Giang Ngu đứng trước cửa sổ, hai tay đút túi, đường nét khuôn mặt rõ ràng rất có hình khối, mắt một mí nhắm nửa, đuôi mắt nhướng lên, mang theo mấy phần cảm giác mãnh liệt cùng xa cách.
Cô ấy mặc chiếc váy da liền áo ngắn tay bó sát màu đen với họa tiết da rắn, lộ ra cánh tay trắng trẻo, kết hợp cùng đôi bốt cổ ngắn cao gót đầu nhọn họa tiết rắn dưới chân, cơ thể mảnh khảnh thẳng tắp, tỉ lệ rất tốt, nhưng vì quá cao nên cho người ta cảm giác áp bức rất mạnh, vô hình trung tỏa ra dục vọng khống chế.
Trong kí ức của Kỳ Ngôn, Giang Ngu là một người phụ nữ có dục vọng khống chế rất mạnh, đối với người, đối với việc, đối với tất cả mọi thứ có thể tiếp xúc xung quanh, bản thân nhất định phải nắm chắc trong tay.
Cách nhiều năm như thế, vẫn là như vậy.
Kỳ Ngôn lặng lẽ nhìn Giang Ngu, đáy mắt không gợn sóng, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Ban nãy khẩn trương như thế, có chăng chỉ là không tin trên đời lại trùng hợp tới vậy, kèm theo một tâm lí cầu may, chờ đợi người đứng trước cửa sổ không phải cố nhân. Khi nhìn rõ khuôn mặt người kia, xác nhận xong, trái tim lại quay về chỗ cũ, thầm thở dài, thật trùng hợp.
Sau khi thử qua nỗi đau thấu xương, thoát ra ngoài, Kỳ Ngôn thật sự không để tâm nữa.
"Lâu rồi không gặp." Giang Ngu cong khóe môi, lộ ra nụ cười ngạo mạn.
Kỳ Ngôn nhướng mày: "Chị là bà chủ?"
"Làm công cho tổng công ty."
"Hợp tác thì thôi vậy, trình độ của tôi không đủ, xin hãy mời cao nhân khác đi." Kỳ Ngôn khách sáo nói, nói xong mặt không cảm xúc quay người muốn đi.
"Tôi chỉ cần em."
Âm thanh của Giang Ngu truyền từ sau lưng tới, mang theo vẻ trầm thấp quyến rũ thuộc về phụ nữ trưởng thành, giống như là mệnh lệnh. Sau đó tiếng giày cao gót vang lên, từng bước từng bước, chậm rãi có lực chạm lên sàn nhà gạch men trơn bóng, đi tới gần.
Tay đặt trên tay nắm cửa của Kỳ Ngôn co chặt lại, không rõ cảm xúc trong mắt.
Trước kia, cô thích nghe âm thanh Giang Ngu xỏ giày cao gót đi lại nhất, tiết tấu ấy vững vàng có lực, thấp thoáng nét hoang dại hào sảng ngạo mạn, vô cùng gợi cảm, giống như là thuốc kích tình mạnh mẽ của Kỳ Ngôn.
Cô cũng từng tặng Giang Ngu một đôi giày cao gót da đen đế đỏ.
Tiếng bước chân dừng lại sau lưng, Kỳ Ngôn đứng thẳng lưng, nghe thấy Giang Ngu dùng ngữ điệu hờ hững nói: "Quá ít người khiến tôi hài lòng, chỉ có em phù hợp với yêu cầu của tôi."
Giang Ngu rút một tay khỏi túi, duỗi thẳng năm ngón tay thon dài đặt trước mặt, tỉ mỉ đánh giá, giống như con mèo lười biếng.
"Giang Ngu."
"Ừm?"
"Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi."
"Tôi biết."
Kỳ Ngôn buông tay nắm cửa ra, quay người, phát hiện người kia không tiến quá gần như bản thân nghĩ, mà duy trì khoảng cách nửa bước chân, không xa không gần, nói năng phù hợp tại không quá thân mật.
Là bản thân phản ứng quá khích.
Giang Ngu đút tay lại vào túi, lười biếng ngẩng mí mắt lên, thong dong nhìn Kỳ Ngôn, cong môi khẽ cười: "Tôi đang bàn chuyện công với em, sao em..." Âm thanh dừng lại, nụ cười càng thêm quyến rũ, đè thấp âm thanh: "Nói tới chuyện tư thế?"
"..."
"Ừm?" Giang Ngu nhướng mày.
Nhiều năm như thế, Kỳ Ngôn lại lần nữa nếm được cảm giác bị trêu đùa, nhưng đã không còn cảm giác rung động như trước, chỉ cảm thấy có chút phiền não, cô cười lạnh: "Chuyện công cũng không cần bàn, tôi không muốn hợp tác với chị."
"Không cần phải cố ý như thế, Ngôn Ngôn." Giang Ngu khẽ lắc đầu, cười xán lạn.
Biệt danh thân mật được cất lên từ miệng một người không phải bố mẹ bạn bè, Kỳ Ngôn cứng người, khoảnh khắc đó, cô tưởng rằng bản thân nghe thấy Lục Tri Kiều đang gọi mình, trái tim run lên, ánh mắt trào ra cảm xúc dạt dào.
Giang Ngu nhìn vào trong đáy mắt Kỳ Ngôn, sắc mặt biến đổi, nụ cười nơi khóe miệng đông cứng đôi giây, vô thức tiến lên phía trước một bước.
Nhưng rất nhanh, Kỳ Ngôn hoàn hồn, ý thức được người kia không phải Lục Tri Kiều, đáy mắt hồi phục vẻ lạnh lẽo, "Tôi không cố ý, thái độ của tôi chính là như thế, không muốn hợp tác. Nghe rõ chưa?" Giọng điệu nhàn nhạt, lại muốn quay người.
Một sức mạnh giữ chặt lấy cổ tay Kỳ Ngôn, nhiệt độ hơi lạnh, bên tai truyền tới âm thanh thất vọng của Giang Ngu: "Coi như tôi cầu xin em."
Kỳ Ngôn cúi đầu nhìn tay mình, nhăn mày lại, Giang Ngu lập tức buông ra, nghiêng người chiếm cứ vị trí bên cửa, ngăn lại.
"Mùng ba tháng này tôi về nước, liên tục phỏng vấn, phỏng vấn rất nhiều người, nếu điểm tuyệt đối là mười điểm, điểm số cao nhất mà bọn họ có thể đạt được cũng chỉ là chín điểm, không có ai khiến tôi cảm thấy hoàn hảo. Em biết mà, trước giờ tôi yêu cầu rất cao." Giang Ngu thu lại vẻ mặt trêu đùa, không nhanh không chậm lên tiếng.
Trước giờ Giang Ngu là người kiệm lời, không thích phí lời với người khác, nhưng nếu gặp được người tài hoa có thể làm bản thân thưởng thức, nhiều lời một chút cũng không trở ngại.
"Vốn dĩ tôi không muốn làm phiền em, nhưng quả thật không tìm được người thích hợp, chỉ có thể thử gửi thư cho em. Tôi đang nghĩ, có lẽ tâm trạng em không tốt, nhất thời quyết định không để ý, hoặc là em điều tra được người phía sau là tôi, sẽ không tới."
Kỳ Ngôn rũ mí mắt, không lên tiếng.
Người hiểu cô nhất vẫn là Giang Ngu. Cô nhận chụp ảnh hoàn toàn dựa vào tâm trạng, rất nhiều lời mời, một giây trước tâm trạng đang tốt, cảm thấy có thể suy nghĩ, một giây sau có khả năng vì gặp phải chuyện gì không tốt đẹp mà phiền muộn, sẽ không để tâm tới.
Kỳ Ngôn hận bản thân hôm qua đã trượt tay.
Năm đó chia tay không hề vui vẻ, Kỳ Ngôn mất hơn nửa năm mới có thể thoát ra, bắt đầu tình yêu mới. Năm năm với hai mối tình, tuy đều là kiểu người bản thân thích, nhưng vẫn cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, chia tay nhanh chóng. Sau đó dứt khoát không yêu nữa, chỉ giải quyết nhu cầu sinh lí.
Cuối cùng, cô gặp được Lục Tri Kiều, nhưng cũng chính vào lúc này, Giang Ngu lại xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Quan hệ của hai người rất gượng gạo, không thể làm bạn, cộng sự càng miễn cưỡng, huống hồ trong lòng cô đã có Lục Tri Kiều, không nên có dây dưa với tình đầu.
Nhưng...
Kỳ Ngôn nhớ lại ánh mắt trốn tránh của Lục Tri Kiều hôm qua, nhớ lại dáng vẻ tuy bị động tỏ tình nhưng ra sức giãy giụa của Lục Tri Kiều hôm đó, không nhịn được cảm giác hoang mang, cuối cùng bản thân có còn là người độc thân, có bị trói buộc bởi cái gọi là "đạo đức quan" hay không, phải nắm vững chừng mực khi giao tiếp với người khác thế nào.
Nếm trải được hương vị bất an, mới thấu được cảm giác sốt ruột, cô tưởng rằng bản thân có thể tiếp tục chờ, lại cảm thấy không thể chờ thêm một phút giây nào nữa, trong lòng giày vò không thôi.
Kỳ Ngôn hy vọng bây giờ bản thân có thể hùng hổ nói với Giang Ngu: Tôi có bạn gái, phải tránh hiềm nghi.
Nhưng cô không có.
Không có bạn gái, cũng không có tự tin.
Một cơn gió ấm thổi từ ngoài cửa sổ vào, mang theo mùi nắng, rèm cửa phấp phới tung bay, khẽ lay động những sợi tóc trước trán hai người.
Suy nghĩ một lúc lâu, Kỳ Ngôn ngẩng mí mắt lên, nhàn nhạt nói: "Tôi tới rồi, nhưng tôi phải đi rồi."
"Sợ không thể bàn giao với bạn gái à?" Giang Ngu nhìn thẳng vào mắt Kỳ Ngôn, vẫn không nản lòng.
Trong câu nói có mấy phần thăm dò, nhưng Giang Ngu che giấu cảm xúc rất tốt, trên khuôn mặt lạnh lẽo không hề có chút gợn sóng, vẫn lộ ra cảm giác áp bức xa cách.
Kỳ Ngôn giống như bị chọc trúng chỗ đau, ấn đường nhanh chóng nhíu chặt rồi thả lỏng, một con dao sắc nhọn hung hăng đâm vào lòng cô, cô khẽ hít một hơi, quay mặt đi, rất lâu sau mới nói: "Không có bạn gái."
Ánh mắt Giang Ngu sáng lên, nhướng đuôi chân mày, "Vậy thì là sợ nhìn thấy tôi, không cách nào đối mặt với tôi."
"Kế khích tướng cũng vô dụng thôi."
"Tôi thật lòng."
Ngữ điệu trầm thấp, rất quyết tâm.
Người phụ nữ cao ngạo khí thế mạnh mẽ như Giang Ngu, muốn cô ấy mở miệng cầu xin ai đó còn khó hơn lên trời, bảo cô ấy cúi đầu, chỉ có mấy vị gạo cội có thể đếm trên đầu ngón tay trong giới thời trang. Giang Ngu có tính cách mạnh, có tư bản chống lưng, nhưng cứng rắn tới thông minh, biết nắm buông có giới hạn, nắm chắc chừng mực, tiến lui khiến người khác không thể nắm bắt.
Trước kia khi còn yêu nhau, thỉnh thoảng Kỳ Ngôn không chịu nổi dục vọng khống chế của Giang Ngu, cãi nhau với cô ấy, cô ấy lập tức nhún nhường dỗ dành, nhưng sau khi dỗ xong, lại đâu đóng đấy, không hề thay đổi chút nào.
Nhưng lúc đó Kỳ Ngôn cảm thấy đó là thú vui.
Một người cao ngạo, cúi đầu dỗ dành bạn, một người cứng rắn, dịu dàng dỗ dành bạn.
Khi ấy còn trẻ, cảm thấy chỉ cần tình yêu có uống nước cũng no bụng, cô rất hay dính chiêu.
Kỳ Ngôn phì cười, cười bản thân khi ấy trẻ con, bây giờ lại không nhấc nổi hứng thú. Cô gạt đi kí ức, đón lấy ánh mắt nài nỉ của Giang Ngu, hỏi: "Rốt cuộc tôi có điểm nào khiến chị cảm thấy... có thể bổ sung một điểm còn lại?"
Khoảng thời gian chạm mắt ngắn ngủi, Kỳ Ngôn nhìn thấy bản thân trong đôi mắt đen láy của Giang Ngu, cũng nhìn thấy đơn thuần và chân thành.
"Nhãn quang." Giang Ngu nói, "Nhãn quang thiên bẩm."
"Ồ?"
"Một người sống thiếu thốn về vật chất trong thời gian dài, hoặc là một người trong lòng đè nặng dục vọng vật chất, thế giới mà anh ta có thể nhìn được rất nhỏ bé, màu sắc rất đơn điệu, hơn nữa trong đầu đều là quy luật cố định, sau này có bồi dưỡng thế nào cũng không thể đột phá giới hạn trước đó."
Kỳ Ngôn nhàn nhạt ồ một tiếng, không nói gì.
Người phụ nữ này.
Thật sự rất ngạo mạn.
Biết Kỳ Ngôn lay động, có cơ hội, Giang Ngu cong môi đỏ, chỉ lên sô-pha, nói: "Ngồi đi, chúng ta bàn kĩ hơn." Sau đó nhấc đôi chân dài đi tới trước tủ ở bên cạnh, cầm một chai rượu màu nâu nhạt, "Uống một ly không?"
"Lái xe."
Kỳ Ngôn ngồi xuống sô-pha, vắt chéo chân, lấy máy tính ra.
Giang Ngu khẽ gật đầu, đặt rượu lên tủ, tự tay rót nước cho hai người, đặt lên bàn, cầm máy tính và tài liệu tới.
"Xét thấy trước kia chúng ta từng làm 'cộng sự', đôi bên tương đối thân quen, em cũng có hiểu biết nhất định về giới, tôi cũng không phí lời nữa. Công ty chúng tôi..." Hai đầu gối Giang Ngu gác lên nhau nghiêng đi, sống lưng thẳng tắp, một tay đặt lên thành sô-pha, tay còn lại tự nhiên gác lên đùi, toát ra mấy phần tư thế uy nghiêm.
Biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, lúc không cười, càng khiến người ta có cảm giác khó lòng tiếp cận.
Giang Ngu giới thiệu công ty một lượt, kể về công cuộc phát triển của bản thân mấy năm qua, hiện tại cô ấy đang hợp tác cố định với mấy thương hiệu lớn, diễn trong tuần lễ thời trang, thời gian còn lại chủ yếu vận hành thương hiệu cá nhân, đồng thời kí hợp đồng với người mẫu mới. Trọng tâm công việc năm nay chủ yếu là ở trong nước.
Hiện tại Giang Ngu muốn thành lập một đội nhiếp ảnh gia.
"Những người khác có thể đạt chín điểm, thậm chí tám điểm, nhưng trưởng nhóm của đội bắt buộc phải đạt mười điểm, cũng chính là em." Giang Ngu chân thành nói.
Điều kiện cô ấy đưa ra rất đầy đủ, thù lao hậu hĩnh, hơn nữa viễn cảnh tươi sáng, nhưng với sự hiểu biết về Kỳ Ngôn, Giang Ngu biết những thứ này không quan trọng, thậm chí cũng không đáng nhắc tới trước mặt Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn lười biếng dựa vào sô-pha, ngón trỏ khẽ gõ lên mặt ghế, hờ hững nói: "Lúc nào tới, chụp thế nào, do tôi quyết định."
"Đương nhiên."
"Gặp tình huống gấp, nếu thời gian của tôi có thể sắp xếp hài hòa thì sẽ tận lực phối hợp với công ty." Thấy Giang Ngu sảng khoái, Kỳ Ngôn cũng nhượng bộ một bước. Suy cho cùng hợp tác là cùng thắng, nếu bản thân chiếm trọn lợi ích, không chỉ tổn hại danh tiếng, chuyện bị cắn ngược sớm muộn gì cũng rơi xuống đầu.
Giang Ngu cong môi mỉm cười, cầm hợp đồng đã chuẩn bị trước đưa cho Kỳ Ngôn: "Kí tên đi."
Kỳ Ngôn nhận lấy đọc kĩ một lượt, hai người cùng kí tên, mỗi người một bản, sau đó chép thành bản điện tử.
Gió ấm ban chiều kèm theo hương hoa thổi tới từng cơn, ánh nắng chiếu qua cửa sổ chạm sàn, chầm chậm chuyển động, từ bên phải di chuyển sang bên trái, vẫn chói mắt như cũ.
Giang Ngu rũ mắt nhìn máy tính, chuyên tâm gõ chữ, góc nghiêng của cô ấy rõ nét cứng cáp, có sắc sảo nhưng không mang theo tính công kích, mắt một mí càng nhìn càng đặc biệt, quyến rũ nhưng không dung tục, thoát ra mấy phần hơi thở thoát tục, đáng nhìn.
Giang Ngu có thể dễ dàng chế ngự tất cả các loại trang phục cùng kiểu trang điểm, có thể toát lên khí thế sắc bén, cùng với tuổi tác tăng lên, càng tô điểm thêm phong thái của phụ nữ trưởng thành.
Là kiểu các em gái trẻ tuổi thích nhất.
Cho nên, Kỳ Ngôn mười chín tuổi năm đó, vừa nhìn thấy Giang Ngu đã bị câu tới thần hồn điên đảo.
"Em vẫn không thay đổi." Giang Ngu đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn máy tính vẫn không di chuyển.
Kỳ Ngôn mỉm cười: "Chị cũng vậy."
"Cô chú vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe."
Giang Ngu cười cười, không nhìn Kỳ Ngôn.
"Sao vẫn chưa tìm bạn gái?"
"Chị thì sao?" Kỳ Ngôn không đáp mà hỏi ngược lại.
"Đã từng, đá rồi."
"Ồ?"
Giang Ngu duỗi lưng, cuối cùng di chuyển ánh mắt khỏi máy tính, nhấc đôi chân đi đôi bốt họa tiết da rắn, nhẹ bẫng nói: "Từng tìm một người, nhỏ hơn tôi chín tuổi, không hiểu chuyện, cả ngày làm loạn, làm phiền tôi, nên đá rồi."
"Chị thật sự rất thích mấy em gái nhỏ nhỉ." Kỳ Ngôn mỉa mai Giang Ngu.
Giang Ngu quay đầu, chớp chớp mắt: "Em cũng thích mấy chị gái lớn."
Như nhau, như nhau.
Kỳ Ngôn di chuyển ánh mắt, tùy tiện nói: "Xem ra chị come out rồi."
"Người trong giới đều biết tôi cong, cũng không phải chuyện gì to tát."
"Đúng thế, không có gì to tát." Âm thanh của Kỳ Ngôn đột nhiên tăng cao, miệng cười trong lòng không cười, ngữ điệu ngập tràn trào phúng.
Ngón tay Giang Ngu khựng lại, ngẩng đầu nhìn Kỳ Ngôn một cái, nhanh chóng thu ánh mắt về, giấu đi vẻ hổ thẹn.
Không ai nói thêm một lời.
Hợp đồng điện tử tương đối phí thời gian, phải liên kết với tổng công ty, vô tri vô giác, mặt trời đã xuống núi. Giang Ngu tắt máy tính đặt sang một bên, đứng dậy, nhìn đồng hồ treo tường, nói: "Đi thôi, tôi mời em ăn cơm, tiện gặp các cô gái của tôi."
"Chị là tú bà à?"
"Đi xe của em, được không?" Giang Ngu không để tâm tới trò đùa của Kỳ Ngôn, cười hỏi.
"Được." Kỳ Ngôn thu dọn đồ đạc đứng dậy, quay người đi về phía cửa, "Ngồi ghế sau."
Chiều tối, thành phố đã lên đèn rực rỡ.
Con phố thương mại bình thường phồn hoa náo nhiệt có chút ảm đạm, có lẽ là vì phải tăng ca trước kì nghỉ Quốc tế Lao động, tuy hôm nay là chủ nhật, nhưng trên phố cũng không quá đông đúc. Nhưng khi tới ngã tư phía trước, xe đợi đèn đỏ tắc thành một hàng dài, đuôi xe đan xen lấy nhau, hình thành một dải đủ các ánh sáng đỏ vàng.
Hôm nay Lục Tri Kiều tan làm đúng giờ, buổi chiều nhận được tin nhắn của Kỳ Ngôn, nói tối nay có việc không về ăn cơm, cô ấy nghĩ về nhà nấu nướng cũng đã muộn, dứt khoát dẫn con gái ra ngoài ăn, thuận tiện mua cho con gái mấy bộ quần áo mới.
Hai mẹ con ra khỏi nhà ăn, đi tới trung tâm mua sắm bên cạnh, nhàn nhã đi dạo.
Quần áo con gái mặc lúc nhỏ, đều là do Lục Tri Kiều tự quyết định, đa phần là màu sắc ngọt ngào rất có cảm giác thiếu nữ, hồng hồng đáng yêu, con gái cũng thích. Tới nay, cô ấy vẫn vô thức chọn màu hồng, nhưng không ngờ bị con gái khước từ.
"Màu hồng trẻ con quá, con không thích." Lục Uy chê bai lắc đầu.
Trong tay Lục Tri Kiều đang cầm chiếc váy liền áo màu hồng, nghe xong khựng lại, ngạc nhiên nhìn con gái: "Không phải trước kia con rất thích à?"
"Đó là trước kia." Cô gái nhỏ chu môi, ra bộ quan trọng: "Bây giờ con lớn rồi."
Phì!
Khóe miệng Lục Tri Kiều co lại, không nhịn được cười thành tiếng, bất đắc dĩ treo váy lại giá, sờ đầu con gái, "Được, Nữu Nữu lớn rồi, vậy thì xem màu khác đi."
"Mẹ ơi..."
"Ừm?"
"Mẹ cho con tiền, con tự mua quần áo nhé?" Lục Uy ôm lấy cánh tay Lục Tri Kiều, nhỏ tiếng nài nỉ.
Ánh đèn trong trung tâm thương mại ấm áp dịu dàng, ánh lên đôi mắt đen láy của con gái, đẹp đẽ trong suốt, trong mắt Lục Uy có khát vọng – khát vọng quyền tự lựa chọn và khát vọng tự chủ chi tiêu tiền bạc của bản thân. Giống như người lớn, nhưng vẻ non nớt còn chưa vơi đi.
Lục Tri Kiều ngẩn ra nhìn vào mắt con gái, đột nhiên ý thức được điều gì đó, trái tim lướt qua cảm giác vi diệu, còn chưa kịp bắt lấy, đã biến mất.
Là gì nhỉ?
Cô ấy không nghĩ nhiều, liên tục gật đầu, rút thẻ ngân hàng trong túi xách đưa tới, "Được, con tự mua đi." Nói xong nhích tới bên tai con gái nói mật khẩu.
"Hi hi!"
Lục Tri Kiều muốn xem con gái lên kế hoạch chi tiêu thế nào, không quy định số tiền, nhìn thấy thích thì có thể mua. Đi hết một vòng, bất ngờ thay, con gái không vung chân vung tay quẹt thẻ, chỉ mua ba bộ quần áo, một chiếc quần và một đôi giày, tiêu không tới mười nghìn tệ.
Nhìn con gái tự mua quần áo, Lục Tri Kiều hổ thẹn không thôi, hoang mang phát hiện ánh mắt chọn quần áo trẻ con của bản thân quả thật rất tệ.
"Nữu con, sau này con tự mua quần áo cho mình nhé?"
"Vâng ạ!"
Ra khỏi cửa hàng, nhìn thấy hai chị gái trẻ tuổi nắm tay nhau đi qua trước mặt, Lục Uy nhìn chằm chằm hai người rời đi, mãi tới khi cổ không thể xoay thêm được nữa, mới nghe thấy âm thanh của mẹ vang lên bên tai: "Nữu con, đi sang đường."
"Vâng."
Cô bé thu ánh mắt về, chuyên tâm sang đường.
Bên đường đối diện là các cửa hàng xa xỉ, Lục Tri Kiều muốn mua túi, quyết định đi xem thử. Cô ấy nắm lấy tay con gái đi trên vỉa hè, cảm thấy có ánh mắt dính lên mặt mình, vô thức quay đầu, phát hiện con gái đang nhìn mình.
"Sao thế?"
"Mẹ ơi, mẹ với bố quen nhau thế nào ạ?" Lục Uy phồng má, híp mắt lại.
Bước chân của Lục Tri Kiều khựng lại, trái tim đột nhiên run lên, tay nắm lấy tay con gái đột nhiên siết chặt, "Chuyện người lớn, trẻ con đừng quan tâm..." Nói xong tăng nhanh bước chân, cứng nhắc chuyển chủ đề: "Đúng rồi, Nữu con, năm nay con muốn quà sinh nhật gì?"
Lục Uy không đáp, quay đầu nhìn về phương hướng hai chị gái biến mất, lại nhìn mẹ mình, lúc này mới nhỏ tiếng nói: "Con vẫn chưa nghĩ ra."
Ngày 7 tháng 5 là sinh nhật 13 tuổi của con gái.
Cũng là sinh nhật 28 tuổi của Kỳ Ngôn – nếu ngày sinh trên chứng minh thư là ngày chuẩn.
Gió đêm thổi bay những sợi tóc trước trán, Lục Tri Kiều không tập trung, đi về phía trước, hoàn toàn không để ý con gái đang nói gì, cảm xúc căng thẳng trong lòng cô ấy dần dần bình phục, hít sâu một hơi, trào lên một tia chờ mong, có chút hưng phấn.
Trước hết chưa nói cho Kỳ Ngôn vội.
Tới lúc đó, cô ấy muốn cho Kỳ Ngôn một bất ngờ.
Đi dạo phố xong, hai mẹ con xách túi lớn túi nhỏ đi xuống bãi đỗ xe dưới hầm, Lục Tri Kiều tìm được xe của mình, mở khóa cửa, đặt từng túi đồ lên, lên xe cùng con gái.
Cô ấy cúi đầu thắt dây an toàn, sau đó hạ cửa kính xuống tản hơi nóng, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai người phụ nữ đi tới qua tấm kính chắn gió. Người bên trái đeo khẩu trang đen, dáng người tương đối cao, người bên phải xõa tóc dài ngang eo.
Là Kỳ Ngôn.
Hai người đang nói chuyện, đi tới bên chiếc sedan màu trắng, Kỳ Ngôn mở khóa, lên xe trước, sau đó người phụ nữ cao ráo kia tự nhiên mở cửa ghế lái phụ, khom lưng lên xe.