố Thù Ninh đã chống đỡ được, năm đó gặp Ôn Tử Dư, công ty đã có chút quy mô nhỏ.
Hai người quen nhau ở "Vịnh Giang Nam."
"Trước giờ chị hai tôi không biết bản thân thích phụ nữ, chị ấy luôn nghĩ tích đủ tiền rồi sẽ rút lui, tùy tiện tìm một người đàn ông lập gia đình, nhưng sau khi quen chủ tịch Cố..."
Ôn Tử Dư đã yêu Cố Thù Ninh.
Nhưng Cố Thù Ninh chê Ôn Tử Dư bẩn.
Gái bao dấn thân trong vũng bùn, có thể khiến đàn ông điên đảo, cũng có thể khiến phụ nữ chìm đắm. Tài nguyên nhân mạch của Ôn Tử Dư phong phú, giúp Cố Thù Ninh rất nhiều, hơn nữa từ sau khi hai người quen biết, Ôn Tử Dư rất ít khi tới "Vịnh Giang Nam", vô thức, tình cảm dần sâu đậm.
Cố Thù Ninh không biết bản thân đã yêu Ôn Tử Dư từ lúc nào, nhưng bản thân không có cảm giác an toàn, không tin tưởng ai, lúc đó người mẹ mà Cố Thù Ninh khinh thường đã qua đời nhiều năm, để lại cho cô một khối tài sản khổng lồ. Cố Thù Ninh bắt đầu tìm hiểu lại cuộc đời của mẹ mình, cũng thử thấu hiểu, tiếp nhận Ôn Tử Dư.
Cố Thù Ninh khó khăn vượt qua vướng mắc trong lòng, cảm thấy Ôn Tử Dư rất bẩn, nhưng lại không thể không thừa nhận, bản thân yêu người phụ nữ ấy.
Cố Thù Ninh nhấn mạnh hết lần này tới lần khác: Ôn Tử Dư rất bẩn.
Yêu một người sẽ không màng tới bản thân, Ôn Tử Dư sốt ruột muốn thoát khỏi vực sâu phía sau lưng, thẳng thắn tất cả mọi chuyện bản thân biết được với Cố Thù Ninh, nhưng không biết rằng người ở trong vực sâu sớm đã nhìn chằm chằm Cố Thù Ninh.
Vì bảo vệ người yêu, Ôn Tử Dư tung toàn bộ bí mật ra ngoài, nhấc lên một "con sóng" khổng lồ.
Con dao nhọn liền kề lên cổ cô ấy.
Chính vào lúc Cố Thù Ninh cuối cùng cũng vượt được qua vướng mắc của bản thân, chuẩn bị triệt để tiếp nhận Ôn Tử Dư, con dao sắc nhọn đã treo cao từ lâu rơi xuống, lặng lẽ mang Ôn Tử Dư đi mất.
"Khi đó hai người chuẩn bị kết hôn, là một hôn lễ nhỏ tự tổ chức, đã chuẩn bị xong cả váy cưới. Một tuần trước hôn lễ, chị hai tôi mất tích, tới hai ngày trước hôn lễ, chị ấy chật vật quay về, đưa một chiếc nhẫn cho chủ tịch Cố, bảo chủ tịch Cố đợi chị ấy, nhưng không ngờ, cuộc hẹn này, chị ấy không quay về nữa..."
Âm thanh của Ôn Tử Long càng ngày càng nhỏ, hốc mắt ửng đỏ.
"Cậu biết chị hai tôi chết thế nào không? Chị ấy bị đám súc sinh kia, dùng dao, rạch từng miếng từng miếng..." Anh không nói tiếp.
Một tia sáng chiếu vào trong, những hạt bụi nhỏ bé chuyển động trong không khí.
Lục Tri Kiều ngồi ngẩn ra, hít khẽ một hơi, giơ tay lên che miệng.
Trong đầu lướt qua bức ảnh trên linh đường, đôi mắt kia rất giống đôi mắt của Kỳ Ngôn, dài mà không hẹp, ngậm theo nước thu, diễm lệ rực rỡ. Còn dáng vẻ lùi từng bước về phía sau của Lục Tri Kiều, rất giống Cố Thù Ninh – rõ ràng là để ý, nhưng hết lần này tới lần khác dùng ngôn từ làm tổn thương đối phương.
Nhưng bọn họ lại có điểm không giống.
Lục Tri Kiều đã chậm rãi đi về phía Kỳ Ngôn, chỉ còn thiếu đúng một bước, bị trói buộc, mà lúc đó, Kỳ Ngôn lại quay người rời đi. Cô ấy may mắn, bản thân cùng đối phương không cách biệt âm dương, vẫn còn cơ hội cứu vãn, Kỳ Ngôn cũng may mắn, được tình yêu nồng đượm bao bọc trưởng thành, không chịu áp lực từ gia đình.
Nhưng Cố Thù Ninh không có cơ hội cứu vãn, thế là quãng đời còn lại sống trong hối hận cùng nhớ nhung, bản thân đã yêu sâu đậm, nếu không mười lăm năm đã đủ quên đi một người.
Cuối cùng, Cố Thù Ninh lựa chọn đuổi theo.
Trong thời gian mười lăm năm, Cố Thù Ninh đã từng thử bước ra, đã giúp đỡ rất nhiều cô gái không được tới trường, lấy tiền sửa đường cho quê nhà của Ôn Tử Dư, chăm sóc em trai thay Ôn Tử Dư, còn chèo chống công ty. Cố Thù Ninh không vì bận rộn mà quên đi quá khứ, ngược lại nỗi đau trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, tới một ngày, đột nhiên tan vỡ, từ đó yêu rượu như mạng.
Cố Thù Ninh dùng cả mạng sống để ăn năn, nhìn từ một góc độ khác, cũng coi như cuối cùng có thể đoàn tụ với người yêu, linh hồn viên mãn.
Lục Tri Kiều che miệng, mí mắt rủ xuống, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, nhưng điều khiến cô ấy sửng sốt chính là, một Ôn Tử Long trước giờ luôn rất thân thiện với phụ nữ, lại xuất thân từ một gia đình trọng nam khinh nữ.
Các chị đều đã qua đời, bạn gái của chị vẫn chăm sóc anh, cuối cùng lại chỉ còn mình anh sống sót, hưởng thụ tất cả thành quả phấn đấu của các chị.
Suy nghĩ theo tư duy ấy, Lục Tri Kiều ước gì có thể tuyệt giao ngay lập tức với Ôn Tử Long, chỉ là dựa theo hiểu biết trong mấy năm tiếp xúc, cô ấy cảm thấy không thể lỗ mãng, nhất định là có nguyên nhân nào đó phức tạp ở bên trong.
"Cậu có hổ thẹn không?" Lục Tri Kiều hỏi.
Ôn Tử Long khẽ gật đầu.
Trước kia anh được thiên vị nhưng không ý thức được, sau đó trải qua việc mất mát, đã không còn cơ hội bù đắp. Xét về phương diện tình cảm, vấn đề mà Lục Tri Kiều gặp phải giống với Ôn Tử Long, Ôn Tử Long là tình thân, còn Lục Tri Kiều là tình yêu.
"Vậy cậu đã thoát ra chưa?" Cô ấy tiếp tục hỏi.
Ôn Tử Long rót rượu, uống một ngụm nhỏ, nhỏ tiếng nói: "Thoát ra rồi, nhưng sẽ không quên, tôi vẫn đang sống, muốn làm chút gì đó."
Năm đó Ôn Tử Long vẫn còn tới trường học hành, phí sinh hoạt mỗi tháng trên chục nghìn tệ, ăn mặc sinh hoạt đều thuộc loại tốt nhất, còn chưa ra đời đã có nhà có xe, có tất cả mọi thứ, đều là của chị cho. Anh không biết chị làm công việc gì, hỏi rất nhiều lần đều bị trả lời qua loa, mãi tới sau này, biết được sự thật trong tình huống bất ngờ, anh chịu đả kích nặng nề, nhưng không xấu hổ vì công việc của chị, mà cảm thấy hổ thẹn cho bản thân mình.
Anh, một người đàn ông trưởng thành, có chân có tay, vô thức hút máu hai người chị gái gần hai mươi năm, còn tưởng rằng thế giới này chính là như thế.
Sau khi chị chết không lâu, bố mẹ cũng lần lượt qua đời, trên thế giới này chỉ còn mình anh, không nơi nương tựa. Anh từng muốn tự sát, rất nhiều lần, nhưng không thành công, anh và Cố Thù Ninh cùng đau khổ, cùng đỡ đần nhau, cứ như thế chống đỡ đi tiếp.
Hiện tại, Cố Thù Ninh đã không chống đỡ được nữa, còn anh tiếp tục phải đi về phía trước.
Lục Tri Kiều lặng lẽ nhìn Ôn Tử Long, đột nhiên trong lòng cảm nhận được một tia khổ sở.
Người này nhiệt tình làm từ thiện, chỉ giúp đỡ trẻ em gái, bình thường nói năng hành động dịu dàng lịch thiệp, rất ít khi nhìn thấy Ôn Tử Long nổi nóng, đặc biệt là với phụ nữ, luôn bao dung vô hạn nhưng duy trì trạng thái lịch sự giữ khoảng cách. Thậm chí Ôn Tử Long có chút ghét bỏ giới tính của bản thân.
Trước khi biết chân tướng, Lục Tri Kiều cảm thấy Ôn Tử Long có lẽ là người đàn ông hoàn hảo trong mắt gái thẳng, nhưng lúc này, cô ấy ý thức được đây chẳng qua là gặp phải vết thương nên diễn biến thành di chứng trong tâm lí.
Mỗi người phụ nữ mà Ôn Tử Long gặp, đều trở thành chị gái, thấu hiểu mọi người, tôn trọng mọi người từ nội tâm, nhưng vĩnh viễn không muốn cùng phụ nữ phát triển quan hệ thân mật vượt quá phạm vi bạn bè.
Tình cảm của con người vô cùng phức tạp, nhưng chính vì phức tạp, nên mới có thể sáng tạo ra nền văn minh rực rỡ, xây dựng lên xã hội đa dạng. Một đám mây lơ lửng bay qua, che khuất mặt trời. Bầu trời ngoài cửa sổ nhanh chóng tối lại, nhưng không lâu sau, đám mây đó lại chầm chậm bay đi, mặt trời lại ló rạng, ánh sáng cùng sức nóng vẫn y nguyên.
Lục Tri Kiều khẽ híp mắt lại, cầm chai rượu rót đầy chén cho bản thân, cười cười nâng cốc: "Chúc mừng muộn."
Ôn Tử Long cũng cười lên, nâng cốc chạm cốc với Lục Tri Kiều.
"Tôi muốn biết... cậu thoát ra bằng cách nào." Cô ấy uống một ngụm, đặt cốc xuống.
Ôn Tử Long cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: "Tìm được gốc rễ của vấn đề trong lòng tôi, trực tiếp đối mặt với nó, tiếp nhận nó."
"Gốc rễ vấn đề của tôi chính là mắc nợ cùng hổ thẹn với chị gái, tôi nói với bản thân mình, điều này không thể tránh được, cũng sẽ đi theo tôi cả đời, cho nên tôi thẳng thắn tiếp nhận. Nếu chị gái còn sống, nhất định không hi vọng tôi sa sút, suy sụp, bỏ mặc bản thân, cho nên tôi phải sống cho tốt, giữ gìn sức khỏe, làm nhiều việc tốt, bảo vệ tài sản của họ. Buông xuống, không đồng nghĩa với quên đi."
Trái tim Lục Tri Kiều rung lên, mí mắt dài run rẩy. Dường như bản thân đang đi trong hang động tối tăm, lâu dần quên mất ngày tháng, chỉ có thể lần mò tiến về phía trước, mà hôm nay, đột nhiên phía trước xuất hiện một tia sáng, thấp thoáng mông lung.
Buông xuống, không đồng nghĩa với quên đi?
"Tính cách của con người có liên quan mật thiết với môi trường trưởng thành, nếu một người từng chịu đựng tổn thương, trước khi chưa được chữa trị, người đó không cách nào yêu thương người khác. Bây giờ tôi chỉ buông xuống, nhưng không hoàn toàn được chữa trị, đối với tôi mà nói, điều này không quan trọng, tôi không muốn yêu người khác, chỉ muốn giống như ban nãy tôi vừa nói, sống, giữ sức khỏe, làm việc thiện, trông giữ tài sản." Ôn Tử Long nói xong rồi gắp một miếng thức ăn, trong mắt lại trào ra ý cười ôn hòa.
Cả đời này anh chỉ có thể một mình.
Lục Tri Kiều thấp thoáng hiểu ra điều gì đó, đầu ngón tay vô thức chạm vào màn hình điện thoại, nhìn màn hình sáng lên, nụ cười xán lạn của người kia lọt vào trong đáy mắt, giống như ánh mặt trời đang chiếu từ cửa sổ vào trong, ấm áp sáng tỏ.
Con người phải yêu lấy mình trước, sau đó mới có thể yêu được người.
Cô ấy từng yêu bản thân chưa?
Bắt đầu từ khi còn rất nhỏ, Lục Tri Kiều đã quen che giấu cảm xúc cùng nhu cầu chân thực của bản thân, vì biết nói ra sẽ bị đánh mắng, bị phê bình là không hiểu chuyện, lâu dần, liền tự tiêu hóa trong lòng, đồng thời cũng mất đi cảm giác an toàn.
Ban đầu Lục Tri Kiều muốn làm chút chuyện gì đó để chứng minh bản thân có năng lực, thế là ra sức học hành, thành công cầm cờ đi trước, nhưng vẫn không có tác dụng, không bị mắng, nhưng cũng không được coi trọng, giống như chuyện ấy là điều đương nhiên. Dần dần, cô ấy cảm thấy bản thân không đáng để được yêu.
Môi trường Lục Tri Kiều trưởng thành, khiến cô ấy không cách nào yêu thương bản thân.
Sau đó một phen biến cố đột ngột kéo tới, cô ấy trở thành chỗ dựa duy nhất cho cô gái nhỏ chưa tròn một tuổi, Lục Tri Kiều cảm nhận được cảm giác tội lỗi sau khi sự việc xảy ra, lại trở nên sợ hãi vì bản thân đột nhiên trở thành người quan trọng. Lục Tri Kiều tưởng rằng, tình yêu có dáng vẻ như bản thân mình nhìn thấy từ nhỏ tới lớn, cho ăn cho uống, thỏa mãn các điều kiện của cuộc sống vật chất.
Cô ấy không hiểu cách yêu bản thân, cũng không biết phải yêu con gái thế nào, huống hồ là những người khác.
Cho nên, không cách nào cân bằng giữa tình thân và tình yêu, không cách nào cân đối trọng lượng của con gái và Trì Ngôn trong trái tim mình, đây là nguyên nhân gốc rễ, nhưng nguyên nhân gốc rễ cũng có vấn đề, vấn đề gốc rễ, chính là quá khứ của cô ấy, là chính bản thân cô ấy.
Thì ra Kỳ Ngôn muốn có ý này.
"Tôi và cậu rất giống nhau..." Lục Tri Kiều thở dài.
Tưởng rằng Ôn Tử Long sẽ hiếu kì, ai ngờ anh nhướng mày, cười nói: "Nhận ra từ lâu rồi."
"Ừm?"
"Cảm thấy cậu rất kiềm chế bản thân, nói thẳng ra chính là 'có chuyện'. Hơn nữa cậu quá coi trọng Nữu Nữu, cảm giác khống chế hơi mạnh."
Lục Tri Kiều ngẩn ra nhìn về phía Ôn Tử Long, nhất thời không biết phản bác thế nào, là vì, người kia nói trúng tâm tư của bản thân, cô ấy không thể phản bác.
Lục Tri Kiều nhíu mày: "Tôi không có cách nào không coi trọng, đó là con gái của tôi, con bé..." Còn chưa nói xong đã nghẹn lại, hai chữ con gái vừa thốt ra, trong lòng lại thấy chua chát, sau đó nhớ tới câu chuyện bất ngờ ập tới kia.
Coi trọng con gái, rốt cuộc là vì yêu, hay là vì hổ thẹn?
Ôn Tử Long chỉ cười, không lên tiếng.
Ăn cơm tối xong, lần đầu tiên Lục Tri Kiều dắt con gái xuống nhà đi tản bộ.
Gần đây nhiệt độ tăng cao, những cơn gió ấm nóng thổi trong không khí, đã vào mùa mặc váy. Giờ này năm ngoái, Lục Tri Kiều vẫn còn đang lo lắng con gái có thể thích ứng nhanh chóng với cuộc sống cấp hai hay không, chớp mắt một năm qua đi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Sự việc trải qua trong suốt một năm này quá phong phú, dường như muốn tổng hòa mười năm quá khứ của cô ấy. Mỗi ngày trái tim của Lục Tri Kiều đều rung động, từng chút từng chút phá vỡ lồng giam đã được xây dựng lúc trước, lưu lại vô số mảnh vỡ rụng rơi.
Hiện tại cô ấy chỉ có thể tự dọn dẹp đống hoang tàn.
Sắc trời tối tăm, mảnh trăng tròn treo trên bầu trời cao, một tia sáng chiếu xuống, chiếc bóng của hai mẹ con bị ánh đèn đường kéo dài, những tiếng côn trùng truyền tới từ trong bụi cỏ xanh tốt um tùm, bốn bề yên tĩnh thảnh thơi.
"Nữu con, sau này con muốn thi trường cấp ba nào?" Lục Tri Kiều nghiêng đầu hỏi con gái, vòng khỏi khu vực có máy tập thể dục, bên đó rất ồn.
Trong lòng Lục Uy đang nhớ nhung chuyện Kỳ Ngôn hứa dạy nướng bánh, đột nhiên hoàn hồn, ngẩn ra giây lát: "Vẫn sớm mà mẹ, sau này rồi tính."
"Không sớm nữa đâu, tháng Chín là lên lớp 8 rồi."
Lớp 8, sẽ bắt đầu học Vật lý, Lục Tri Kiều lo lắng học Toán không tốt, sẽ ảnh hưởng tới những môn khoa học tự nhiên như Vật lý, thậm chí là môn Hóa học khi lên lớp 9. Hai môn này đều là những môn trọng tâm khi vào cấp ba, cho dù là học sinh khối khoa học xã hội cũng phải thi, không thể thiếu.
Lục Uy cúi đầu nghĩ ngợi, nói: "Vẫn phải xem thành tích giữa kì thế nào ạ, có thể thi được trường nào thì con học trường đấy."
"Mẹ muốn để con học trường cấp ba trực thuộc đại học."
"Vậy cũng phải xem thành tích ạ."
"Con cứ lấy đó làm mục tiêu trước, điểm số đầu vào của trường rất cao, vậy hai năm tới con phải cố gắng học thật tốt mới được." Lục Tri Kiều vỗ lên tay con gái, chân thành khuyên bảo.
"Sau này lên cấp ba, con muốn học khối khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên đều được, nhưng đầu vào của khối khoa học tự nhiên tương đối cao, thi tự luận cũng không dễ đạt điểm cao... Ôi, may mà chúng ta là người địa phương, Giang Thành có rất nhiều trường đại học để lựa chọn, con cứ thi vào trường trong thành phố, đừng đi tới nơi quá xa, biết không?"
"Con tùy chọn chuyên ngành, nhưng cố gắng đừng chọn những ngành quá ít người học, tới lúc tìm việc, có thể tới công ty mẹ thực tập..."
Lục Tri Kiều lê thê dài dòng, trong đầu vẽ ra một bản quy hoạch cho tương lai.
Là tương lai của con gái.
Lục Uy nghe xong liền chu môi lên, không nhịn được ngắt lời: "Mẹ, mẹ nghĩ xa quá rồi đấy, con mới học lớp 7, hơn nữa chuyện sau này tự con không được làm chủ ạ? Mẹ cứ luôn như thế, chuyện gì cũng muốn con nghe theo mẹ."
Lục Tri Kiều nhíu mày, phản ứng đầu tiên có chút tức giận: "Vì mẹ yêu con, quan tâm con, sao con có thể nói như thế chứ?"
"Vậy mẹ cũng quy hoạch cho bản thân mẹ đi, sau này mẹ muốn làm gì?" Cô gái nhỏ không phục, cũng không dám đấu miệng, chỉ tủi thân chu môi.
Lời nói của con gái, giống như viên kẹo bạc hà ngậm trong miệng lúc mệt mỏi, kích thích thần kinh nặng trĩu của Lục Tri Kiều, lại giống như tia sét rạch trên bầu trời trong màn mưa trong đêm, thắp sáng thế giới tăm tối trong thời gian ngắn ngủi.
Lục Tri Kiều dừng chân lại, cứng đờ ra.
Sau này?
Trước giờ Lục Tri Kiều chưa từng quy hoạch "sau này" cho bản thân, nếu phải nói, chắc chắn chính là công việc. Nhưng hiện tại chức vụ của cô ấy đã tăng hết mức có thể, nếu tiếp tục thăng chức, cũng chẳng qua là lãnh đạo cấp cao làm công ăn lương, với năng lực chấp nhận nguy hiểm của Lục Tri Kiều, tuyệt đối sẽ không buông bỏ tất cả mọi thứ đang có để khởi nghiệp, cho nên con đường sự nghiệp cơ bản đã nhìn thấy điểm cuối.
Lục Uy thấy mẹ dừng lại suy nghĩ, chớp chớp mắt, nhớ ra phương pháp dỗ dành người khác mà trước đây cô Kỳ dạy, liền lấy lui làm tiến thăm dò: "Mẹ! Mẹ cũng phải nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn, ví dụ như thích ăn gì, thích chơi gì, muốn đi du lịch ở đâu, muốn hoàn thành mục tiêu gì, đúng không ạ? Mẹ yêu con, cũng phải yêu bản thân mình chứ!"
Ánh đèn đường chiếu lên mặt cô gái nhỏ, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại sáng lấp lánh, trong đôi mắt đen láy là ánh sáng rực rỡ ngập mong chờ.
Hình như có tác dụng!
Cô Kỳ nói không sai, mẹ chính là người ăn mềm không ăn cứng. Cô bé đã học được rồi, he he.
Lục Tri Kiều nhìn khuôn mặt của con gái, trong mắt đột nhiên nổi lên một lớp sương mỏng.
Lên tầng về nhà, Lục Uy vui vẻ chui vào phòng, lấy ra chiếc di động cục gạch xấu xí của bản thân, nhắn tin cho Nhan Thư Dao:
[Chị Dao Dao, em dạy chị làm cách nào để dỗ dành mẹ chị nhé, có lẽ đều giống nhau...]
Tách tách tách gõ chữ.
Gửi xong, Lục Uy đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu làm bài tập.
Lục Tri Kiều ngồi trên sô-pha gấp quần áo, trong lòng hỗn loạn, không tập trung, tay áo của chiếc áo trong tay được gấp dọc theo vạt áo, cô ấy vội vàng trải ra gấp tay áo ngang ngực lại từ đầu như bị bệnh cưỡng chế.
Bất cẩn nghĩ tới Kỳ Ngôn, động tác trên tay đột nhiên khựng lại, kí ức mãnh liệt tràn về.
Nhớ tới thói quen gấp ngang áo dài tay của Kỳ Ngôn, hai ống tay áo hướng vào trong, sau đó gập từ trên dưới thành hình vuông dài, sau đó gấp trái phải thành hình vuông vức. Còn Lục Tri Kiều, trước kia thích gấp dọc, ai bên áo đối xứng, tay áo gấp nghiêng, sau đó gấp trên dưới.
Gần hai tháng nay, toàn bộ quần áo trong nhà đều được Kỳ Ngôn gấp giúp.
Lúc lấy ra mặc, Lục Tri Kiều nhìn nhiều, vô thức làm theo phương pháp của người kia, gấp ngang áo, tự nhiên thành thói quen.
Ngày xa nhau, phản ứng của não bộ giống như bị chậm lại, vẫn chưa cảm nhận được bao nhiêu buồn bã. Nhưng sau đó nhìn thấy mỗi một góc, mỗi một thứ đồ, đều nhanh chóng trào lên tất cả kí ức, cảm xúc liền tan vỡ.
Nhìn quần áo trong tay, đôi mắt Lục Tri Kiều có chút chua xót, sống mũi cũng chua xót, cô ấy hít sâu một hơi, dỡ quần áo ra, gấp dọc lại từ đầu.
Hôm sau trời quang.
Hơn bốn giờ chiều, Lục Tri Kiều rời khỏi công ty, lái xe tới trường cấp hai Giang Thành đón con gái tan học.
Trước kia đi đón con, cô ấy cũng như rất nhiều phụ huynh khác đang đứng trước cổng trường, chỉ chờ đợi ở ngoài, trước giờ không vào trong. Sau này, vì một người nào đó, trường học này sinh ra một lực hấp dẫn khó diễn tả thành lời với Lục Tri Kiều, mỗi lần cô ấy đều vào trong, đi tới khu giảng đường, đi tới trước cửa lớp học.
Lần này cũng như thế.
Ban 2 đối diện với văn phòng của giáo viên, nếu may mắn, đứng trên hành lang nhìn một cái, không chừng có thể nhìn thấy Kỳ Ngôn.
Thời gian rất vừa vặn, Lục Tri Kiều leo lên tầng bốn, tiếng chuông tan học liền vang lên, cả tòa nhà dạy học nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Cô ấy nhìn thấy một giáo viên nam đi ra khỏi cửa trước của ban 2, trong phòng học vang lên tiếng ma sát của bàn ghế, sau đó cửa sau bị mở ra, mấy nam sinh đeo balo chạy ào ra trước.
Tóc Lục Tri Kiều hơi xoăn, mặc chiếc áo ngắn tay màu xanh sẫm, kết hợp cùng chiếc quần cạp cao ống rộng màu nhạt, dưới chân đi đôi giày cao gót mũi nhọn, trong tay xách túi, nhìn có mấy phần khí chất thành thục đẹp đẽ.
Đứng ở đó, rõ ràng không phải học sinh.
Càng không giống giáo viên.
Đám học trò hiếu kì đánh giá Lục Tri Kiều, có mấy đứa trẻ nhận ra từng gặp cô ấy vào buổi văn nghệ tết Nguyên Đán.
"Mẹ?" Lục Uy đeo balo đi ra từ cửa trước, vừa nhìn liền thấy người mẹ xinh đẹp của mình, nhanh chân đi tới, "Sao mẹ lại tới đây?"
"Cháu chào cô."
Vương Triết Nghị đi theo phía sau.
Nụ cười của Lục Tri Kiều chứng nhắc mấy giây, gật đầu với cậu bé, đưa tay ra vỗ vai con gái: "Đi thôi, về nhà nào."
"À, vâng." Cô gái nhỏ gật đầu, nghiêng mắt, vô tình nói với Vương Triết Nghị: "Cậu tự về nhé, mình đi với mẹ mình."
"Vậy mai gặp."
Vương Triết Nghị bình tĩnh quay người rời đi.
"..."
Lục Tri Kiều nhìn bóng lưng nam sinh, khẽ nhíu mày lại, ánh mắt bất cẩn lướt qua căn phòng phía đối diện, đưa tay ra giữ lấy vai con gái, vô thức đi về phía đó.
"Mẹ, đi bên này cũng có thể xuống tầng, đừng vòng xa." Lục Uy không hiểu chuyện gì, nhìn Lục Tri Kiều, chỉ tới cầu thang bộ bên cạnh phòng học.
Lục Tri Kiều nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng, qua loa ừm một tiếng, nhưng bước chân không hề dừng lại, ngược lại càng đi càng nhanh. Cách văn phòng đã rất gần, Lục Uy nhìn mẹ mình, lại nhìn phía trước, đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó.
Chà, thì ra là muốn tìm cô Kỳ!
Thời gian tan tọc, tầng bên này rất yên tĩnh, duy chỉ có phòng làm việc ra ra vào vào. Giáo viên đã tan dạy đi vào, giáo viên tan làm đi ra, đột nhiên Lục Tri Kiều chậm bước, đi nhè nhẹ, ánh mắt dính chặt lên cánh cửa kia.
Không biết Kỳ Ngôn có ở đó không, có thể gặp nhau hay không hoàn toàn dựa vào vận may, nếu không ở văn phòng, cô ấy cũng sẽ không vào tìm.
Trái tim treo cao trên cổ họng, thình thịch đập loạn.
Rất nhanh đã sắp đi tới trước của, Lục Tri Kiều có chút nản lòng, giữ chặt lấy vai con gái, cũng chính vào lúc này, một bóng người cao ráo đi từ bên trong ra, hai người chính diện nhìn nhau.
Kỳ Ngôn ngẩn ra, vô thức hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không."
Lục Tri Kiều mím môi, dùng âm thanh rất nhỏ nói một câu: "Muốn tới thăm em thôi."