Tiếng ho trong điện thoại khiến người ta nghe mà sốt ruột, đầu óc Kỳ Ngôn cũng chấn động theo, huyệt thái dương giật đùng đùng lên. Cô nhíu mày lại, lập tức cúp điện thoại, không quay đầu chạy ra khỏi phòng 901.
Hôm nay là ngày nghỉ, Kỳ Ngôn dậy hơi muộn, tùy tiện ăn bữa sáng, ở nhà một mình thấy nhàm chán, muốn tới tìm Lục Tri Kiều. Chỉ có Nữu Nữu ở nhà, cô hỏi mẹ đi đâu rồi, cô bé chỉ biết mẹ ra ngoài, không biết đã đi đâu.
Cô gọi điện thoại cho Lục Tri Kiều, liên tục trong "trạng thái chờ", cuối cùng tới ban nãy mới gọi được, trái tim cũng thắt lại.
Bị bệnh, một mình đi bệnh viện.
Mấy chữ đơn giản này lướt qua đầu, Kỳ Ngôn lập tức cảm thấy ngạt thở, chạy về nhà nhanh như một cơn gió, rút quần áo trong tủ ra hỗn loạn mặc lên người, xách túi muốn ra ngoài.
Đột nhiên nhớ ra quên hỏi đang ở bệnh viện nào, Kỳ Ngôn lại gọi điện thoại, vừa đợi vừa đi vào nhà bếp, tìm một chiếc bình giữ nhiệt, đổ đầy nước nóng vào trong, cầm trên tay.
Lại là "trạng thái chờ".
Chuyện gì thế?
Che đậy? Chặn số? Hay là thật sự đang gọi điện thoại? Có thể nói chuyện với ai lâu như vậy chứ?
Trong lòng Kỳ Ngôn sốt ruột, xông ra trước thang máy, ấn ấn loạn xạ mấy cái, khi ấn trúng nút, đợi thang máy lên trên mở cửa, cô cúi đầu đi vào, ấn xuống tầng hầm, mắt nhìn màn hình điện thoại, tiếp tục gọi điện thoại.
Tới khi ra khỏi thang máy, cuối cùng điện thoại cũng thông.
"Kiều Kiều, chị đang ở viện nào?"
"Em đừng tới, chị không sao... khụ..." Tiếng ho nhẹ hơn một chút, nhưng âm mũi lại càng nặng.
Lòng dạ Kỳ Ngôn giống như mèo cào, nào có nghe lời khuyên can, mở khóa xe, vừa thắt dây an toàn vừa không nhịn được trách một câu: "Không sao thì sao lại đi bệnh viện? Mau nói cho em đi."
Điện thoại im lặng giây lát, nhỏ tiếng nói: "Phòng khám trực thuộc số 2, phòng truyền dịch."
Ngữ điệu mang theo chút tủi thân nhỏ, lúc này Kỳ Ngôn đang như kiến bò trên chảo lửa, không để ý, lập tức cúp điện thoại, ném điện thoại sang bên, đặt bình giữ nhiệt ngay ngắn, lái xe ra khỏi hầm.
Bên ngoài trời đang mưa, sức đẩy không nhỏ, gió lớn nổi lên, bầu trời mù mịt một khoảng trắng xám, trên mặt đường tích nước ẩm ướt, người đi đường khoác áo bông khó khăn tiến về phía trước trong cơn gió dữ, cành lá cây cối bên đường bị quật rơi rụng, lá rơi đầy đất.
Khí hậu Giang Thành luôn như thế, có lúc một ngày bốn mùa, có lúc một năm chỉ có một mùa, thời tiết thường xuyên biến hóa khôn lường, hoặc là lạnh cực đoan, hoặc là nóng cực đoan.
Trời mưa đường trơn, Kỳ Ngôn không dám lái xe quá nhanh, phòng khám số 2 cách khu nhà không xa, cô may mắn, trên đường không gặp quá nhiều đèn đỏ, thuận lợi tới được bệnh viện.
Trong phòng truyền dịch đông đúc, Kỳ Ngôn vừa nhìn một cái liền thấy được Lục Tri Kiều đang nói chuyện điện thoại ở một góc, mu bàn tay tay trái của cô ấy đang nối với dây truyền dịch dài, sắc mặt đỏ ửng, tinh thần mệt mỏi, đang ho nhưng vẫn không ngừng nói chuyện.
Kỳ Ngôn nhíu mày lại, sắc mặt tối đi, nhanh chân đi tới ngồi xuống vị trí trống bên cạnh, im lặng nhìn Lục Tri Kiều.
"Thứ liên quan tới lợi ích thiết yếu của công ty, cho dù là người nhà cũng không có cách nào nhượng bộ, hỏi anh cái gì, anh lại trả lời mang tính chống đối... khụ khụ... giống như chúng ta đợi báo giá phí vận chuyển cho hàng hóa, ở bên này tôi đợi báo giá khách hàng của tôi... khụ... dù anh có nói với tôi công ty của anh vượt trội tới đâu, phục vụ hoàn toàn thế nào... khụ khụ... tôi sẽ chỉ cảm thấy anh đang lãng phí thời gian, rất không chuyên nghiệp..."
Âm thanh của Lục Tri Kiều trầm khàn, đang nói rất nhập tâm, ánh mắt nhìn thấy một bóng người lướt qua, vô thức quay đầu nhìn một cái, ngẩn ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt người kia trào lên vẻ lo lắng, quan tâm, còn có một tia trách móc.
Khóe môi Lục Tri Kiều động đậy, di chuyển tầm mắt giống như chột dạ khi làm sai việc, nhỏ tiếng trao đổi mấy câu với người trong điện thoại, rồi cúp máy, rũ mắt nhìn xuống sàn nhà, nắm lấy điện thoại không lên tiếng.
Một bàn tay phủ lên trán cô ấy.
Tay của Kỳ Ngôn ấm áp, nhưng khi tiếp xúc với chiếc trán nóng bỏng của người này lại có chút lạnh, lòng bàn tay là cảm giác thiêu đốt, ấn đường của Kỳ Ngôn nhíu lại càng chặt, lấy tay về, mở nắp bình giữ nhiệt, rót ra một chút nước nóng, nhích tới bên môi Lục Tri Kiều, nói: "Cẩn thận bỏng."
Lục Tri Kiều nghiêng đầu nhìn Kỳ Ngôn một cái, đặt điện thoại lên chân, bưng lấy nắp bình thổi thổi, uống một ngụm nhỏ.
Cổ họng đau, quả thật là khô khốc, một mình tới truyền nước không tiện đi lại, Lục Tri Kiều vốn nghĩ nhịn một lúc, hai ba tiếng đồng hồ có thể quay về, lặng lẽ như không. Nhưng lúc này, Kỳ Ngôn lại ở bên cạnh cô ấy.
Lục Tri Kiều không muốn Kỳ Ngôn biết chuyện, không muốn cô tới, không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ này của bản thân.
Lúc bị bệnh khó tránh yếu ớt, có thể tự mình chống đỡ thì chống đỡ, Lục Tri Kiều luôn cảm thấy trong tâm lí, bản thân quá ỷ lại vào Kỳ Ngôn, có lẽ sẽ nhanh chóng hạ vũ khí đầu hàng, lúc này không nghi ngờ gì là một cơ hội tốt. Chỉ là quả thật cô ấy không có tiền đồ, vừa nghe thấy âm thanh của Kỳ Ngôn, vui vẻ tới nỗi bản thân trở nên vô tri vô giác.
Cô ấy biết nhất định Kỳ Ngôn sẽ tới, không ngăn được.
Kỳ Ngôn không nói một lời, nhìn Lục Tri Kiều, đợi nước trong nắp bình trống rỗng, liền lấy về, lại rót thêm một chút nữa đi tới, lặp đi lặp lại ba bốn lần, sau đó cầm gối ôm trong lòng nhét ra sau lưng Lục Tri Kiều, khẽ nói: "Dựa vào đây, nhắm mắt lại, đừng gọi điện thoại nữa."
Ghế trong phòng truyền dịch vừa cứng vừa lạnh, ngồi thôi cũng khiến người ta khó chịu, Kỳ Ngôn cầm theo chiếc gối ôm cao bằng nửa thân người trên xe của bản thân xuống, đã thành công thu hút không ít ánh mắt trên đường từ cổng viện tới phòng bệnh.
Lục Tri Kiều ngây ra, trong lòng đột nhiên ấm áp, nghe lời dựa ra sau.
Gối ôm rất mềm, quả thật dựa vào rất thoải mái, lưng cô ấy đau nhức không thôi, lúc này triệt để thả lỏng liền giải phóng tất cả, Lục Tri Kiều vừa định nhắm mắt lại, điện thoại lại rung lên, lập tức giật mình muốn ngồi dậy.
Kỳ Ngôn nhíu mày, đưa tay ra chắn trước người Lục Tri Kiều, ngăn cản động tác của cô ấy, sau đó lấy điện thoại đi.
Cuộc gọi tới từ quản lí Tôn, không biết là nhân vật nào trong công ty, có tới tám chín phần là chuyện công việc.
"... Đưa điện thoại cho chị." Lục Tri Kiều có chút sốt ruột.
Gần đây Lục Tri Kiều rất bận, Kỳ Ngôn biết điều đó, cũng hiểu tính quan trọng, nhưng có quan trọng tới đâu cũng không quan trọng bằng sức khỏe của Lục Tri Kiều. Bị bệnh thành dáng vẻ này, đám cấp dưới cũng không biết buông tha, lẽ nào lúc gọi điện thoại không nghe ra giọng của Lục Tri Kiều không ổn sao? Suy nghĩ chuyển động, ngoại trừ bản thân và Nữu Nữu, liệu có ai thật sự quan tâm âm thanh của Lục Tri Kiều không ổn, trạng thái không tốt?
Đương nhiên chỉ có người quan tâm Lục Tri Kiều là để tâm nhất.
Điện thoại không ngừng rung lên, sắc mặt Kỳ Ngôn càng khó coi, không chịu đưa, nhưng nhìn dáng vẻ sốt ruột của Lục Tri Kiều, lại không nhẫn tâm, chỉ đành đưa điện thoại cho cô ấy.
Lục Tri Kiều cầm điện thoại như cầm được bảo bối, vội vàng nghe máy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
2. Hồ Ly Tinh - Kiều Dụ
3. Sau Khi Qua Đời 3 Năm, Ông Nội Gửi Cho Tôi Món Quà 70 Ký
4. Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại
=====================================
Cô ấy cũng không muốn, những việc giao cho trợ lí thì đã giao hết cho trợ lí làm, nhưng việc không thể giao quả thật không còn cách nào.
May mà, cuộc gọi này chỉ là báo cáo, Lục Tri Kiều nhắm mắt ừm mấy tiếng, vừa cúp điện thoại, lại bị tịch thu.
"Nếu còn có ai gọi em sẽ nghe máy, sẽ nói một tiếng sau gọi lại." Kỳ Ngôn cân nhắc nói, ngữ điệu không cho phép phản kháng, nhưng cuối cùng nhượng bộ nửa bước. Cho dù không thể hoàn toàn bỏ mặc không quan tâm, nhưng tốt xấu gì cũng phải nghỉ ngơi một lúc, không tới mức không thể ngừng nghỉ.
Lục Tri Kiều im lặng nhìn Kỳ Ngôn, khẽ ừm một tiếng, đôi mắt tịch mịch dâng trào con sóng nhỏ, ánh lên khuôn mặt đẹp đẽ của Kỳ Ngôn, có chút không nhìn đủ.
Lúc yếu ớt, điểm tốt của bất kì người nào cũng có thể gợn sóng lưu lại nơi đáy lòng Lục Tri Kiều, huống hồ người đó là Kỳ Ngôn, sớm đã khuấy động trái tim Lục Tri Kiều tới nghiêng trời lệch đất.
Lục Tri Kiều cảm nhận được rung động trong nội tâm, cảm nhận được bản thân bị hút vào vòng xoáy, từng chút chìm đắm, nhưng càng như thế, cô ấy càng hoảng loạn, không ai nói cho Lục Tri Kiều biết, cô ấy phải làm gì, phải làm cách nào để đáp lại tình cảm đồng dạng, hoặc làm thế nào để duy trì nó.
Không có bất kì sự chuẩn bị nào, cứ loạng chà loạng choạng ngã vào một mối quan hệ, thay đổi thân phận, với Lục Tri Kiều mà nói, là chuyện không có khả năng.
Kỳ Ngôn có thể cho cô ấy, nhưng Lục Tri Kiều không cho nổi Kỳ Ngôn.
Mệt rồi, mí mắt chầm chậm nhắm lại.
Bốn bề không quá yên tĩnh, muốn ngủ cũng không ngủ nổi, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, ngồi lâu lại càng cảm thấy lạnh, Lục Tri Kiều co người lại, khẽ nhíu mày, ngón tay vô thức cuộn lại.
Đột nhiên, ngón tay được một nguồn ấm ôm lấy.
Cô ấy mở mắt ra.
Hai tay Kỳ Ngôn ôm lấy ngón tay tay trái của Lục Tri Kiều, cẩn thận chà xát, sau đó lại nhấc tay còn lại của cô ấy lên, ôm lấy. Thấy Lục Tri Kiều mở mắt ngây ra, cười cười dỗ dành: "Tay chị lạnh quá, để em nắm một lúc, mau nhắm mắt lại."
"Hỏi y tá xem có miếng dán nhiệt không... khụ... lát nữa tay em cũng sẽ lạnh đó..." Lục Tri Kiều dùng âm thanh khàn khàn cất tiếng, lo lắng nhìn tay Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn lắc đầu, dịu dàng cười: "Không sao, tay em còn ấm hơn miếng dán nhiệt."
Trái tim Lục Tri Kiều rung lên, ngẩng mắt nhìn thấy tình cảm dạt dào trong đáy mắt Kỳ Ngôn, đầu mũi chua chua, đôi mắt cũng thế, sợ bản thân mình không khống chế được chật vật, cong môi cười cười, ngửa ra dựa vào phía sau, nhắm mắt lại.
Giọt nước mắt nóng bỏng lan tràn trên mí mắt, một lúc sau mới biến mất.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, Lục Tri Kiều nghe thấy âm thanh nghe điện thoại của Kỳ Ngôn, vốn dĩ muốn mở mắt tự nghe máy, nhưng sợ Kỳ Ngôn không vui, cũng đã đáp ứng phải nghỉ ngơi ít nhất một tiếng đồng hồ, nên cũng đành thôi.
"Alo, xin chào?"
"Tôi là bạn của cô ấy. Sức khỏe của cô ấy không ổn lắm, đang nghỉ ngơi, có chuyện gì tôi có thể chuyển lời, hoặc là đợi một tiếng nữa thì gọi lại."
"Được, không có gì."
Những lời như thế, Lục Tri Kiều đã nghe bốn năm lần trong lúc nhắm mắt, khóe môi vô thức cong lên, một độ cong nhàn nhạt.
Bạn bè!
Nếu hai người chỉ có thể làm bạn, cô ấy sẽ không có nhiều phiền não như thế nữa.
Châm cứu xong, đã là buổi trưa.
Trán Lục Tri Kiều vẫn hơi nóng, cũng đói bụng, nhưng không có khẩu vị ăn uống, Kỳ Ngôn đút thuốc cảm cho cô ấy, đỡ Lục Tri Kiều lên giường nằm, chỉnh điện thoại của cô ấy về chế độ máy bay, ra ngoài nấu cơm trưa cho "con gái ruột"
Lục Uy đói sắp ngất, buổi sáng mẹ không dậy làm bữa sáng, cô bé nghĩ có lẽ mẹ mệt nên muốn ngủ thêm một lúc, nên không đi làm phiền, tự uống sữa ăn bánh bao, ngoan ngoãn tập đàn.
Trong nhà chỉ có bánh bao và đồ ăn vặt để ăn sáng, ngoài ra không còn thứ gì khác. Mẹ đi một cái là đi rất lâu, Lục Uy lại không biết nấu nướng, đợi mãi đợi mãi, không đợi được mẹ về, cô bé liền muốn ra ngoài ăn. Kết quả, mẹ được cô Kỳ dìu về.
Sợ hãi nhanh chóng thay thế cơn đói.
"Cô Kỳ..." Lục Uy nhìn thấy Kỳ Ngôn đi vào bếp, lật đật đi theo.
Kỳ Ngôn nhấc tạp dề mặc lên, nghe thấy âm thanh liền quay lại, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lục Uy, vội tiến lên phía trước ôm lấy cô bé, an ủi: "Không sao, Nữu Nữu, mẹ em chỉ bị cảm thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Buổi trưa em muốn ăn gì, hửm?"
"Cô nấu gì thì em ăn đó ạ." Lục Uy thật thà nói.
Kỳ Ngôn cười cười véo lên má cô bé: "Được, đi xem tivi đi, nhanh thôi."
Lục Uy không đi xem ti vi, cô bé đi qua đi lại trước cửa phòng ngủ rất lâu, cẩn thận mở cửa vào trong. Rèm cửa trong phòng được kéo rất kín, Lục Uy nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên giường, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ đang nhắm mắt nằm trên giường, khẽ gọi: "Mẹ ơi?"
Lục Tri Kiều vừa nằm chưa bao lâu, giấc ngủ nông, nghe thấy âm thanh liền chầm chậm mở mắt, trong mắt hiện lên khuôn mặt lo lắng của con gái, cô ấy thò một tay ra khỏi chăn: "Nữu con..."
Đôi mắt của cô gái nhỏ ươn ướt, vội dán mặt lên lòng bàn tay của Lục Tri Kiều, nhỏ tiếng hỏi: "Cô Kỳ nói mẹ chỉ bị cảm, không lừa con đúng không?"
Lần trước mẹ bị rắn cắn, cô Kỳ đã lừa người.
"Không lừa con, ngốc ạ." Lục Tri Kiều yêu thương nói, cười cười xoa mặt con gái, "Hơi sốt, đã truyền nước rồi, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe. Con cũng phải mặc nhiều quần áo một chút, không được phong phanh, biết chưa?"
Lục Uy gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Vậy mẹ ngủ đi, con không làm ồn mẹ nữa." Nói xong nắm lấy tay Lục Tri Kiều, nhét vào trong chăn, đắp chăn thật kín cho mẹ.
Giống như bà cụ non.
Cơm trưa, Kỳ Ngôn xào hai món rau, trong lòng nhớ Lục Tri Kiều vẫn chưa ăn gì, lại nấu thêm một chút cháo, hâm trong nồi điện áp suất. Đợi tới khi ăn cơm xong, cô chơi game với Nữu Nữu một lúc, rồi bảo cô bé đi làm bài tập.
Gần tới hai giờ chiều, bên ngoài trời đã ngừng mưa, mây đen nặng nề lập lờ trên bầu trời như bông gòn, đè rất thấp, ánh sáng nhất thời sáng rõ.
Nhìn cảnh tượng này, có lẽ sắp có cơn mưa rào ập xuống.
Kỳ Ngôn về nhà mình đóng cửa sổ ngoài ban công, chỉ mấy phút đồng hồ, quay lại phòng 901, phát hiện cửa phòng ngủ chính đã mở ra từ lúc nào. Cô hiếu kì đi tới bên cửa, thấy Lục Tri Kiều đã thay quần áo, ngồi trước bàn trang điểm, đang tỉ mỉ kẻ chân mày.
"Chị đi đâu?" Kỳ Ngôn lật tay đóng hờ cửa, tiến về phía trước mấy bước.
Lục Tri Kiều giật thót, tay cầm cọ run lên, không cẩn thận kẻ lệch, vội quay đầu, đôi môi động đậy: "Ba giờ có cuộc họp, chị phải tới đó."
Sắc mặt Lục Tri Kiều vẫn còn hơi đỏ, nhìn tinh thần không quá ổn, nói xong ho đôi tiếng, âm thanh khàn khàn. Cô ấy dùng bông tăm thấm nước tẩy trang, khẽ lau đi chỗ kẻ lệch, dùng bông trang điểm ấn xuống, tản đều phấn, rồi cầm bút tiếp tục kẻ.
Kỳ Ngôn ngẩn ra, đi tới sờ trán Lục Tri Kiều, không còn quá nóng, nhưng vẫn nóng hơn nhiệt độ lòng bàn tay, chầm chậm nhíu mày: "Chị vẫn còn chưa hết sốt hẳn..."
"Không sao, đỡ hơn nhiều rồi, chỉ một tiếng thôi." Lục Tri Kiều khẽ ngắt lời, hai ba nét kẻ mày xong, đứng dậy.
Đứng dậy quá gấp, đột nhiên mặt mày say sẩm, cơ thể cô ấy loạng choạng.
Kỳ Ngôn nhanh chân nhanh tay ôm lấy Lục Tri Kiều, trái tim đột nhiên thắt lại, "Chị tốt hơn chỗ nào thế? Ngộ nhỡ..."
"Sắp tới muộn rồi, em buông ra đi..." Lục Tri Kiều sốt ruột giãy ra, loạng choạng lùi đi đôi bước, đỡ lên tường đứng vững người, sau đó nhét điện thoại vào trong túi xách, cầm lên vội vã muốn rời đi.
"Lục Tri Kiều!"
Bước chân khựng lại.
Kỳ Ngôn trầm mặt, ánh mắt tối tăm, lạnh lùng nhìn Lục Tri Kiều: "Không thể đi họp muộn? Không thể không giải quyết? Dùng bộ dạng này của chị chống đỡ, lẽ nào không ảnh hưởng tới hiệu quả à? Để mọi người nghe thấy tiếng ho của chị? Nghe thấy âm mũi của chị? Hay là lo lắng chị có thể ngất đi bất cứ lúc nào?"
Trong lòng vừa tức vừa sốt ruột, ngữ điệu khó tránh mang theo kích động, lạnh lùng lại cứng rắn.
Lục Tri Kiều ngưng trệ nhìn vào mắt Kỳ Ngôn, cắn chặt hàm răng, ngón tay giữ lấy quai túi đột nhiên co chặt, chua xót trào lên cổ họng giống như ngạt thở, mũi bị tắc tới gần như không thở nổi.
Cô ấy hé môi, hít sâu một hơi, đỏ ửng mắt.