Đường nét khuôn mặt rõ ràng, khung xương thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn nhàn nhạt lạnh lẽo, mắt một mí, toát lên cảm giác xa cách, nhưng giây tiếp theo khi nụ cười rộ lên, lại thân thiết hài hòa, thầm giấu đi bản tính hoang dại ngang ngạnh.
Người mẫu, không đúng, khuôn mặt siêu mẫu, đều có đặc điểm cao cấp rõ ràng.
Mà khuôn mặt đó, ngoài đặc điểm trên còn có chút quen thuộc.
Kỳ Ngôn nhìn tivi, hô hấp ngưng lại, ánh mắt di chuyển theo ống kính, nhìn thấy người kia quay người dứt khoát, đôi chân dài vững vàng trên đôi giày cao gót vòng lại, lưu lại một bóng lưng tự tin ngạo mạn. Là vết tích chất chồng nhiều năm trong tim Kỳ Ngôn.
[Bây giờ tôi không thể come-out]
[Chia tay đi]
Âm thanh xuyên qua dòng thời gian lọt vào trong tai Kỳ Ngôn, cô nhớ tới nỗi đau thấu xương năm đó, chớp mắt một cái đã thật lâu, vết sẹo vẫn còn đó, nhưng không còn đau nữa. Đơn phương gặp nhau qua tivi như hiện tại, chỉ cảm thấy cảm khái.
Người mẫu tiếp theo lên sàn, khuôn mặt xa lạ, giống như ban nãy chỉ là ảo giác.
Kỳ Ngôn thu lại tâm trạng, liếc mắt nhìn lên kênh tivi, kênh thời trang XX, buổi trình diễn thời trang sản phẩm nội y mới của hãng thời trang xa xỉ La Pella tại khu vực Trung Quốc. Đa phần người mẫu đều là những khuôn mặt châu Á, chỉ có vài người da trắng, dường như quy mô rất lớn, cả chiều vẫn đứng top trên hot search Weibo.
Đã rất lâu rồi Kỳ Ngôn không quan tâm tới những thứ này, đã tạo thành thói quen lướt qua, nhìn thấy tiêu đề cũng không nhấp vào xem.
Nhóm người mẫu trên tivi có thân hình rất đẹp, chân dài eo thon vững bước trên sân khấu, Kỳ Ngôn tiện tay chuyển kênh, cảm giác không tệ, nhìn thêm đôi cái, cũng không có chương trình gì để xem.
Thế là nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Giang Ngu.
Cửa phòng khách đang mở, Lục Tri Kiều từ bên ngoài đi vào. Kỳ Ngôn nghe thấy âm thanh liền quay đầu, ánh mắt của hai người chạm nhau, cô liếc mắt một cái nhìn tivi, đột nhiên chột dạ, vội tiến lên phía trước nhận lấy túi xách của Lục Tri Kiều, cong khóe môi lên: "Về rồi à."
Lục Tri Kiều nhìn có vẻ rất mệt mỏi, không chú ý tới tivi, cúi đầu thay giày, tùy tiện hỏi: "Nữu Nữu đâu?"
"Đang trong phòng làm bài tập." Kỳ Ngôn đặt túi lên sô-pha, tiện tay cầm điều khiển tắt tivi, "Em đi hâm nóng đồ ăn."
Cô quay lưng, bưng đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn ăn vào bếp, đặt vào lò vi sóng, sau đó rút phích cắm nồi cơm điện, cầm bát đơm cơm. Kỳ Ngôn không tập trung, tay run lên một cái, nửa muôi cơm trắng không cẩn thận rơi xuống bàn.
Kỳ Ngôn ngẩn ra, dùng tay không nắm lấy nhúm cơm kia vứt vào thùng rác, đi rửa tay, lau khô, tiếp tục hâm nóng đồ ăn.
Bưng đồ ăn đã được hâm nóng ra, Kỳ Ngôn nhìn thấy Lục Tri Kiều nhắm mắt dựa vào sô-pha, chống khuỷu tay xoa huyệt thái dương, dáng vẻ sức cùng lực kiệt, cô lập tức dẹp tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, ngồi xuống đỡ lấy vai người kia: "Mệt lắm à?"
Mí mắt Lục Tri Kiều không nâng lên, gật đầu, tự nhiên dựa lên người Kỳ Ngôn.
Cánh tay Kỳ Ngôn khẽ run lên, vô thức nhìn về phía cửa phòng ngủ phụ, lại nhìn Lục Tri Kiều, do dự giây lát, cuối cùng ôm lấy cô ấy vào lòng, gác cằm lên mặt Lục Tri Kiều.
Da thịt ấm áp, hương thơm lành lạnh quẩn quanh nơi đầu mũi.
"Lãnh đạo không có mặt, một mình chị làm việc của hai người, sáng nay..." Lục Tri Kiều nhỏ tiếng cằn nhằn, hai tay vô thức ôm lấy eo Kỳ Ngôn, vùi mặt vào trong tóc cô, có lẽ muốn tìm một tư thế thích hợp, liền vô thức cọ lên.
Giống như một cô gái nhỏ, tâm sự những nỗi khổ trong lòng, nói chút chuyện lặt vặt, thái độ vừa oán thán vừa làm nũng.
Kỳ Ngôn yên lặng lắng nghe, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, khóe miệng cầm lòng chẳng đặng cong lên, giả vờ tức giận nói: "Có phải bà chủ của chị là Thư Mẫn Hy đúng không? Ở chung một khu nhà với bố mẹ em."
Lục Tri Kiều ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn Kỳ Ngôn: "Em muốn làm gì?"
"Tìm chị ta tính sổ." Kỳ Ngôn nói xong xoa mặt Lục Tri Kiều, đè lại vào trong tóc mình, "Xem chị ta có dám ức hiếp chị nữa không."
Nếu là trước kia, có lẽ Lục Tri Kiều sẽ coi là thật, bây giờ chỉ coi là trêu đùa, chầm chậm nắm lấy một lọn tóc của Kỳ Ngôn, khẽ cười: "Đừng làm loạn, chị ấy cũng bận lắm, nhưng qua thời gian này là ổn rồi."
"Sao chị cứ thích rứt tóc em thế?" Kỳ Ngôn nhướng mày.
"Ừm."
"Tại sao?"
Lục Tri Kiều nhắm mắt, nắm lấy sợi tóc mềm mượt trong tay, khẽ nói: "Là vì thích."
"Vậy..." Trái tim Kỳ Ngôn đột nhiên nhảy lên, lướt qua một dòng chảy ấm áp, tê dại, "Em cắt một ít tặng cho chị nhé."
Từ khi Lục Tri Kiều thẳng thắn thừa nhận lòng mình với Kỳ Ngôn, liền có chút thay đổi nho nhỏ, là chủ động cũng không đúng, nhưng luôn mang tới chút bất ngờ mà Kỳ Ngôn không hề nghĩ tới. Lục Tri Kiều tình nguyện dựa vào lòng cô, tâm sự với cô, tình nguyện thẳng thắn biểu đạt suy nghĩ của bản thân, tình nguyện tin tưởng cô.
Kỳ Ngôn đột nhiên có cảm giác mây tan nhìn được trăng sáng.
"Không giống."
"Ừm?"
"Cắt xuống rồi thì là tóc, mọc trên đầu thì là tóc của em." Lục Tri Kiều nhỏ tiếng nói, vành tai nóng bỏng, vô thức nắm chặt lấy lọn tóc trong tay.
Buột miệng nói ra liền cảm thấy hối hận, nếu bản thân quá thẳng thắn, chắc chắn Kỳ Ngôn sẽ lén lút vui vẻ trong lòng. Nhưng không nói ra lại nhịn tới khó chịu, Lục Tri Kiều giống con chim sổ lồng, không giấu được khát vọng với tự do và đường hoàng trong nội tâm, chỉ là lúc bay có chút vụng về đâm ngang đâm dọc.
Kỳ Ngôn đỏ mặt, không nhịn được nghiêng đầu hôn lên vành tai Lục Tri Kiều, "Được, cho chị rứt, nhưng nhẹ một chút."
Lục Tri Kiềm ậm ừ ừ một tiếng.
"Ăn cơm đi."
"Ừ."
Ăn cơm xong, Kỳ Ngôn đấm vai bóp chân cho Lục Tri Kiều, điện thoại công việc của người kia vang lên không ngừng, Kỳ Ngôn hiếm hoi có chút thời gian rảnh chen lời, nhắc tới kì thi giữa kì gần đây, sau đó hai ngày là cuộc họp phụ huynh.
"Đi công tác, không đi được." Lục Tri Kiều cúi đầu trả lời tin nhắn Wechat, vứt cho Kỳ Ngôn sáu chữ.
Thái độ của phụ huynh rất ngạo mạn.
Sức lực bóp vai của Kỳ Ngôn mạnh hơn một chút, nũng nịu cười nói: "Được, tới lúc đó em sẽ gửi bảng điểm cho chị."
"Suỵt, nhẹ chút."
"..."
"Gần đây Nữu Nữu trên lớp vẫn tốt chứ?" Lục Tri Kiều đặt điện thoại xuống, đưa tay ra nắm lấy một lọn tóc của Kỳ Ngôn rồi đùa nghịch.
"Rất tốt, rất ngoan."
"Có chơi thân với nam sinh nào không?'
Kỳ Ngôn nghĩ nghĩ, nói: "Em ấy vẫn chơi thân với nhóm Vương Triết Nghị, nhưng em không nhìn ra có vấn đề gì."
"Gồm những ai?"
"Nam sinh có Châu Vũ Tường, Vương Triết Nghị, nữ sinh có Niên Duyệt, Lưu Văn Quân, Lại Tư Kỳ."
"..."
"Còn có hai nữ sinh ở lớp khác, hình như là lớp 8, buổi trưa tan học em nhìn thấy hai em kia đợi Nữu Nữu ở bên ngoài lớp học." Kỳ Ngôn báo cáo rõ ràng, vì không biết tên của hai nữ sinh kia, chỉ có thể cố gắng miêu tả dáng vẻ.
Trong đó có một người rất xinh đẹp, là hoa khôi không chính thức của trường, đám trẻ tự bình chọn với nhau, trăm phần trăm đều chọn cho cô bé kia.
Lục Tri Kiều gật đầu, không để tâm, tiếp tục nói: "Chị đã đáp ứng Nữu con, nếu lần này thi cử có tiến bộ, sẽ mua truyện tranh cho con bé."
"Hả?"
"Sao thế?"
Kỳ Ngôn phì cười một tiếng: "Chẳng trách em ấy trở nên siêng năng như thế, ngày nào cũng chạy tới văn phòng bám lấy giáo viên Toán, khiến em ghen đây này."
Ghen!
Chữ này khẽ rơi vào lòng Lục Tri Kiều, bốc lên một làn khói trắng.
Cô ấy cười cười, mím môi không lên tiếng.
Phục vụ mẹ đứa trẻ thoải mái xong, Kỳ Ngôn về nhà mình, tắm nước nóng, ôm máy tính ngồi trên giường, chuẩn bị xem nốt bộ phim còn đang xem dở hôm qua, xem xong liền đi ngủ.
Ánh đèn được điều chỉnh sáng tối thích hợp, cô nhấp vào trang phim, trang chủ đề cử video của buổi trình diễn thời trang sản phẩm mùa mới của nhãn hàng nổi tiếng La Pella, khuôn mặt nhàn nhạt lành lùng trên bìa lọt vào mắt Kỳ Ngôn, chỉ hai ba giây sau, lại lướt xuống video phía dưới.
Đầu ngón tay Kỳ Ngôn khựng lại, nhấp chuột quay lại.
Giang Ngu.
Trước ống kính, vẫn không hề thay đổi.
Cô buông con chuột ra, cầm điện thoại nhấp vào Weibo, tìm kiếm "Giang Ngu" – giống như năm năm trước khi vừa chia tay, bản thân từng tìm kiếm vô số lần như thế.
Từ "người mẫu" tới "siêu mẫu Giang Ngu", ảnh đại diện không biết đã thay bao nhiêu tấm, nhưng phong cách vẫn không thay đổi, vẫn là đôi mắt đen láy lạnh lùng.
Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, chầm chậm lướt xuống.
Giang Ngu là mối tình đầu của cô.
Lớn hơn Kỳ Ngôn sáu tuổi.
Từ năm 19 tuổi tới năm 23 tuổi, từ Cử nhân tới Thạc sĩ, từ trong nước tới nước ngoài. Thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của Kỳ Ngôn đều dành cả cho Giang Ngu, vì là mối tình đầu, cho nên khắc cốt ghi tâm.
Nội dung trên Weibo vẫn giống như trước kia, ảnh tự sướng, ảnh đi diễn, thời trang. Trạng thái mới nhất chính là buổi diễn thời trang nội y của La Pella, nhãn hàng này là của Giang Ngu hợp tác sáng lập cùng hai nhà thiết kế Italia, cuối năm ngoái bắt đầu khai phá thị trường châu Á, trọng tâm năm nay cũng dồn về bên này.
Đầu tháng Tư, người này đã về nước, vẫn chưa rời đi.
Chẳng trách.
Năm năm không gặp, sống càng ngày càng tốt, từ một người mẫu có chút tiếng tăm trở thành siêu mẫu nổi tiếng quốc tế, muốn mở rộng thị trường, cho nên mới về nước một khoảng thời gian mà thôi.
Weibo của Giang Ngu không có bất kì vết tích nào của việc yêu đương, cho dù có, cũng không thể để công chúng biết. Mức độ tiếp nhận tình yêu đồng tính trong xã hội hiện đại không quá cao, nếu người này còn muốn lăn lộn trong giới thời trang, thì không thể đi sai dù chỉ một bước.
Yêu đương cùng kiểu người này rất vất vả.
Liên quan gì tới cô chứ?
Kỳ Ngôn bĩu môi, thoát ra khỏi Weibo, vứt điện thoại sang một bên, mở phim trên máy tính xem tiếp.
Cuối tháng Tư, sắp tới kì nghỉ ngắn ngày, công việc của Lục Tri Kiều càng ngày càng bận rộn.
Mỗi ngày cô ấy đi sớm về muộn, nhưng cuộc sống cũng rất quy luật, có thể ăn cơm đúng giờ, tới giờ thì đi ngủ. Tuy bận rộn, nhưng tần suất đăng bài lên trang cá nhân trở nên cao hơn, trước kia một tháng cùng lắm chỉ đăng đôi bài liên quan tới công việc, hiện tại cứ cách mấy ngày lại đăng một tin. Có lúc là phong cảnh tùy tiện chụp được, có lúc là đôi ba câu chia sẻ sách hay.
Ban đầu chỉ có một mình Kỳ Ngôn thấy, nhưng sau này không thiết lập quyền xem nữa. Lục Tri Kiều nghĩ, để người khác nhìn thấy cũng không thành vấn đề.
Nhưng có một số thứ, cô ấy chỉ chia sẻ với Kỳ Ngôn.
Ví dụ như bữa trưa ăn gì, gặp phải khách hàng kì quái nào, cấp dưới không cẩn thận gây chuyện cho cô ấy, bên dưới công ty mới mở một quán pizza. Hoặc là trong giờ nghỉ, thỉnh thoảng thấy được một mẫu giày xinh, được người khác giới thiệu cho bộ phim hay, ghi lại những nơi muốn tới du lịch.
Từng chút chuyện nhỏ nhặt đều muốn nói với Kỳ Ngôn.
Ban đầu, Lục Tri Kiều lo lắng Kỳ Ngôn chê mình phiền, dù sao mỗi ngày bản thân chỉ ở hai nơi là nhà và công ty, thỉnh thoảng đi công tác, bận rộn với công việc, còn cuộc sống vô cùng nhàm chán, cho dù đã cố gắng khai quật ra những chuyện thú vị.
Lục Tri Kiều thử đăng ít lại, cố gắng kiềm chế bản thân.
Kết quả Kỳ Ngôn không vui.
[Trưa ăn gì thế? Sao không nói với em?]
[Có phải lại ăn cơm không đúng bữa không?]
[Hôm nay mấy giờ tan làm?]
[Bí đao xào thịt đang vẫy gọi chị này ~]
[Hình ảnh]
Thứ sáu, Lục Tri Kiều tăng ca tới muộn mới về, vẫn chưa ăn cơm, tắm rửa rồi đi ngủ mất, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa. Cô ấy ngồi trên giường, có chút đau đầu, nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền tới, chậm chạp xuống giường, xỏ dép lê đi ra ngoài.
"Vậy chúng ta có thể đi cáp treo mà."
"Cáp treo chỉ đưa tới lưng chừng núi thôi, muốn lên đỉnh phải tự leo."
"Mệt lắm ạ?"
"Mới mấy tuổi đi leo núi còn sợ mệt à?"
Kỳ Ngôn và Nữu Nữu đang ngồi trên sô-pha, hai người ôm máy tính không biết xem gì, mặt mày tươi cười, vừa nhìn thấy Lục Tri Kiều ra ngoài, cô bé hưng phấn nói: "Mẹ ơi, ngày Quốc tế Lao động chúng ta đi leo núi nhé?"
Lục Tri Kiều ngây ra, đầu óc choáng váng, không lên tiếng.
Leo núi gì cơ?
Kỳ Ngôn đưa máy tính cho Nữu Nữu, đứng dậy đi tới, muốn nắm lấy tay Lục Tri Kiều, nhưng cánh tay đưa ra được một nửa lại rụt về, ánh mắt liếc ra phía sau, cuối cùng đành cho qua. "Ngủ no rồi à?"
Tối qua Kỳ Ngôn ngồi ngoài phòng khách đợi tới mười giờ Lục Tri Kiều mới về, không ăn uống gì, vội vàng tắm rửa rồi đi ngủ. Sáng nay cô cũng không dám làm phiền, sắp tới trưa mới đi gõ cửa, đoán Lục Tri Kiều vẫn đang ngủ, liền nấu cơm ăn trước.
Khoảng thời gian này dường như hai người chỉ liên lạc với nhau qua Wechat, duy chỉ có buổi tối mới có thể gặp mặt, thời gian cũng bị rút ngắn lại.
Chống đỡ tới khi nghỉ là được.
"... Ừm." Lục Tri Kiều gật đầu, một tay đặt lên vai Kỳ Ngôn.
Ánh mắt của Kỳ Ngôn khẽ động, vô thức nắm lấy tay kia ôm vào trong lòng bàn tay, dịu dàng nói: "Chị đi đánh răng rửa mặt trước đi, cơm canh vẫn còn nóng, để em bưng lên."
"Được."
Khoảnh khắc quay người, ánh mắt Lục Tri Kiều nhìn thấy con gái đang nhìn hai người.
Kì nghỉ cuối cùng trước kì nghỉ ngắn ngày, chỉ được nghỉ thứ bảy, chủ nhật đã phải đi làm, chắp vá tới thứ tư tuần sau mới bắt đầu nghỉ lễ. Thời gian một ngày nghỉ quý giá này, Lục Tri Kiều muốn nằm, không làm gì cả.
Nhưng kế hoạch lại thay đổi.
Buổi chiều, Kỳ Ngôn muốn đi tới phòng tập thể hình. Lục Tri Kiều vốn không định ra ngoài, nhưng nghĩ tới hòn non bộ trong nhà phải thay, chậm trễ rất lâu chưa mua được, suy cho cùng vẫn phải ra ngoài, dứt khoát đi chung với Kỳ Ngôn.
Phòng tập thể hình nằm gần đại học Giang Thành, cách khu nhà không xa, ông chủ là bạn của Kỳ Ngôn, ở đây Kỳ Ngôn có phòng tập riêng, đầy đủ thiết bị.
Bình thường Lục Tri Kiều không rèn luyện cơ thể, một phần không có thời gian, hay là sau khi bận rộn chỉ muốn nằm xuống, lâu dần, không có tâm tư nghĩ tới chuyện này, lần này đi cùng, đơn giản chỉ là góp vui, tham quan.
Trong phòng tập yên tĩnh, kín đáo riêng tư, Kỳ Ngôn ở trong phòng thay quần áo xong, đeo tai nghe bluetooth lên, làm nóng cơ thể trước.
Thân hình Kỳ Ngôn cao ráo, đôi chân thẳng tắp rất dài, cơ bắp săn chắc lưu loát, toàn thân không có thịt thừa. Mặc áo ba lỗ thể thao, cổ tròn, lộ ra chiếc cổ trắng thon, xương quai xanh gợi cảm, toát lên một nét đẹp khỏe khoắn.
Lục Tri Kiều ngồi trên ghế ở một bên, ánh mắt thẳng tắp nhìn nửa thân trên của Kỳ Ngôn, trái tim đột nhiên thình thịch đập loạn.
Di chuyển xuống dưới, chiếc eo trắng trẻo lộ ra phân nửa, sống lưng nhấp nhô rõ ràng.
Lúc Kỳ Ngôn luyện tập không nói chuyện, tập trung lực chú ý, dường như quên mất bên cạnh còn có người, cô làm nóng người xong liền lên máy chạy bộ, vừa nghe nhạc vừa tăng nhanh tốc độ, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Không lâu sau, tai nghe có chút khó chịu, cô tháo tai nghe xuống, tiếp tục chạy.
Treo dây trên cổ, hai bên tai nhét một trái một phải, sau đó bước chân chạy bộ của cô lên lên xuống xuống, Kỳ Ngôn bị làm phiền, giảm tốc độ dừng lại, tháo tai nghe đặt sang một bên.
"Em không nghe nhạc nữa à?" Lục Tri Kiều chăm chú nhìn Kỳ Ngôn, đột nhiên lên tiếng.
Cổ họng vô thức động đậy một cái.
Kỳ Ngôn ngẩn ra, lúc này mới ý thức được bên cạnh có người, cười cười: "Nghỉ một lát, đeo tai dây bị đập lên xương quai xanh, để hôm nào em mua tai nghe không dây."
"Ừm."
Nhìn Kỳ Ngôn quay về máy chạy bộ tiếp tục chạy, Lục Tri Kiều lấy điện thoại ra nhấp vào thanh tìm kiếm, nhập "Tai nghe blutooth không dây".