Lời của con gái giống như tiếng sấm vang bên tai, Lục Tri Kiều đột nhiên cứng người, lông mi cong dài rung lên, mặt biến sắc. Cô ấy vô thức buột miệng nói: "Sao con biết?"
Nói xong, đột nhiên ý thức được câu nói này biến tướng đồng nghĩa với thừa nhận, hối hận không thôi, ước gì có thể cắn lưỡi mình.
Hai người nào đã yêu đương?
Chỉ là...
Ám muội mà thôi.
Tối nay, Lục Tri Kiều quyết định muốn xác định quan hệ với Kỳ Ngôn, không ngờ con gái cho cô ấy một đả kích, khiến dũng khí khó khăn lắm mới gom góp được của Lục Tri Kiều bị đánh tan thành mây khói. Lục Tri Kiều còn chưa kịp đón lấy niềm vui ngọt ngào kia, đã bị ép buộc đối diện với hiện thực tàn nhẫn.
"Rất dễ nhìn ra mà." Lục Uy lẩm nhẩm, thấy sắc mặt mẹ không ổn, rụt cổ lại, nhỏ tiếng lí nhí: "Mẹ và cô Kỳ giống như nam chính nữ chính trong phim truyền hình..."
Lục Tri Kiều nhíu mày, chột dạ tránh đi ánh mắt của con gái.
Nhớ lại từng lần chung đụng nhỏ nhặt của bản thân và Kỳ Ngôn, đã vô cùng cẩn thận, cố gắng tránh con gái, nếu thật sự không tránh được cũng sẽ không làm những hành động thân mật quá mức. Một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi nào hiểu tình yêu đồng tính, chỉ là cảm thấy quan hệ của mẹ và cô giáo rất tốt thôi, đúng không? Lục Tri Kiều nghĩ như thế.
Vì buổi tối hôm nay, Lục Tri Kiều đã làm công tác tư tưởng cho bản thân suốt một tuần lễ, liệt kê tất cả tình huống có khả năng xảy ra, nghĩ sẵn kế hoạch đối phó, duy chỉ không ngờ tới bất ngờ mà con gái mang tới cho bản thân. Đương nhiên, Lục Tri Kiều từng nghĩ nên giải thích với con gái thế nào, phương pháp tốt nhất là đợi Lục Uy lớn hơn một chút sẽ tính, mà trong mấy năm đó bản thân và Kỳ Ngôn có thể duy trì tình trạng "tình bạn" trước mặt con trẻ. Chỉ là không ngờ Lục Uy đã biết từ lâu, không cho Lục Tri Kiều bất kì cơ hội chuẩn bị nào.
Rõ ràng, cô ấy đã đánh giá thấp mức độ trưởng thành sớm của con gái.
Phải làm sao đây?
Con gái sẽ nhìn nhận cô ấy thế nào? Liệu có cảm thấy mẹ là biến thái? Không chỉ biến thái, mà còn không biết chừng mực, qua lại với cô giáo? Liệu có phải hình tượng của cô ấy đã hoàn toàn sụp đổ trong mắt con gái rồi hay không?
Sắc mặt Lục Tri Kiều tái nhợt, ngón tay nắm chặt lấy áo tắm, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Đột nhiên nhớ ra chuyện con gái đọc truyện tranh Đam mỹ, lúc đó cô ấy rất lo lắng, con gái tiếp xúc với tác phẩm đồng tính quá sớm, không tránh được việc tưởng tượng chủ quan, sẽ có một ngày liên tưởng tới bản thân và Kỳ Ngôn. Cũng là Lục Tri Kiều quá tự tin, tưởng rằng bản thân có thể mãi mãi duy trì một khoảng cách nhất định với Kỳ Ngôn, trong lòng mang theo suy nghĩ cầu may.
Con gái nói cô ấy và Kỳ Ngôn giống phim truyền hình, có nghĩa là không có chứng cứ xác thực, chỉ cần Lục Tri Kiều sống chết không thừa nhận...
Như thể tối nay chính là một sự trào phúng.
Lục Tri Kiều ngẩng mí mắt lên, ánh mắt nhìn chiếc bánh kem ba tầng – nến chưa được thắp lên, quà vẫn chưa tặng, tấm lòng vẫn chưa kịp bày tỏ.
Không thừa nhận, đồng nghĩa với việc từ bỏ Kỳ Ngôn.
Hốc mắt Lục Tri Kiều ửng đỏ, cúi đầu, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, áo tắm bị nắm rất chặt. Cô ấy chớp chớp mắt, ép nước mắt vào trong, đã quyết định lựa chọn trong khoảnh khắc ấy.
"Nữu con..." Lục Tri Kiều ngẩng đầu lên, sắc mặt hồi phục bình thường, kéo lấy tay con gái cười nói.
"Con nghe mẹ nói, không phải như con nghĩ đâu, mẹ và cô Kỳ đều là phụ nữ, làm sao có thể yêu đương được chứ? Con còn nhỏ tuổi, xem ít mấy bộ phim truyền hình tình yêu kia thôi."
Mỗi chữ nói ra, đều là một nhát dao, đâm thẳng vào trong tim Lục Tri Kiều, đau tới co rút.
Lục Tri Kiều vừa nói vừa âm thầm xin lỗi.
Người yếu ớt như cô ấy, không xứng với Kỳ Ngôn, cô ấy cũng chẳng qua là bị niềm vui nhất thời làm đầu óc say sẩm, quên mất bản thân không thể hưởng thụ cuộc sống như người bình thường. Hiện thực như một cái bạt tai, hung hăng tát lên mặt Lục Tri Kiều.
Lục Uy chăm chú nhìn khuôn mặt của mẹ mình, không hề để tâm nói: "Nhưng con đã quan sát hai người lâu lắm rồi, rõ ràng chính là yêu đương."
Lục Tri Kiều ngây ra.
"Hơn nữa cô Kỳ tốt với mẹ như thế, hiện tại mẹ không thừa nhận, rất giống người đàn ông cặn bã trong phim truyền hình, muốn vứt bỏ cô Kỳ, cô ấy biết được chắc chắn sẽ đau lòng chết mất." Cô gái nhỏ nói rất nghiêm túc.
Kỳ lạ quá.
Tại sao mẹ lại không thừa nhận?
Buổi tối hôm đó hai người hôn nhau rất nhiệt tình, không phải là cô bé mộng du hoa mắt đúng không? Cô bé và bạn tốt sẽ không hôn nhau như thế. Thế giới của người lớn thật khó hiểu, yêu thì yêu đi, có gì mà phải che đậy, cô Kỳ cũng không phải người xấu.
Tuy ban đầu lúc mới phát hiện, Lục Uy cảm thấy có chút khó chịu, nhưng so với người bố trước giờ chưa từng gặp mặt, rõ ràng cô Kỳ gần ngay trước mặt tốt hơn rất nhiều. Cô Kỳ xinh đẹp, dịu dàng lại ân cần, còn thương cô bé, nấu ăn cho cô bé, còn yểm trợ cho cô bé, các bạn học khác trong lớp đều chưa từng được đãi ngộ như thế. Mẹ không cần cô Kỳ, cô bé cần.
Tâm tư bị một câu nói của con gái vạch trần, Lục Tri Kiều hoảng hốt, trách móc: "Không được nói lung tung!"
"Con không nói lung tung." Lục Uy chu môi, "Hai người làm gì cũng không nói cho con..."
Đứa trẻ trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, đột nhiên trở nên không dễ đối phó, Lục Tri Kiều vô cùng hoảng loạn, thấy không có cách nào khống chế tình hình, có chút phiền muộn, trách móc: "Đi về ngủ đi."
"Con không về, con muốn ăn bánh kem."
"Về!"
Lục Tri Kiều trưng mặt lạnh, đáy mắt kèm theo cơn giận, cô gái nhỏ bị dọa tới giật mình, đột nhiên cảm thấy tủi thân, chu môi ra, tháo chiếc vương miện giấy xuống, buồn bã xỏ giày rời đi.
Khi cửa đóng lại, vừa hay khúc nhạc cũng kết thúc, tiếng đàn pi-a-nô trong trẻo trong hộp nhạc đột nhiên dừng lại, căn phòng yên tĩnh khác lạ.
Lục Tri Kiều nằm trên sô-pha, nhắm mắt lại.
Con gái nói không sai, cô ấy đã lựa chọn từ bỏ Kỳ Ngôn, cô ấy không chỉ yếu ớt, mà còn rất cặn bã. Trong chuyện tình cảm, Lục Tri Kiều không có cách, chỉ có thể để người ta xỏ mũi dắt đi, bản thân lúc này giống như con thuyền nhỏ bé lênh đênh trên biển cả rộng lớn, cô lập không nơi bám víu.
Nếu Kỳ Ngôn ở đây thì tốt rồi.
Người bị Lục Tri Kiều "từ bỏ", cũng là người mà lúc này Lục Tri Kiều muốn gặp nhất.
Gần tám giờ rưỡi, âm thanh thang máy mở cửa truyền từ hành lang tới, Lục Tri Kiều đột ngột ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía cửa nhà. Mấy giây sau, cửa mở ra, bóng người cao ráo của Kỳ Ngôn tiến vào trong nhà.
Trong nhà tỏa ra ánh đèn dịu dàng, phòng khách rộng lớn được trang trí giống như trong mơ, dòng chữ "Happy Birthday" màu vàng lọt vào trong mắt, Kỳ Ngôn ngẩn ra trước cửa, phản ứng đầu tiên tưởng rằng bản thân vào nhầm nhà, cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay, lại nhìn khóa cửa.
Là phòng 902, là nhà cô, không sai.
Tại sao...
Kỳ Ngôn ngẩn người đôi giây, di chuyển tầm mắt, nhìn thấy Lục Tri Kiều mặc đồ ngủ ngồi trên sô-pha, còn chưa kịp vui vẻ, đã bị đôi mắt ửng đỏ ấy dọa giật thót, vội vàng cởi giày, chân trần đi tới, "Sao thế?"
Cô ôm lấy Lục Tri Kiều, vòng tay cảm nhận được trơn trượt lại mềm mại.
Ngửi thấy mùi dầu gội đầu quen thuộc, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, Lục Tri Kiều sụt sịt mũi, mềm nhũn đi, hai tay ôm chặt lấy cổ Kỳ Ngôn, vùi mặt vào tóc cô.
"... Nữu con biết quan hệ của chúng ta rồi." Âm thanh có chút nghẹn ngào.
Áo ngủ dài qua đầu gối, Lục Tri Kiều vừa nhấc tay lên, vạt áo cũng nhấc lên theo, không thừa không thiếu thấp thoáng lộ ra nơi riêng tư.
Kỳ Ngôn nhìn chăm chú, nuốt nước bọt, đột nhiên hoàn hồn, "Chúng ta... có quan hệ gì?"
"Con bé nói chúng ta đang yêu nhau."
Lục Tri Kiều vô thức động đậy cánh tay, không biết vạt áo lại nhấc lên cao thêm một chút, phong cảnh ấy như ẩn như hiện, khiến người ta nghĩ về nơi xa xôi. Nhưng Kỳ Ngôn đã không còn tâm trạng thăm quan, cô như bị sét đánh, ngẩn ra: "Sao Nữu Nữu biết được?"
Khoảnh khắc đầu tiên nghĩ tới buổi tối trong khách sạn ở núi Tùng. Lẽ nào nửa đêm cô mò sang giường Lục Tri Kiều, đã bị Lục Uy nhìn thấy?
Nghĩ lại lúc bình thường, mọi tiếp xúc của hai người đều thận trọng lại cẩn thận, hoàn toàn tránh khỏi tầm mắt con trẻ, duy chỉ có lần ôm nhau trên sô-pha là bị nhìn thấy, cũng đã hơn nửa năm trôi qua, nếu con trẻ phát hiện, có lẽ đã nói ra từ lâu.
Sao có thể chứ?
Kỳ Ngôn lại nhớ tới truyện tranh Đam mỹ. Với kinh nghiệm phán đoán của cô, phần lớn người đọc truyện tranh Đam mỹ là gái thẳng siêu cấp, căn bản không đọc Bách hợp, càng không thể liên tưởng suy đoán người bên cạnh bản thân.
Kỳ Ngôn có chút hoảng hốt.
So với việc Lục Uy biết chuyện giữa hai người, Kỳ Ngôn càng lo lắng về phản ứng tiêu cực của Lục Tri Kiều với chuyện này. Hai người từng bước từng bước đi tới hiện tại, đã trải qua rất nhiều chuyện, thời khắc giữa ranh giới của sự sống và cái chết cũng đã trực tiếp đối diện, khó khăn lắm mới có một tia hi vọng mây tan trời lại sáng, cô không cam tâm bị bóp chết như thế này.
Kiều Kiều coi trọng con gái nhường nào, Kỳ Ngôn đều biết.
"Nữu con nói đã quan sát chúng ta rất lâu, còn nói cái gì mà chúng ta giống nam chính nữ chính trong phim truyền hình..." Lục Tri Kiều nhỏ tiếng thút thít, thuật lại những lời con gái vừa nói ban nãy một lượt.
Càng nhớ lại, trái tim Lục Tri Kiều càng loạn, càng cảm thấy tuyệt vọng.
Còn có một chút chột dạ.
Tuy Kỳ Ngôn lo lắng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng tư duy, hỏi: "Lúc Nữu Nữu nói ra có phản ứng, biểu cảm gì?"
Lục Tri Kiều ngẩn ra giây lát: "Không có phản ứng gì, cũng không có biểu cảm gì, hình như... cũng không có lấy một chút hiếu kì." Nói xong, cô ấy thoát khỏi cái ôm của Kỳ Ngôn, nắm lấy tay của cô, "Phải làm sao đây? Chị phải giải thích với con bé thế nào đây?"
"Không sao, Kiều Kiều, nghe em nói, Nữu Nữu không phản ứng mạnh, chứng tỏ sự việc không nghiêm trọng như chị nghĩ. Đừng hoảng, chúng ta cùng nhau đối mặt, thẳng thắn giải thích với Nữu Nữu, em ấy..."
"Không được!" Lục Tri Kiều ngắt lời, lắc đầu giống như trống bỏi, "Không thể thẳng thắn trước mặt Nữu Nữu, không thể dạy hư con bé, con bé con nhỏ, vốn dĩ không hiểu, ngộ nhỡ con bé cảm thấy mới vẻ chơi vui, lại học theo chúng ta thì phải làm sao? Kỳ Ngôn, chúng ta tách ra một thời gian đi..."
Lục Tri Kiều nắm lấy cánh tay Kỳ Ngôn, con ngươi đen láy lộ ra vẻ sợ hãi, giống như sau lưng có một bàn tay vô hình, muốn kéo Lục Tri Kiều về lại vực sâu.
"Dạy hư?" Kỳ Ngôn nhìn khuôn mặt của bản thân trong mắt Lục Tri Kiều, chầm chậm lạnh đi, tối tăm, trầm ngâm.
"Chị cảm thấy, thích người cùng giới là 'xấu' à?"
Câu cuối cùng, càng khiến đáy lòng Kỳ Ngôn lạnh lẽo.
Tuy biết Lục Tri Kiều để tâm tới con gái nhường nào, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng Kỳ Ngôn không ngờ Lục Tri Kiều có thể nói dứt khoát như thế, không hề nghĩ ngợi như thế. Một câu "dạy hư", "tách ra" nhẹ bẫng, liền có thể xóa sạch toàn bộ tình cảm của hai người.
"Hơn nữa, tách ra thế nào? Chúng ta từng yêu nhau à?" Kỳ Ngôn nhếch khóe môi lên.
Cổ họng Lục Tri Kiều nghẹn lại, cảm giác đau đớn dày đặc lan tràn trong tim, cô ấy chầm chậm thả lỏng cánh tay Kỳ Ngôn ra, nhích sang bên cạnh, cúi đầu xuống, tiện tay kéo lấy áo ngủ che đầu gối, không nói một lời.
Hộp nhạc phát ra giai điệu lãng mạn, tiếng đàn pi-a-nô trong trẻo căng tràn, khúc nhạc du dương.
Có cơn gió thổi từ ngoài cửa vào, tấm rèm sao trên trần nhà khẽ lắc lư chạm vào nhau, phản xạ ánh đèn dịu dàng ấm áp, phát ra những tiếng trong trẻo như tiếng chuông. Lục Tri Kiều bất động ngồi đó, tóc tai rũ xuống che đi góc mặt của bản thân, càng thêm cô đơn hiu quạnh.
Một giọt nước mắt "tách" rơi xuống, thấm vào áo ngủ, rất nhẹ, giọt nước trong suốt chầm chậm lan ra.
Kế hoạch buổi tối nay, làm cách nào cũng không thể tiến hành được nữa, hai người còn chưa xác định quan hệ, đã bị con gái nhìn thấy, nếu xác định rồi, có phát triển thực chất, không biết con gái sẽ nghĩ như thế nào.
Kỳ Ngôn ngồi bên cạnh quan sát, trái tim đã lạnh đi đau đớn như bị kim châm, cuối cùng không nhịn được, nhích người tới nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tri Kiều, "Kiều Kiều... em biết chị đang lo lắng điều gì, nhưng lúc này sự tình vẫn rất mơ hồ, chị đừng tự suy diễn là do bản thân. Nếu chị không tiện nói chuyện này, để em đi nói với Nữu Nữu, hỏi suy nghĩ của em ấy, sau đó giải thích với em ấy."
"Đừng tìm Nữu Nữu." Lục Tri Kiều sụt sịt mũi, nước mắt ào ào rơi xuống, "Để con bé quên đi, chỉ cần chị kiên quyết phủ nhận, nó sẽ không nghĩ nhiều nữa."
"Tại sao phải phủ nhận? Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, dũng cảm một chút, chúng ta cùng nhau đối diện không tốt hơn sao?" Kỳ Ngôn nhíu mày, đưa tay ra lau nước mắt cho Lục Tri Kiều, nhưng càng lau càng nhiều.
"Chị luôn miệng nói tin tưởng em, nhưng hôm nay thật sự gặp phải khó khăn, chị có tin tưởng em không?"
Lục Tri Kiều ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng hòa cùng nước mắt lướt qua một tia hoảng loạn, "Không phải chị không tin em, chỉ là chị không tin bản thân mình..."
Kỳ Ngôn ngắt lời: "Có gì khác nhau sao? Đây là chuyện của hai chúng ta, không phải là chuyện của riêng một ai."
Lục Tri Kiều mím môi.
Bàn tay đang đặt lên đùi của cô ấy, được hai bàn tay ấm áp khác ôm lấy.
"Tin em." Kỳ Ngôn nghiêng người nhích tới, đôi môi mỏng dính lên mí mắt của Lục Tri Kiều, hôn lên những vệt nước mắt.
Chất lỏng nóng ướt mang theo vị mặn chua, sau khi được hôn không còn rơi xuống nữa, đôi môi mỏng kia dừng ở nốt ruột lệ, càn rỡ ngậm lấy.
Lục Tri Kiều nhắm mắt lại, hừ một tiếng, mềm nhũn dựa vào vòng tay Kỳ Ngôn, chỉ là cảm xúc hỗn loạn còn chưa bình phục, đầu óc không nghĩ tới những suy nghĩ khác. Cô ấy chủ động quấn lấy cổ Kỳ Ngôn, "Em làm xong việc rồi à?"
"Ừm."
"... Sinh nhật vui vẻ." Lục Tri Kiều nhỏ tiếng nói.
Kỳ Ngôn khựng lại, nhiệt độ của đôi môi nhanh chóng rời đi, nhìn Lục Tri Kiều, lại quay đầu nhìn phòng khách, trong mắt lộ ra vui vẻ, "Thì ra chị..."
Giống chuyện bản thân đang nghĩ trong lòng sao?
Happy Birthday?
Lục Tri Kiều vén tóc, cúi mặt nhìn tay mình, "Không phải hôm nay là sinh nhật em à?"
"Đúng, nhưng sao chị biết?" Kỳ Ngôn gần như không che giấu được vui vẻ trên mặt, nụ cười trào lên khóe môi. Trái tim đã nguội lạnh lại bị hâm nóng, càng đập càng nhanh.
"Lần em đi gửi đồ chuyển phát nhanh, chị ở bên cạnh, nhìn thấy chứng minh thư của em."
"..."
Nụ cười của Kỳ Ngôn đông cứng trên môi.
Cô tưởng rằng Kiều Kiều không biết sinh nhật của bản thân, cũng không nhất thiết phải chúc mừng, nên dứt khoát chuyên tâm cho công việc. Hôm nay tăng ca cũng mang theo tâm trạng không để tâm, nghĩ đã thông báo với Kiều Kiều, cùng lắm là về muộn một chút, nhưng không ngờ Kiều Kiều lại chuẩn bị một bất ngờ lớn cho bản thân như vậy.
Còn cả sợ hãi.
Nếu cô về sớm hơn một chút, sẽ có nhiều thời gian hưởng thụ bất ngờ hơn, có nhiều thời gian ứng phó với sợ hãi đột nhiên ập tới hơn.
Hối hận nồng đượm trào lên từ đáy lòng, trước giờ Kỳ Ngôn chưa từng khát vọng trên đời có thuốc hối hận như hiện tại, khát vọng thời gian có thể tua ngược, hôm nay có thể lặp lại.
"Sao chị không nói sớm với em, em... em tưởng rằng chị không biết..." Kỳ Ngôn cười cười trách móc, đôi mắt ươn ướt, nói năng lộn xộn.
Mặt mày Lục Tri Kiều cong cong, nốt ruồi lệ đen láy càng thêm sống động, "Muốn cho em một bất ngờ, nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa."
Kỳ Ngôn đưa tay ra lướt qua mũi Lục Tri Kiều, "Suýt chút nữa bị chị dọa chết rồi."
Lục Tri Kiều nghiêng đầu, đáy mắt lướt qua tia xấu hổ, vùi đầu vào trong hõm vai của Kỳ Ngôn, vạt áo ngủ lại nhấc lên, cô ấy vô thức kéo xuống, đột nhiên nhớ ra món quà bản thân đã chuẩn bị, vội vàng đứng dậy, cầm hộp quà đặt cạnh bánh kem đưa cho Kỳ Ngôn.
"Tặng em."
"Em mở được không?" Kỳ Ngôn nhướng mày, thấy Lục Tri Kiều gật đầu, cẩn thận xé giấy bọc quà.
Là một cặp tai nghe bluetooth.
Kỳ Ngôn mở to mắt, miệng tròn xoe, sau đó vui vẻ ngẩng đầu: "Sao chị biết em muốn mua cái này?"
Lục Tri Kiều xấu hổ cười cười, gò má hiện lên vệt đỏ, nhỏ tiếng nói: "Lần trước ở phòng tập thể hình, em nói chiếc tai nghe kia đập vào xương quai xanh, muốn đổi cái mới, nên chị mua nó, vừa hay có thể làm quà sinh nhật cho em."
Trái tim Kỳ Ngôn rung lên, nắm chặt lấy chiếc hộp.
Chị ấy nhớ.
Hôm đó chỉ tùy tiện nói một câu, tai nghe cũ vẫn dùng tốt, chưa hỏng, chỉ là không đeo lên cổ lúc chạy nữa, cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Cô có ý định muốn thay, nhưng cũng không nhanh như thế, ai ngờ lời nói tùy tiện của bản thân, lại được Lục Tri Kiều ghi nhớ trong lòng như thế.
Kỳ Ngôn chớp chớp mắt, nghiêng đầu hôn lên khóe miệng Lục Tri Kiều một cái, "Em rất thích."
Vành tai Lục Tri Kiều nóng lên, rũ mí mắt xuống, cô ấy nghĩ tới một món quà khác, cầm lòng chẳng đặng giơ tay nắm lấy cổ áo ngủ.
Có nên tặng không?
"Kỳ Ngôn..."
"Ừm?"
"Thật ra..." Khóe môi Lục Tri Kiều động đậy, "Còn có một món quà nữa."
Kỳ Ngôn cười ngẩng đầu: "Gì thế?"