Âm thanh trong điện thoại mang theo tiếng khóc lóc, vô cùng thê lương, Lục Tri Kiều nghe mà tê dại da đầu, lập tức phản ứng ra "chị ấy" là ai, không nhịn được hít sâu một hơi.
Chủ tịch hội đồng quản trị, người phụ nữ mà bản thân vô cùng sùng bái, đã đi rồi sao?
Lục Tri Kiều và chủ tịch không thân quen, cũng không có bao nhiêu tình cảm, những năm qua đối phương lại quanh quẩn ở nhà, gần như không nhìn thấy bóng dáng, càng ngày càng nhạt, càng ngày càng xa xôi trong kí ức của Lục Tri Kiều. Nhưng một người không hề có cảm giác tồn tại như thế, đột nhiên có một ngày rời đi, cô ấy mới phát hiện trong tim mình cất giấu một phần cảm xúc, sau đó sinh ra cảm giác bi thương nồng đượm.
Nghe thấy âm thanh run rẩy nghẹn ngào của Thư Mẫn Hy, trong lòng Lục Tri Kiều trào lên cảm giác đau lòng, thương tiếc, tiếc nuối, giống như thứ mất đi không phải là một người, mà là một thời đại.
Chớp mắt một cái, đã nhiều năm trôi đi.
"Chuyện khi nào thế ạ?"
"Nửa tiếng trước, chết não rồi." Đầu bên kia khóc lóc, ngừng lại giây lát, "Bây giờ tôi đang ở bệnh viện, đã liên lạc với phía tổ chức tang lễ rồi."
Trái tim Lục Tri Kiều thắt lại, đôi mắt ươn ướt, cô ấy rất mẫn cảm với từ "chết", hôm nay lại nghe được sau rất nhiều năm, gần ngay bên cạnh, nỗi sợ hãi cùng đau lòng vẫn còn như mới trong kí ức. Lục Tri Kiều cầm điện thoại, chần chừ rất lâu, nói: "Bên công ty có em rồi, chị cứ yên tâm."
"Đợi lát nữa tan làm, em có thể tới nhà tôi không?"
"Vâng." Cô ấy không do dự đáp ứng.
Im lặng giây lát, điện thoại đột ngột bị ngắt máy.
Lục Tri Kiều nhìn giao diện văn bản trên màn hình, thở dài. Hai hôm trước Thư Mẫn Hy về công ty, nhìn tinh thần có vẻ rất tốt, Lục Tri Kiều tưởng rằng bản thân có thể giải phóng, nhưng không kịp phòng bị được thăng chức, chưa được đôi ngày thì người kia đã lại ra đi, hôm nay cô ấy lại nhận được tin dữ.
Rất nhiều việc chồng chất lên nhau, tích thành núi, khiến người ta không kịp phản ứng.
Lại một cuộc gọi nữa gọi tới.
Là cấp dưới.
Hai hôm trước nhân sự trong công ty có chút biến động, toàn thể đón nhận một phen thăng chức, sau khi Lục Tri Kiều trở thành phó tổng giám đốc, Tôn Kiến vốn là giám đốc phòng Kinh doanh tiếp nhận vị trí giám đốc điều hành, quản lí ba bộ phận Kinh doanh, Thị trường cùng Quan hệ công chúng. Hai ngày nay Lục Tri Kiều và Tôn Kiến làm công tác bàn giao, công việc chất thành núi, tới việc chuyển văn phòng cũng phải dùng thời gian "trộm" về.
Lục Tri Kiều nghe điện thoại, vừa nói đã hết dăm ba phút, mấy câu nói không thể rõ ràng, dứt khoát đi xuống dưới.
Cô ấy cúp máy, nhìn văn bản đã được biên tập chỉnh sửa kĩ càng, quyết định tạm thời để sang một bên. Vì ngoài việc nhắn tin, còn phải mặt đối mặt giải thích, sợ lại xảy ra chuyện gì đó, dứt khoát đợi qua đôi ba ngày bận rộn này rồi tính.
Tới khi Lục Tri Kiều quay lại văn phòng, đã là 6 giờ 10 phút.
Bên ngoài trời mưa rả rích, những giọt mưa to bằng hạt đỗ hòa theo cơn gió đập lên cửa sổ bằng kính, sắc trời âm u mịt mù, dòng xe trên đường tắc nghẽn thành hàng dài, đèn đuôi xe vàng đỏ kết thành một mảng.
Ông trời cũng đang khóc.
Lục Tri Kiều gọi điện thoại cho con gái, nói bản thân không về ăn cơm, trong điện thoại, con gái đang cười vui vẻ, bên cạnh có âm thanh của Kỳ Ngôn, mơ hồ đáp lại một câu, sốt ruột cúp máy. Lục Tri Kiều nhìn màn mưa mông lung ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, quay người thu dọn đồ đạc rời đi.
Trên đường kẹt xe, Lục Tri Kiều lái xe suốt một tiếng mới tới được khu nhà, vì Thư Mẫn Hy đã đánh tiếng trước, nên bảo vệ để cô ấy lái xe vào.
Cổng sân đang mở, mọi tầng mọi phòng trong nhà đều đang sáng đèn, Lục Tri Kiều dừng xe trong sân, đóng cổng lại, vào nhà. Người làm mở cửa, vừa nhìn thấy Lục Tri Kiều, có chút muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn lên trên tầng, thở dài.
Trong lòng Lục Tri Kiều hiểu ra, lên tầng gõ cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, chỉ có một ngọn đèn tường ám vàng đang bật, Thư Mẫn Hy ngồi một mình trước bậu cửa sổ, co đầu gối chống cánh tay, một chân duỗi thẳng, dựa lưng vào gối, ánh mắt ngây ra nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chị Mẫn Hy." Lục Tri Kiều gọi Thư Mẫn Hy, chậm rãi đi tới.
Người kia nghe thấy âm thanh liền quay đầu, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ mệt mỏi, tóc tai có chút hỗn loạn, quần áo nhăn nhúm, dường như bỗng nhiên già đi mấy tuổi. Thư Mẫn Hy nhìn về phía Lục Tri Kiều, đôi môi khẽ động đậy: "Em tới rồi à."
Thư Mẫn Hy vừa khóc, mắt mũi đều đỏ ửng, nhìn cả người tiều tụy không thôi.
Lục Tri Kiều ngồi xuống cạnh cô, muốn ôm lấy tay cô, lại cảm thấy có chút không thỏa đáng, liền nắm lấy cổ tay Thư Mẫn Hy. Những lời an ủi hay gặp đã trào tới bên miệng, nhất thời không thể cất lên, tay nắm lấy, cuối cùng vẫn nắm lấy tay người kia.
Một tia chớp lóe lên, bầu trời vang lên tiếng sấm, cơn mưa ngày càng to.
Hai người yên lặng ngồi đó, không ai lên tiếng. Người biết, thì là bạn tri giao qua đời, người không biết, còn tưởng sinh ly tử biệt với người yêu – tất cả tình cảm sâu đậm, cũng chẳng qua chỉ thế mà thôi. Lục Tri Kiều càng nghĩ càng không hiểu.
Cảm giác đau buồn sẽ lây lan, cô ấy mới ngồi được mấy phút, trong lòng đã nghẹn tới khó chịu. Tia chớp, tiếng sấm, cơn mưa lộp bộp ngoài cửa sổ, không khí trầm lặng lúc này đang đục khoét cảm xúc của Lục Tri Kiều.
"Đã đưa tới nhà tang lễ rồi." Thư Mẫn Hy khàn khàn cất lời.
"Sáng mai sẽ hỏa thiêu."
Nhà tang lễ, cáo biệt, hỏa thiêu. Những ngôn ngữ này giống như pháo nổ rền vang trong đầu Lục Tri Kiều, đột nhiên nhắc lại kí ức của bản thân, nơi đó, Lục Tri Kiều không hề xa lạ. "Nhanh vậy ạ? Không cần... đăng cáo phó ở công ty sao ạ?"
"Chị ấy muốn ra đi yên tĩnh."
"Saki biết không?"
Thư Mẫn Hy ngẩn ra, sắc mặt trầm xuống: "Không thông báo với cô ấy."
Mối quan hệ đan xen của ba người, tạo thành một câu đố khó giải, Lục Tri Kiều bỗng có suy nghĩ hóng hớt, thường ngày cô ấy cảm thấy bản thân vào được công ty chắc chắn là vì duyên phận, do đã được định sẵn, nếu không tại sao lại trùng hợp như thế, gặp được những người giống hệt bản thân. Nhưng rõ ràng, hiện tại không phải lúc hóng hớt.
"Sáng mai..." Lục Tri Kiều dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn Thư Mẫn Hy, "Em cũng đi."
Thư Mẫn Hy nghiêng đầu, đôi mắt đen đờ đẫn lướt qua một tia ngạc nhiên, một lúc sau mới gật đầu: "Được. Thật ra cũng không có mấy người, chỉ có tôi, em, em trai chị ấy, còn có mấy bé gái mà chị ấy từng giúp đỡ."
Lục Tri Kiều khẽ vâng một tiếng, rũ mí mắt xuống.
Từ lâu đã nghe chủ tịch không cha không mẹ, một mình tới Giang Thành liều mạng, không ngờ còn có em trai. Cùng vào một độ tuổi, bên cạnh bọn họ chỉ còn một người thân duy nhất, rất giống nhau.
Nhớ tới lần trước tới thăm, căn nhà ngập tràn mùi hương, bày đầy hoa nhựa, Lục Tri Kiều không biết rằng đó là lần cuối cùng.
"Vậy tối nay em ở lại chỗ tôi đi, tự chọn một phòng, đồ đạc quần áo đều đầy đủ, tôi bảo tài xế đi đón Nữu Nữu tới, ngày mai đưa con bé đi học, còn chúng ta tới nhà tang lễ." Thư Mẫn Hy nhàn nhạt nói, sau đó dừng lại ho mấy tiếng, sụt sịt mũi.
Lục Tri Kiều cười cười, thấy có nước trên bàn, đứng dậy rót cốc nước cho Thư Mẫn Hy, lắc đầu nói: "Không cần, Nữu Nữu có người chăm sóc rồi."
"Ừm?"
"... Hàng xóm ở nhà đối diện."
Thư Mẫn Hy suy nghĩ giây lát, hỏi: "Thiên kim nhà tổng giám đốc Kỳ đúng không?"
Lục Tri Kiều ngẩn ra, không quen với xưng hô này, ngạc nhiên hỏi: "Sao chị biết?"
"Tổng giám đốc Kỳ sống chung khu nhà tôi, ở gần cổng, cuối năm ngoái tới nhà ông ấy, đã gặp con gái ông ấy. Về sau ngày em đi họp, cô ấy ở ngoài đợi, tôi đã gặp cô ấy, nói với nhau mấy câu."
"Nói... gì ạ?" Lục Tri Kiều đột nhiên trở nên căng thẳng.
Thư Mẫn Hy khẽ nói: "Cũng không có gì, chỉ là mấy câu khách sáo, cô ấy nói sống ở đối diện nhà em, hỏi có phải công ty chúng ta thường xuyên tăng ca hay không." Thư Mẫn Hy nói rồi ánh mắt có chút phiêu du, không tập trung, nhìn có vẻ không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này.
Lục Tri Kiều cũng không hỏi tiếp, đè lại cảm xúc, cô ấy rút điện thoại, gọi cho con gái thêm lần nữa.
Con gái nói đang ở nhà cô giáo Kỳ, đã ăn cơm, hiện tại đang làm bài tập, vội vã nói xong đôi câu lại oán thán với mẹ rằng điện thoại cục gạch không tốt, đáng thương nài nỉ. Lục Tri Kiều không lay động, vô tình cúp điện thoại.
"Em vẫn chưa ăn cơm đúng không?" Thư Mẫn Hy duỗi lưng, xuống khỏi bậu cửa sổ, "Ăn chung đi."
Lục Tri Kiều đứng dậy: "Vâng."
Nghi thức vĩnh biệt tổ chức vào chín giờ sáng. Sáng sớm Lục Tri Kiều thức dậy, gọi điện thoại cho con gái, con gái vừa dậy, âm thanh còn mơ màng, còn nghe thấy cả giọng của Kỳ Ngôn.
Trái tim Lục Tri Kiều chua xót, dặn dò con gái mấy câu, vội vàng cúp điện thoại.
Không lâu sau, Thư Mẫn Hy cũng dậy, tối qua ngủ không ngon, dường như cả đêm nằm mơ thấy ác mộng, lúc này càng thêm tiều tụy cùng mệt mỏi. Hai người đánh răng rửa mặt xong, cùng nhau xuống nhà ăn sáng, Thư Mẫn Hy ăn rất ít, gần như không động đã no, Lục Tri Kiều cũng không có tâm trạng ăn uống, vội vàng thu dọn rồi xuất phát.
Nhà tang lễ nằm ở ngoại ô phía tây, ngược đường với bên Ninh Hồ, phải lái xe xuyên qua toàn bộ Ninh Thành.
Chiếc xe vững vàng cả đường, hai người mặc đồ đen, sánh vai ngồi trên ghế sau, Thư Mẫn Hy ôm theo khung ảnh, lật úp lại, không nhìn thấy nội dung trong ảnh, từ lúc lên xe đã bắt đầu lặng lẽ rơi lệ, dần dần không khống chế được chuyển thành khóc lóc, không khí bi thương thê lương ấy lan tràn khắp xe.
Từ trước tới giờ Lục Tri Kiều không biết năng lực đồng cảm của bản thân lại mạnh như thế, nghe thấy tiếng khóc lóc đè nén của người bên cạnh, vô thức cũng buồn bã theo, vành mắt chua xót.
Cô ấy đặt một tay lên vai Thư Mẫn Hy.
Người đang chìm đắm trong bi thương không hề có phản ứng, hai mắt ngẩn ngơ nhìn về phía trước, ngón tay sống chết nắm lấy khung ảnh trong lòng, nhất thời vô lực, khung ảnh trượt xuống, lộ ra chính diện bức ảnh.
Là bức ảnh chụp chung của hai người phụ nữ.
Lục Tri Kiều bất cẩn nhìn một cái, chỉ nhận ra một người trong đó là chủ tịch Cố Thù Ninh, còn người còn lại, rất xa lạ. Nhưng hai người đều rất đẹp, đẹp tới diễm lệ, không phân biệt được ai đẹp hơn ai.
Không đợi Lục Tri Kiều nhìn rõ, bàn tay run rẩy của Thư Mẫn Hy đã nắm lấy khung ảnh, che chắn nghiêm ngặt khuôn mặt của hai người phụ nữ ấy.
Chín giờ, chiếc xe tới nhà tang lễ.
Hôm qua vừa mưa, hôm nay trời đã quang, ánh nắng buổi sáng ngày đầu hạ trùm lên nhà tang lễ, nhưng ánh vàng tượng trưng cho sự mới mẻ ấy không thể xua đi hơi thở trầm ngâm nghiêm trang của nơi này. Trong góc khuất âm u mà ánh mặt trời không chiếu tới, ngập tràn vẻ tĩnh mịch thê lương.
Thư Mẫn Hy đã khóc tới toàn thân run rẩy, đôi chân mềm oặt đi lại khó khăn. Lục Tri Kiều đỡ Thư Mẫn Hy xuống xe, đứng một lúc, nhưng không ngờ gặp một người quen đi tới.
"Tử Long?"
Bốn mắt nhìn nhau.
Cơ thể cao lớn của người đàn ông dường như sụt lún đi rất nhiều, trước giờ khuôn mặt luôn mang theo ý cười ấm áp phủ lên một tầng u ám nồng đượm, chớp mắt đã già nua. Ôn Tử Long nhìn thấy Lục Tri Kiều, trong mắt không có vẻ ngạc nhiên, có lẽ là không có thời gian để cảm nhận, hoặc cũng có thể là vì chuyện gì đó.
Lục Tri Kiều nghi hoặc hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Nơi này, ngoại trừ nhân viên, những người khác nguyện cả đời này không phải tới dù chỉ một lần.
Ôn Tử Long nhíu mày, đôi mắt ửng đỏ, nhỏ tiếng nói: "Cố Thù Ninh là..." Âm thanh vừa dứt, sắc mặt của Lục Tri Kiều trắng bệch, Ôn Tử Long nhìn Thư Mẫn Hy đã khóc thành lệ nhân, đôi môi động đậy: "Bạn gái của chị tôi."
Thật ra không có gì khác biệt, anh đã coi Cố Thù Ninh như chị ruột của bản thân. Người đó chính là chị gái.
Lục Tri Kiều ngây ra tại chỗ, đôi môi khẽ hé ra, rất nhiều tin tức dâng trào trong đầu, khuấy động khiến suy nghĩ của cô ấy hỗn loạn. Lục Tri Kiều còn chưa kịp sắp xếp tỉ mỉ, đã nghe thấy Ôn Tử Long nói: "Nhân viên nói vẫn chưa trang điểm xong, chúng ta vào trong trước đi, bên trong đã bài trí xong rồi."
Nói xong, anh đỡ lấy Thư Mẫn Hy trong tay Lục Tri Kiều, đỡ vào bên trong.
Nhà tang lễ thành phố, mỗi ngày đều tổ chức rất nhiều lượt nghi thức cáo biệt, hỏa thiêu mấy chục thi thể, đại sảnh nơi truy điệu được sử dụng liên tục. Vì không muốn bị người khác làm phiền, cũng tuân theo di nguyện lập tức hỏa táng của chị gái, Ôn Tử Long không tổ chức quy mô lớn, chỉ tổ chức một lễ truy điệu nhỏ, cuối cùng nhìn một cái.
Ôn Tử Long mang hết hoa anh túc bằng nhựa trong nhà Cố Thù Ninh tới, thay thế toàn bộ hoa cúc trắng mà nhân viên nhà tang lễ đã bố trí xong.
Phòng truy điệu trở nên đỏ ửng, duy chỉ có tấm rèm phía sau bài vị là màu trắng, bên trên có hai khung ảnh lớn, đặt sát gần nhau, hai người phụ nữ trên bức ảnh trắng đen, một người là Cố Thù Ninh, người còn lại là...
Lục Tri Kiều nhìn bức ảnh xa lạ, cảm thấy đôi mắt của người phụ nữ ấy rất giống Kỳ Ngôn, dài mà không hẹp, ngậm theo nước thu, tuy dung mạo nụ cười đông cứng, nhưng rất quyến rũ.
Bạn gái của Cố Thù Ninh sao?
Đã chết?
"Có thể vào trong nhìn không? Tôi muốn đặt bông hoa này vào tay chị ấy..." Bên tai truyền tới âm thanh đang đè nén run rẩy của Thư Mẫn Hy.
Không biết nhân viên trang điểm đã ra từ lúc nào, người đó mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang găng tay, tóc búi cao, ánh mắt lạnh lùng toát lên mấy phần nghiêm trang, nghe xong lắc đầu: "Xin lỗi, phòng hóa trang không cho phép người nhà vào trong, tôi có thể đặt hoa giúp cô."
"Cầu xin cô..."
"Thật sự không được."
Lục Tri Kiều nhìn một lúc, điện thoại trong túi vang lên, cô ấy cầm lên xem, là cuộc gọi của Kỳ Ngôn, vội bước nhanh ra ngoài.
"Alo?"
Bên kia truyền tới âm thanh giảng bài của Kỳ Ngôn.
Lục Tri Kiều ngây ra, lặng lẽ nghe một lúc, điện thoại bị cúp. Sau đó cô ấy nhận được một tin nhắn của Kỳ Ngôn: Không cẩn thận ấn phải, không có chuyện gì.
"..."
Lục Tri Kiều nhìn mấy chữ ấy ngẩn ra, đáy lòng trào lên cảm giác thất vọng, thu điện thoại lại, quay người vào đại sảnh.
Những người tham gia lễ truy điệu lần lượt tới nơi, như Thư Mẫn Hy đã nói, rất ít, tính cả bọn họ cũng không tới mười lăm người, ngoài Ôn Tử Long, tất cả đều là nữ giới, người trẻ nhất chừng đôi mươi, mọi người đều mặc đồ đen, đội khăn trắng, mặt mày nghiêm trang.
Thời gian truy điệu không dài, không ai gào khóc, chỉ có những tiếng thút thít trập trùng bị đè nén.
Cố Thù Ninh đã được trang điểm nằm trong quan tài, sắc mặt hồng hào sống động, vẻ mặt yên bình, giống như đang ngủ. Trong tay cầm một bó hoa anh túc, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn mảnh mai, hai tay đan lấy nhau đè lên khung ảnh, nhìn kĩ lại, dường như khóe miệng còn có ý cười.
Thư Mẫn Hy bò bên quan tài, khóc tới xé gan xé phổi.
Đây là lần cuối cùng nhìn nhau, rất nhanh, sau khi vào lò hỏa thiêu, tất cả những chuyện xưa đều hóa thành tro bụi, trên đời này sẽ không còn Cố Thù Ninh nữa.
"Chị Ninh Ninh, đi tìm chị ấy đi, chị ấy đã đợi chị mười lăm năm rồi..."
"Kiếp sau đừng khổ như vậy nữa."
Thư Mẫn Hy không ngừng lẩm bẩm, mơ hồ không rõ.
Lục Tri Kiều đứng ở một bên, nắm lấy tờ giấy lau nước mắt, cắn chặt lấy môi không để bản thân phát ra tiếng.
Vốn dĩ chỉ là thương tiếc buồn rầu, nhưng nghe được những lời của Thư Mẫn Hy, Lục Tri Kiều thấp thoáng hiểu ra chuyện gì đó, lại nhìn lên bức ảnh của người phụ nữ trên linh đường, hoang mang nghĩ tới Kỳ Ngôn. Khoảng cách xa nhất chính là giữa sự sống và cái chết, hai người đã từng cùng nhau trải qua, đã may mắn sống sót, nếu hôm nay đổi lại là bất kì ai giữa cô ấy và Kỳ Ngôn.
Ai biết khi nào bất ngờ sẽ ập tới?
Sinh ly tử biệt mười lăm năm, cho dù chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy giày vò đau đớn.
Nước mắt lã chã rơi xuống, càng chảy càng nhiều.
Không biết bản thân đang khóc cho người qua đời, hay là cho những hiểm nguy đã từng trải qua bây giờ nghĩ lại còn sợ, hoặc chăng lo lắng tất cả những việc có thể xảy ra trong tương lai.
Cô ấy cứ mãi bị nhốt trong bóng ma quá khứ không thoát ra được, cứ mãi lo lắng những chuyện có thể xảy đến, duy chỉ không quy hoạch hiện tại vào trong đầu. Cô ấy đã bỏ qua tất cả những lựa chọn hiện tại đều có thể ảnh hưởng tới tương lai, cô ấy càng bi quan, càng dễ rơi vào bi kịch, cuối cùng giả thiết trở thành hiện thực.
Tới một ngày bản thân già rồi, sắp đối mặt với cái chết, trong đầu cưỡi ngựa xem hoa nhớ lại một đời, nhưng chỉ còn lại trống rỗng, không có bất kì điều gì.
Mà hiện tại, cô ấy có con gái, có Kỳ Ngôn, có bạn bè. Có tình thân, có tình bạn, cũng có tình yêu.
Đều là những thứ vô cùng quý giá.
Sau khi lễ truy điệu kết thúc, nhân viên đẩy quan tài vào phòng hỏa táng, người nhà dừng bước.
Chiếc nhẫn kia không thể thiêu, được tháo xuống giao lại cho Ôn Tử Long, đợi tới lúc lấy tro cốt, anh bỏ nhẫn vào hũ đựng tro, nếu đã là chị gái, vậy nên để anh đưa về nhà.
Ra khỏi nhà tang lễ, mặt trời đã treo trên đỉnh đầu.
Có lẽ là khóc mệt rồi, đôi mắt Thư Mẫn Hy sưng đỏ, vô lực dựa vào Lục Tri Kiều, không nói lấy một lời. Lục Tri Kiều đỡ Thư Mẫn Hy lên xe, đứng bên cửa chần chừ giây lát, quay đầu nhìn về phía Ôn Tử Long – người kia đang ôm hũ tro cốt, đang tạm biệt những người tới chia buồn khác.
Lục Tri Kiều có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng nhịn lại.
"Tri Kiều."
"?"
Lục Tri Kiều đang muốn lên xe, bị gọi lại.
Ôn Tử Long nhăn mặt đi tới, nhìn vào trong xe một cái, khàn khàn nói: "Chị Mẫn Hy, nhờ chị giữ hộ em một lúc, em về cất đồ, sẽ quay lại tìm hai người ngay."
"Được, không có gì."
Người đàn ông còn muốn nói gì đó, chần chừ do dự rất lâu, cuối cùng lắc đầu, xin lỗi khom lưng với Thư Mẫn Hy, quay đầu lên xe mình.
Lục Tri Kiều thở dài một tiếng, lên xe đóng cửa.
Quay về Ninh Hồ, người làm trong nhà đã chuẩn bị xong cơm trưa, nhưng Thư Mẫn Hy không nhìn, đi thẳng lên tầng, ngã xuống giường.
Biết Thư Mẫn Hy cũng không nuốt nổi, Lục Tri Kiều không khuyên, xuống nhà tự ăn. Cô ấy bảo người làm hâm lại cơm canh, xách túi ngồi trong phòng khách trên tầng ba, đối diện với phòng ngủ chính, canh chừng ở đó.
Người kia ngã ra giường bất động.
Một lúc sau, Lục Tri Kiều nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng, vừa nhìn, thấy người kia đã ngủ, hô hấp vững vàng, nhưng ấn đường vẫn đang nhíu chặt.
Cô ấy lại lui ra phòng khách.
Nhắn tin cho trợ lí, buổi chiều không tới công ty.
Cứ ngồi mãi, canh mãi như thế, không biết qua bao lâu, suýt chút nữa bản thân cũng ngủ mất, mí trên mí dưới đánh nhau, sau đó bị tiếng rung từ điện thoại dọa giật thót, mơ mơ màng màng mở mắt.
"Alo?"
"Nữu Nữu ở trường đánh nhau với bạn học, bây giờ chị có thể tới đây một chuyến không?" Âm thanh đè nén của Kỳ Ngôn truyền tới từ loa thoại.