Vừa nghe thấy con gái xảy ra chuyện, Lục Tri Kiều nhanh chóng tiêu tan cơn gật gù, bật dậy ngồi thẳng người trên sô-pha: "Có chuyện gì thế?"
Vì kích động, âm thanh mất kiềm chế tăng cao, cô ấy vô thức nhìn về phía người trong phòng, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, giơ tay che miệng: "Đang yên đang lành sao lại đánh nhau với bạn học?"
"Đôi ba câu em không nói rõ được, chị tới đây trước đã, phòng Đào tạo tầng một tòa nhà hành chính." Kỳ Ngôn thở dài.
Lục Tri Kiều nhắm mắt, vội vàng đáp được, cúp điện thoại, nhìn về phía cửa phòng một cái. Thư Mẫn Hy đang ngủ say, Lục Tri Kiều nhẹ chân nhẹ tay đi vào, kéo chăn mỏng đắp lên người người kia, quay người ra ngoài, đóng cửa lại.
Cô ấy xuống nhà dặn dò người làm mấy câu, gọi điện thoại cho Ôn Tử Long, nói con gái gặp chút chuyện ở trường phải qua đó một chuyến, bảo anh cố gắng tới càng nhanh càng tốt.
Ninh Hồ cách trường cấp hai của con gái tương đối xa, đi một mạch tới đó cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ.
Chuyện liên quan tới con gái, Lục Tri Kiều mãi mãi không có cách nào bình tĩnh, ngay khoảnh khắc đầu tiên bản thân đã nghĩ tới chuyện con gái có thể bị người ta bắt nạt, nên đánh trả người qua kẻ lại diễn biến thành đánh nhau. Cho dù thế nào, cô ấy cũng không tin con gái mình sẽ chủ động đánh bạn học.
Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng
Ý thức được điều này, Lục Tri Kiều càng thêm sốt ruột, cảm xúc nóng vội trào lên, lòng bàn tay rịn ra đầy mồ hôi, trượt khỏi vô lăng.
Khi đi qua nội đô, lượng người xe tăng cao, vì để tránh một chiếc xe chen làn, khiến Lục Tri Kiều không vững tay lái, suýt chút nữa đâm vào hàng cây xanh. May mà phanh xe kịp thời, cô ấy đỗ bên đường, trái tìm thình thịch điên cuồng nhảy lên, hít sâu một hơi, còn chưa kịp "hỏi thăm" chủ xe kia, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy biển cấm dừng đỗ, vội vàng đi tiếp về phía trước.
Đầu óc Lục Tri Kiều toàn là hình ảnh con gái bị bắt nạt, thậm chí có khả năng bị thương, trong thâm tâm là hi vọng vô cùng mãnh liệt rằng Kỳ Ngôn có thể nói đỡ cho con gái.
Nhưng Lục Tri Kiều nhanh chóng phủ định suy nghĩ này – không thể để Kỳ Ngôn khó xử.
Trong sân trường vang lên tiếng mở sách sột soạt.
Chân trước Lục Tri Kiều tới được phòng Đào tạo, chân sau những phụ huynh khác cũng đã tới, năm cô gái đứng thành một hàng trong văn phòng, trong đó cô bé cao nhất cũng là cô bé xinh đẹp nhất, hốc mắt tương đối sâu, mũi cao cao, da dẻ trắng bóc, giống như búp bê.
Lục Tri Kiều nhìn cô bé đó đôi giây, có chút không di chuyển được ánh mắt, một lúc sau mới quay đầu, nhìn sang con gái ở bên cạnh.
Trong năm cô bé, có ba cô gái bị chảy máu, rách mặt, tóc tai rũ rượi, bị rách da trán, đều là vết thương nhẹ, nhưng ai nấy đều ngấn lệ, nhìn có vẻ rất chật vật. Mà hai cô bé còn lại không bị thương, là Nữu Nữu và "búp bê".
"Búp bê" đút hai tay vào túi, hất cằm lên, đôi mắt xanh đen ngập tràn khinh bỉ cùng khinh miệt, dáng vẻ như vẫn còn muốn đánh tiếp. Nữu Nữu đứng sát cạnh "búp bê", hai tay để ra sau lưng, cúi đầu xuống, mím chặt môi.
Nhưng khi Lục Uy nhìn thấy Lục Tri Kiều, ánh mắt ngang ngược nhanh chóng tản đi, lộ ra vẻ nhút nhát.
"Nữu con..." Lục Tri Kiều đi tới bên con gái, kiểm tra đánh giá trên dưới một lượt, không thấy vết thương ngoài da, thầm thở phào một tiếng.
"Sai Sai, ôi chao, có chuyện gì thế? Ai đánh con? Sao lại bị đánh thành thế này?"
Bố mẹ của một nữ sinh vừa vào trong liền om sòm, phụ huynh của hai nữ sinh còn lại cũng om sòm theo.
Duy chỉ có phụ huynh của "búp bê" là không tới.
Trưởng phòng Đào tạo ngồi phía sau bàn làm việc, lạnh lùng nhìn bọn họ, Kỳ Ngôn và một vị giáo viên khác đứng bên cạnh, người trước bất lực kẻ sau tức tối. Rõ ràng, không phải là học sinh cùng một lớp.
"Búp bê" tên Nhan Thư Dao, là học sinh lớp 8-5 cùng ba nữ sinh kia, quan hệ vẫn rất tốt. Sau khi quen đàn em Lục Uy lớp 7, chơi cùng nhau một thời gian, ba người dần dần phát hiện đàn em rất có tiền, ra tay hào phóng, thường xuyên tìm đủ mọi loại cớ để lợi dụng.
Ban đầu Lục Uy ngốc nghếch, cảm thấy bạn bè với nhau không nên tính toán này nọ, dù sao cũng chỉ là một chút đồ chơi nhỏ, đồ ăn vặt, cô bé không để tâm, hào phóng tặng người.
Sau đó ba nữ sinh kia trở nên biến chất, Nhan Thư Dao phát hiện ra điểm khác thường, nhưng trở ngại không tiện thẳng thắn nói rõ trước mặt bạn bè, liền nửa đùa nửa thật ngăn cản mấy bận.
Trưa hôm nay, ba nữ sinh bảo Lục Uy mời ra ngoài ăn cơm, Nhan Thư Dao nói ăn cơm ở nhà ăn, ba người không chịu, vừa dây dưa vừa uy hiếp Lục Uy bắt ra ngoài. Lục Uy không muốn, bọn họ liền không vui, ban đầu nói mấy câu bóng gió, sau đó càng nói càng khó nghe, mỉa mai châm chọc, Nhan Thư Dao liền cãi nhau với ba người, cãi mãi rồi diễn biến thành đánh nhau.
Đàn chị đánh người vì bản thân, Lục Uy nào có thể nhịn? Bị đè đầu cưỡi cổ, càng không thể nhịn, thế là máu dồn lên não cũng tham gia vào cuộc đấu đá, can ngăn biến thành đánh nhau, hai đấu ba.
Hai cô bé không bị làm sao, chẳng qua là bị kéo tóc, còn ba người kia bị đánh một trận đau đớn.
Không thể làm bạn được nữa.
Xem camera, ban đầu năm người đi giữa đường, Nhan Thư Dao rời đi một lúc, đi vệ sinh, ba người kia liền ép Lục Uy vào góc tường, không biết đã nói gì, nhìn qua tình hình xác thực rất giống uy hiếp cưỡng ép. Sau đó Nhan Thư Dao quay về, mấy người đứng cùng nhau nói mấy câu, sau đó một nữ sinh gầy gầy trong số đó đưa tay ra nắm lấy vạt áo của Lục Uy, Nhan Thư Dao đẩy tay của nữ sinh ra, mấy người đẩy nhau, sau đó đánh nhau.
Rất khó xác định rốt cuộc là ai ra tay trước.
Dù sao ba nữ sinh kia bị thương, phụ huynh ai nấy đều đau lòng, ở văn phòng cãi nhau om sòm.
"Trẻ con cãi nhau chẳng phải là chuyện rất bình thường à? Nhưng đánh người là không đúng, cô xem mặt của con gái tôi đi, ra tay nặng như thế, mất lộc thì sao? Bắt buộc phải xin lỗi bồi thường!" Bố của nữ sinh kia nói.
Một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài nhã nhặn nói: "Ở nhà con gái tôi rất nghe lời, sao có thể ép bạn học mời đi ăn chứ? Xem camera chỉ có hình không có tiếng, không thể xác định có phải con bé đang nói dối không được."
Kỳ Ngôn ở bên cạnh nghe tới to đầu.
Việc này vốn dĩ không liên quan tới Nữu Nữu, ai ngờ cô gái nhỏ ngốc nghếch nổi tinh thần nghĩa hiệp, xông tới giúp đánh nhau, sự việc như thế, chỉ cần động tay, từ có lí cũng biến thành đuối lí.
Không phải là học sinh lớp mình, rất khó xử lí, tính tình cô Lưu, giáo viên chủ nhiệm lớp 8-5, rất nóng nảy, tuy không gây khó dễ cho cô, nhưng ban nãy Kỳ Ngôn dạy dỗ mấy đứa trẻ ban 5 để người kia nghe được, cũng giống như tát lên mặt cô Lưu. Học sinh hai lớp đều sai, Kỳ Ngôn không tiện thiên vị cho học sinh lớp mình.
Huống hồ, sự việc học sinh đánh nhau đúng lúc bị trưởng phòng Đào tạo bắt gặp, không thể giải quyết riêng, cũng có thể sẽ chịu kỉ luật.
"Nếu các vị cảm thấy con gái tôi đang nói dối, vậy mời các vị giải thích giúp tôi, tại sao đang yên đang lành, con của các vị lại chặn con gái tôi vào góc tường? Trong camera đã ghi lại rõ ràng, vốn dĩ bọn trẻ đang đi ở giữa đường." Lục Tri Kiều lạnh lùng đáp trả, ôm lấy con gái vào lòng che chở.
Trên hình ảnh rõ ràng là bị đè đầu cưỡi cổ, khiến cô ấy vừa tức vừa đau lòng. Lục Tri Kiều luôn dạy con gái không được chủ động gây chuyện ở trường, nhưng cũng không thể sợ hãi, bị ai bắt nạt, thì bắt nạt lại, hậu quả để cô ấy gánh vác.
Con gái phòng vệ chính đáng, lại chịu oan uổng trước, lúc này cô ấy nhất định phải chống lưng cho con gái.
Người phụ nữ trung niên nhã nhặn lập tức tắt tiếng.
Ngược lại ông bố kia rất nóng nảy, đưa một tay ra chỉ trỏ, tức tối nói: "Vậy cũng không thể đánh người, cô có thể nói lại với giáo viên hoặc là mắng lại, không quan tâm đều được, chính là không thể đánh người, hiểu không?"
Người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, âm thanh thô lỗ, khí thế hùng hổ.
Lục Uy bị dọa tới co ro sau lưng mẹ.
"Anh không xem camera à? Là con gái anh động tay động chân với con gái tôi trước." Lục Tri Kiều không cam tâm chịu yếu thế, khuôn mặt lạnh lẽo toát lên mấy phần dữ dội, giống như mẹ hổ bị chọc giận.
"Vậy cũng không..."
"Cãi cái gì chứ!" Nhan Thư Dao vẫn đút tay trong túi không lên tiếng bỗng tiến lên phía trước một bước, hất cằm lên, khinh bỉ liếc ba người kia, sống mũi cao cao hừ lạnh: "Người là do tôi đánh, sao nào, nhìn mấy đứa này ăn trắng mặc trơn lợi dụng người ta không vừa mắt lâu rồi đấy! Cho các người thể diện các người không cần, ức hiếp người quá đáng, không phục thì đánh thêm một trận thử xem nào?"
"Nhan Thư Dao!" Cô Lưu quát lên.
Lông mi của Nhan Thư Dao dài mảnh như lông vũ, lười biếng nhìn giáo viên một cái, con ngươi đen láy đảo một vòng, bĩu môi.
Mới mười ba, mười bốn tuổi, đường nét khuôn mặt đã hoàn mĩ như tượng tạc, đẹp tới diễm lệ, cũng có chút thành thục, nhìn từ khoảng cách gần có cảm giác như con lai – người đẹp dù có nổi giận cũng rất bổ mắt.
Đây là đứa trẻ khiến giáo viên rất đau đầu, tự tung tự tác, giống như một con ngựa hoang không thể thuần phục, nhưng thành tích luôn rất tốt. Phụ huynh của Nhan Thư Dao rất bận, không thể gọi điện thoại, Wechat mất liên lạc từ lâu, tới giờ cũng không nhìn thấy bóng người.
Những lời của Lục Tri Kiều đã khiến ba phụ huynh kia đuối lí, bất ngờ bị đứa trẻ này phá rối, thái độ ngang ngược trực tiếp kích động các phụ huynh.
Hai người mẹ khác tức tối chỉ tay về phía Nhan Thư Dao, không nói thành lời.
"Ba cái tuổi đầu mà đã ngang ngược như thế rồi? Bố mẹ mày đâu? Có tới không?" Ông bố nóng nảy làm động tác muốn tiến lên phía trước.
Cô Lưu vội vàng đi tới kéo Nhan Thư Dao, lườm cô bé một cái: "Thái độ của em là sao hả, đánh người còn làm như mình có lí..."
Cả văn phòng đã náo loạn không thôi, thấy cô Lưu trách mắng học sinh của mình, Kỳ Ngôn không cách nào dửng dưng không để mắt, chí ít cũng phải cho thể diện, cô nhìn về phía Lục Uy, nhíu mày nói: "Lục Uy, đánh người là sai, biết không hả? Xin lỗi ngay đi."
Khoảnh khắc câu nói cất lên, Lục Tri Kiều sửng sốt mở to mắt, không thể tin được nhìn Kỳ Ngôn.
Sự việc đã sáng tỏ, là Nữu Nữu chịu oan ức trước, sau đó mới đánh trả, người ra tay trước cũng không phải là Nữu Nữu. Con trẻ không làm sai, dựa vào cái gì mà phải xin lỗi? Lục Tri Kiều biết Kỳ Ngôn là giáo viên, kẹp ở giữa rất khó xử, cũng không hi vọng nói đỡ, nhưng điều này không đại diện cho việc Kỳ Ngôn có thể không nói lí lẽ như thế.
Bị bắt nạt ở trường, nếu phụ huynh giáo viên xử lí không hợp tình hợp lí, rất dễ khiến cho trẻ lưu lại bóng ma tâm lí. Lục Tri Kiều muốn con gái biết bản thân không sai, phản kháng là đúng, nhưng nếu phải xin lỗi, có nghĩa là thừa nhận lỗi lầm chưa từng có.
Tương lai ngộ nhỡ bị bắt nạt, sẽ phản kháng, hay là cúi đầu nhẫn nhục?
Người này...
Kỳ Ngôn nhíu mày, rũ mắt nhìn Lục Uy, đáy mắt ẩn giấu một tia bất lực. Cô cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh giống như lửa, muốn đốt cháy khuôn mặt bản thân.
Trong lòng chua chát, Kỳ Ngôn không dám ngẩng mắt nhìn Lục Tri Kiều, chỉ có thể cầu nguyện đối phương hiểu mình, tin mình.
Tất cả đợi quay về rồi giải thích.
"Kỳ..." Lục Tri Kiều vừa định lên tiếng, bị con gái kéo lại.
Lục Uy nhìn mẹ, lại nhìn cô giáo, trong mắt sớm đã không còn vẻ ngang bướng ban nãy, cô bé sợ hai người sẽ cãi nhau ở đây, vội vàng cúi đầu xin lỗi ba đàn chị: "Xin lỗi."
Nhan Thư Dao trợn trừng mắt.
"Chỉ xin lỗi không không đủ, còn phải bồi thường!" Ông bố nóng tính nói.
Lục Uy lùi về sau nửa bước.
Lục Tri Kiều nhíu mày, vừa hé miệng, liền thấy Nhan Thư Dao nhanh chóng rút ví tiền trong túi ra, mở ra, rút ra mấy tờ tiền giấy màu hồng, ném xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mua chút thuốc bôi tốt vào, cẩn thận mất lộc!"
Nói xong, Nhan Thư Dao nắm lấy cổ tay Lục Uy, kéo người chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người ngẩn ra.
Lục Tri Kiều phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
Mặt trời dần dần lặn về đằng tây, kéo dài chiếc bóng của hai cô gái nhỏ.
"Nữu con!"
Lục Tri Kiều ra khỏi tòa nhà hành chính, gọi con gái, hai bóng người phía trước dừng lại, đồng loạt quay đầu. Cô ấy nhanh chân tiến về phía trước, nắm lấy tay con gái, ánh mắt lướt qua Nhan Thư Dao, khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Lục Uy cúi đầu không nói gì.
"Cô..." Âm thanh giòn tan của Nhan Thư Dao gọi Lục Tri Kiều, nghiêng đầu nhìn Lục Uy, rồi lại quay lại, "Chuyện này không liên quan tới Lục Uy, em ấy là người bị hại."
"Ba người kia vốn dĩ chơi chung với cháu, cháu hiểu rất rõ tính nết của bọn nó, bình thường cháu cũng thường xuyên mời bọn nó ăn uống, bọn nó ấy à, quen lợi dụng người khác rồi, bản thân không chịu bỏ ra một xu nào. Chẳng qua là vì bên cạnh cháu có nhiều bạn bè, mọi người cùng chơi với nhau, cháu cũng không tính toán, nhưng lần này thật sự rất quá đáng, nói thế nào nhỉ, là có cảm giác ưu việt, cảm thấy bản thân lớp 8 rồi, lớn hơn người khác một lớp, nên tự cho mình quyền được sai bảo."
"Cháu đã muốn đánh nhau với bọn nó từ lâu rồi, không cẩn thận lôi cả Lục Uy vào, thật sự rất xin lỗi, cô đừng mắng em ấy."
Cô gái nhỏ nói chuyện rất hợp tình hợp lí, phóng khoáng tự nhiên, ánh mắt vô cùng chân thành, hoàn toàn như hai người với dáng vẻ thiếu nữ phản nghịch ở trong văn phòng ban nãy.
Khoảng cách càng gần, nhìn kĩ một chút, vẻ ngoài cùng khí chất của đứa trẻ này rất tốt, chiều cao gần như tương đương với Lục Tri Kiều, đôi mắt đen xanh như thể đeo kính áp tròng, sáng rõ có thần, tóc tai nghiêng về màu nâu, hơi xoăn, hoàn toàn không giống học sinh cấp hai.
Cảm xúc của Lục Tri Kiều đang hỗn loạn, không biết nên nói gì, chỉ gật đầu, mỉm cười với Nhan Thư Dao.
Chuông tan tiết vang lên, tiết thứ ba, là thời gian lớp 7, lớp 8 tan học.
Sân trường vắng vẻ nhanh chóng ồn ào.
"Vậy cháu đi trước đây ạ." Nhan Thư Dao cười cười, vỗ vai Lục Uy, nháy mắt, quay người đi về phía tòa nhà dạy học.
Lục Uy cười ngốc.
Lục Tri Kiều thở dài, dùng lòng bàn tay vuốt ve mặt con gái, "Đi thôi, Nữu con, lên lấy cặp đi, chúng ta về nhà."
Mùa hè ngày dài hơn đêm, bầu trời hơn năm giờ chiều vẫn còn đang sáng tỏ, ráng chiều nhuộm đỏ đám mây nơi đường chân trời, chiếu rọi ánh sáng đỏ rực.
Kỳ Ngôn lái xe vào hầm để xe của khu nhà, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe màu đen đỗ ở vị trí bên cạnh, trái tim đột nhiên thắt lại, hô hấp ngừng lại. Cô đỗ xe, xuống xe, tắt máy, khóa cửa, đi thang máy lên tầng, nhìn con số biến đổi qua từng tầng, cảm giác lo lắng càng thêm rõ ràng.
Ting!
Tới tầng chín, Kỳ Ngôn ra ngoài, chậm rãi đi về phía phòng 901, gõ cửa nhà.
Người mở cửa là Lục Tri Kiều, khuôn mặt lạnh lùng ấy hiện lên trong tầm mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Ngôn bước vào trong, nắm lấy tay Lục Tri Kiều. Mà một giây sau đó, bị ra sức hất ra. Lục Tri Kiều quay người đi tới bên bàn ăn, rót cốc nước cho bản thân, uống nước.
Kỳ Ngôn rũ mí mắt, lặng lẽ thay giày, để túi xuống, đi tới ôm lấy Lục Tri Kiều.
"Đừng giận nữa."
"Nhé?"
"Buông tay." Lục Tri Kiều lạnh lùng quát. Trong lòng cô ấy vẫn còn lửa giận, muốn tự mình bình tĩnh lại, ai ngờ người này tìm tới cửa, vừa nhìn, liền khiến bản thân nhớ lại cảnh tượng ở trong văn phòng.
Kỳ Ngôn không động đậy, ngược lại ôm càng chặt, đôi môi nhích tới hôn lên mặt Lục Tri Kiều.
Cả tuần bận rộn, hai người chưa thể nói chuyện tử tế với nhau, tình hình buổi tối sinh nhật vẫn còn rành rành trước mắt, Kỳ Ngôn sốt ruột cần một chút ấm áp để an ủi trái tim cứng nhắc của bản thân. Nhưng chuyện phiền phức lại cứ nối tiếp nhau, hiện tại cô không có tâm tư nào khác, trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn giải thích.
Lục Tri Kiều nhíu mày, nghiêng đầu tránh đi, sau đó đẩy Kỳ Ngôn ra.
Sức lực quá lớn, Kỳ Ngôn không kịp phòng bị, bị đẩy mạnh một cái, lưng đập vào tủ. Cô ấy hít sâu một hơi, nắm lấy tóc, bất lực nói: "Ai ra tay người đó đuối lí, em biết Nữu Nữu oan uổng, nhưng quả thật đánh người là sai, hơn nữa em cũng rất khó xử."
"Là chị dạy con bé."
"Gì cơ?"
Lục Tri Kiều nhìn tường, nhàn nhạt nói: "Chị nói với con bé, bị bắt nạt thì phải đáp trả."
"Nhưng đối phương chưa ra tay, vốn dĩ chúng ta có lí, kết quả..."
"Không phải em cũng xem camera rồi sao? Nữu Nữu bị chặn trong góc tường! Nếu cô bé kia không tới kịp, thì không phải là mấy đứa trẻ đánh nhau, mà là con gái chị bị người ta đánh, em hiểu không?" Cảm xúc của Lục Tri Kiều đột nhiên kích động, nặng nề đặt cốc nước xuống, quay đầu nhìn chằm chằm Kỳ Ngôn, nghiêm giọng ngắt lời.
"..."
"Nếu thật sự xảy ra chuyện, em nói những đạo lí này có tác dụng gì?"
"Bình tĩnh một chút nào Kiều Kiều." Kỳ Ngôn thử đưa tay ra ôm lấy Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều nhăn mày đánh lên tay cô, hốc mắt ửng đỏ, "Em muốn chị bình tĩnh thế nào? Nữu Nữu bị bắt nạt thành thế kia, không thể phản kháng sao? Con bé không làm sai gì cả, em dựa vào cái gì mà bắt nó xin lỗi?"
"Em nghĩ cho Nữu Nữu nên mới..."
"Chị không bắt em phải nghĩ cho con bé! Chị biết em là giáo viên, là giáo viên chủ nhiệm, em phải giữ thể diện, em rất khó xử, cho nên chị không hi vọng em làm gì cả, nhưng chị đứng trên cương vị là một người mẹ bảo vệ con gái chị, em chỉ cần đừng tự ý hành động là được! Làm tốt phận sự giáo viên của em là được rồi!" Lục Tri Kiều rát cổ bỏng họng quát lên, cơn giận trong lòng như được châm thêm dầu, càng cháy càng hăng.
Người này tới chọc tức cô ấy đúng không?
Nói khó xử, Lục Tri Kiều có thể hiểu được, ở trong văn phòng cũng bỏ qua, dù sao nhiều người như thế, đôi bên phải cho nhau chút thể diện. Nhưng về tới nhà, chỉ có hai người, còn phải nói những lời để chọc tức cô ấy vậy không?
Cảm xúc là như thế, càng kích động, càng dễ dàng trở nên cực đoan, nhấn chìm trong hồ nước chết.
"Em không phải mẹ ruột của con bé, đương nhiên em không đau lòng, em cũng không thể thấu hiểu cảm giác đó, nếu đã như thế cũng xin em bớt nói lời bâng quơ!"
"Em nói bâng quơ?" Kỳ Ngôn chỉ vào mình, khó mà tin được nhìn Lục Tri Kiều, "Em nói bâng quơ cái gì? Những phụ huynh kia cãi nhau náo loạn ở văn phòng, em có thể làm gì? Cũng không phải học sinh cùng một lớp, giáo viên người ta cũng đang nhìn, em còn có thể làm gì? Cho nên chị cảm thấy em nói bâng quơ?"
Lục Tri Kiều quay mặt đi, mím môi không nói.
"Là chị vốn dĩ chưa từng tin tưởng em đúng chứ? Một câu giáo viên hai câu giáo viên, đúng, em là giáo viên, làm giáo viên chính là tội lỗi, hai phía đều muốn mắng chửi."
Kỳ Ngôn cười lạnh.
Trước đây Lục Tri Kiều luôn lấy thân phận giáo viên để trói buộc cô, hở một chút là nói cô thế này thế kia, giống những tháng ngày qua ở cạnh nhau, Kỳ Ngôn tưởng rằng đối phương đã lí giải, đã thấu hiểu, tấm lòng của cả hai đã thông suốt, nhưng không ngờ tất cả đều là do bản thân cô tự cho là.
Người phụ nữ này, chỉ sợ trước giờ trong lòng chưa từng thật sự để ý tới cảm nhận của cô.
Kỳ Ngôn cảm thấy buồn cười tới đáng thương.
Ấn đường Lục Tri Kiều nhíu càng chặt, trái tim đột nhiên lan tràn cảm giác ngạt thở dày đặc, cắn răng nói: "Con gái chị, chị tự dạy, không cần em lo chuyện bao đồng."
Âm thanh vừa dứt, cơ thể Kỳ Ngôn chấn động, chầm chậm mở to mắt.
Đồng hồ treo trên tường vang lên những tiếng tách tách chuyển động, bốn bề im lặng, âm thanh này như gợn sóng lăn tăn từng đợt từng đợt, lọt vào màng nhĩ của Kỳ Ngôn, nhất thời trở nên ù ù, cô cảm nhận được đau đớn.
Trong đồng tử màu nâu hiện lên góc mặt của Lục Tri Kiều, đường nét lạnh lùng cứng rắn, rất xa lạ.
Rất lâu sau, Kỳ Ngôn bật cười một tiếng.
"Đúng rồi, là em lo chuyện bao đồng, ở trong mắt chị, em chỉ là người ngoài, là lốp dự phòng, gọi thì đến đuổi thì đi."
Lục Tri Kiều mím môi, lòng bàn tay nắm chặt lấy áo, đột nhiên cười lạnh.
Cơn giận đang kìm nén trào ra, hóa thành nụ cười, có lẽ là bất lực, cũng có lẽ là chua xót, cũng có thể là khổ sở. Nhưng lọt vào trong mắt, trong tay Kỳ Ngôn, nó đại diện cho trào phúng, khinh bỉ, cùng với những suy nghĩ thực chất cất sâu trong nội tâm của Lục Tri Kiều.
Là ngầm thừa nhận.
Kỳ Ngôn hít thở sâu, móng tay sống chết đâm vào lòng bàn tay, nhịn tới đỏ mắt, trong ánh nước ẩm ướt mang theo sự tuyệt vọng, "Trong lòng chị, con bé mãi mãi là số một, em tính là cái gì chứ? Chị tùy tiện là có thể vứt bỏ em, em chỉ là cái rắm mà thôi."
Nước mắt lướt qua gò má, tạo thành hai vệt trong suốt.
"Chị yên tâm, sau này em sẽ không lo chuyện bao đồng nữa."
Kỳ Ngôn nghẹn ngào nói xong, lắc đầu, cầm túi lên, quyết đoán quay người rời đi.