Tiết mục con gái sẽ biểu diễn là múa "Pha lê châu", một tiếng trước khi buổi liên hoan bắt đầu, Lục Tri Kiều đi theo con gái tới hậu trường của hội trường lớn, nhìn thấy rất nhiều phụ huynh có mặt, có người đứng bên ngoài nói chuyện, có người ngồi bên trong nhìn con cái trang điểm.
Kỳ Ngôn cũng có mặt.
Cô ngồi bên cạnh một cô bé mặc trang phục biểu diễn, tay nắm lấy bút kẻ mắt, đang chuyên tâm kẻ mắt cho cô bé đó.
Vì điều kiện có hạn, nhà trường không mời thợ trang điểm chuyên nghiệp, chỉ đành để cho giáo viên biết trang điểm phụ trách, Kỳ Ngôn vẽ rất chuyên tâm, động tác tay vô cùng thành thục, kẻ mí tô đậm vô cùng lưu loát, cô vừa vẽ vừa nhỏ tiếng nói chuyện với cô bé kia, mặt mày cong lên ý cười dịu dàng.
Lục Tri Kiều lặng lẽ ở một bên quan sát, khóe môi cong lên nụ cười không thể phát giác, có lẽ cảm thấy bản thân nhìn chằm chằm người ta không quá thích hợp, thế là giả vờ đánh giá rồi di chuyển tầm mắt.
Không lâu sau, lại quay lại.
"Lục Uy, đây là chị gái cậu à?" Một cậu nam sinh dáng vẻ lịch thiệp đi tới.
Cô gái nhỏ đang soi gương ngắm nghía bản thân, nghe thấy âm thanh liền quay đầu, nói: "Mẹ mình."
"Chào cô..." Cậu bé ngạc nhiên nhìn Lục Tri Kiều, mồm miệng co rút lại, sau đó lại có thêm mấy đứa trẻ khác vây quanh, trong đó có hai cô bé mặc đồ biểu diễn giống hệt Lục Uy, đều đã trang điểm xong, dáng vẻ như là muốn tìm Lục Uy nói chuyện.
Lục Tri Kiều cười cười với cậu bé, vỗ nhẹ lên vai con gái: "Nữu Nữu, đi chơi cùng các bạn đi."
Trẻ con độ tuổi này rất có cái tôi, chỉ ước không có mặt phụ huynh ở đây, nghe thấy Lục Tri Kiều nói như thế, vẫn có chút xấu hỏ, mấy cô gái nhỏ kéo Lục Uy sang một bên, thì thầm với nhau.
"Lục Uy, mẹ cậu đẹp thật đấy."
"Còn đẹp hơn cả cô Kỳ!"
"Nào có, mình cảm thấy cô Kỳ đẹp hơn..."
"Chà, cậu đúng là không biết ăn nói, phải là cả hai cùng xinh đẹp."
Đám trẻ quay lại nói chuyện rôm rả cùng nhau, không lâu sau liền hi hi ha ha chuyển chủ đề, không nghe rõ chúng nói gì, chỉ thỉnh thoảng cười rộ lên. Lục Tri Kiều chăm chú nhìn bóng dáng con gái, thấy con gái cười vui vẻ, khóe miệng bản thân cũng cong lên mà không phát hiện.
Lúc này, Lục Tri Kiều cử động cổ, ánh mắt vô thức rơi lên người Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn đã giúp bé gái kia vẽ mày xong, hình dáng như lá liễu khẽ cong lên, sạch sẽ dứt khoát, cô cầm bảng phấn mắt lên, dùng cọ quệt lên chút phấn, khẽ lia lên mí mắt cô bé, có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn mình, Kỳ Ngôn đột nhiên nghiêng đầu, không kịp phòng bị, trực diện đón lấy một ánh mắt.
Hai người đều ngẩn ra.
Kỳ Ngôn khẽ mím đôi môi mỏng lại, mỉm cười với Lục Tri Kiều, lộ ra hàm răng trắng bóc đều tăm tắp, hào phóng chân thành, ánh mắt không mang theo bất kì suy nghĩ nào, hoàn toàn khác với dáng vẻ không đứng đắn khi ở riêng.
Trái tim Lục Tri Kiều run rẩy, đột nhiên đầu ngón tay giữ chặt lấy quai balo, vành tai trào lên hơi nóng, vội vàng di chuyển ánh mắt.
Ánh mắt vẫn để ý tới bên kia, thấy đối phương cũng quay mặt đi, lúc này mới thở phào.
Mấy đứa trẻ vẫn đang túm tụm cùng nhau, nhưng không thấy bóng dáng con gái, Lục Tri Kiều ngoái cổ nhìn quanh bốn phía, tìm một vòng cũng không thấy đầu, liền đứng dậy ra bên ngoài.
Phía sau hậu trường của hội trường lớn có cánh cửa lách nhỏ, đi thẳng với hòn non bộ bên cạnh sân vận động, bên trên có chiếc cây rụng sạch lá, một hành lang với cây leo cũng trơ trụi y hệt, Lục Tri Kiều vừa ra ngoài, liền nhìn thấy con gái và cậu nam sinh dáng vẻ lịch thiệp kia trốn bên cạnh cột dây leo, thần thần bí bí không biết đang làm gì.
Đi gần lại quan sát, là đang ăn.
Trong tay cậu nam sinh cầm một gói đồ ăn vặt, bản thân ăn một miếng, rồi lại đút cho con gái một miếng, thỉnh thoảng còn dùng khăn giấy lau miệng cho cô bé, rất thân mật.
"Nữu Nữu..." Lục Tri Kiều nhíu mày gọi một tiếng, thấp thoáng cảm thấy không ổn.
Hai đứa trẻ giật nảy mình, đột nhiên quay đầu lại, Lục Tri Kiều nhanh chân tiến về phía trước, liếc nhìn cậu nam sinh một cái, lại nhìn về phía con gái: "Đang làm gì ở đây thế?"
Lục Uy chột dạ nhìn gói đồ ăn vặt, cúi đầu không lên tiếng.
"Cô ơi..." Ngược lại, cậu nam sinh mở miệng, ngẩng đầu nhìn Lục Tri Kiều, "Đồ ăn vặt cháu mua ăn không hết, hai chúng cháu ăn cùng nhau."
"..."
Ăn đồ ăn vặt mà phải đút sao?
Lời nói dối vụng về.
Đút đồ ăn cho người khác vốn dĩ là một chuyện vô cùng thân mật, đặc biệt là giữa những người khác giới, càng khiến người ta liên tưởng. Có lẽ trẻ con không cảm thấy có gì, nhưng theo góc độ của người trưởng thành, hành động này đã vượt quá phạm vi tình bạn, hơn nữa con trẻ đang trong cái tuổi mẫn cảm bộp chộp, làm phụ huynh không thể không đặc biệt lưu tâm.
Cậu trai hào phóng, sắc mặt tự nhiên, không hề có chút sợ hãi hay chột dạ, Lục Tri Kiều cũng không tiện nói gì, thế là cười nói: "Là vậy à." Nói xong lại hỏi: "Cháu tên gì thế?"
"Vương Triết Nghị ạ, Triết trong triết học, nghị trong kiên định nghị lực." Cậu bé bình tĩnh nói.
Lục Tri Kiều cười cười gật đầu, nhìn cánh cửa lách sau lưng, nói: "Bên ngoài lạnh lắm, có lẽ cũng sắp biểu diễn rồi, mau vào trong đi." Nói xong tự nhiên nắm lấy tay con gái, đi về phía trước.
...
Nửa tiếng trước khi bắt đầu biểu diễn, Lục Tri Kiều gửi tin nhắn Wechat cho Kỳ Ngôn.
[Có chút chuyện muốn hỏi riêng em, hiện tại, có tiện không]
Lúc này Kỳ Ngôn đang ở trong phòng học, nhấn mạnh các em học sinh khi xem biểu diễn phải tuân thủ kỉ luật, điện thoại đặt trên bục giảng, khoảnh khắc màn hình sáng lên, cô liếc một cái, nhanh chóng không còn tâm trạng, tăng nhanh tốc độ bàn giao đôi ba câu, bảo lớp trưởng dẫn cả lớp tới hội trường.
Kỳ Ngôn bước ra khỏi phòng học, vừa đi vừa gõ chữ.
[Tới văn phòng]
Giáo viên chủ nhiệm trong trường được phân vào một văn phòng riêng, không phải giáo viên chủ nhiệm phân vào một văn phòng riêng, rất nhiều giáo viên bộ môn buổi chiều không tới trường, còn giáo viên chủ nhiệm đều đang ở cùng lớp mình, hoặc là ở trong hội trường, lúc này trong văn phòng không một bóng người.
Kỳ Ngôn sắp xếp bàn làm việc của bản thân, chuyển ghế dự phòng tới bên bàn, rót sẵn hai cốc nước ấm, tác phong nghiêm túc bàn chuyện đứng đắn. Cô đoán chuyện Lục Tri Kiều muốn hỏi không phải chuyện riêng tư, nếu không cũng không cần nhấn mạnh hiện tại, về nhà cũng có thể nói, nếu đã như thế, còn là ở trường học, liền làm dáng vẻ quy củ.
Tiếng gõ cửa văn phòng vang lên, sau đó mở ra một khe, cơn gió lạnh phả vào.
"Cô Kỳ."
Lục Tri Kiều mở cửa bước vào, đúng lúc Kỳ Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, trong ánh mắt hai người có bóng dáng của đối phương.
"Ngồi đi." Kỳ Ngôn khẽ cười, chỉ lên ghế, dường như trước giờ chưa từng quen biết người trước mắt, nghiêm túc tới xa lạ.
Cái gọi là tương phản, đại khái giống như lúc này, Lục Tri Kiều ngẩn ra, nhìn quanh văn phòng, không có bất kì ai, nhưng đột nhiên Kỳ Ngôn giống như biến thành người khác, nhất thời cô ấy không thích ứng, ngồi xuống, rất lâu không lên tiếng.
"Không phải có chuyện muốn hỏi tôi sao?" Kỳ Ngôn khẽ đẩy cốc nước giấy tới trước mặt Lục Tri Kiều.
Khi con gái học tiểu học, không ít lần Lục Tri Kiều bị giáo viên mời tới văn phòng, nguyên nhân không ngoài chuyện thành tích môn Toán quá thấp, giáo viên dăm ba ngày lại muốn "giao tiếp" với cô ấy, cảnh tượng lúc đó, giống hệt như hiện tại, Lục Tri Kiều cảm thấy quen thuộc tới mâu thuẫn.
Cô ấy cúi đầu, bưng cốc nước nóng lên uống một ngụm: "Ừm, chuyện của con trẻ."
Quả nhiên.
Tuy là trong dự đoán, nhưng khó tránh chút thất vọng.
Kỳ Ngôn không lên tiếng, đợi Lục Tri Kiều tiếp tục.
"Có phải trong lớp có một cậu bé tên là Vương Triết Nghị đúng không?" Lục Tri Kiều cân nhắc hỏi.
"Đúng, sao thế?"
"Bình thường nó... chơi rất thân với Nữu Nữu à?"
Kỳ Ngôn ngạc nhiên, tập trung suy nghĩ trong giây lát, nói: "Rất thân, nhưng còn có một nam sinh và hai nữ sinh nữa, quan hệ giữa chúng rất tốt."
Từ khi khai giảng tới hiện tại, đã một học kì, những đứa trẻ mới nhập học đã quen thuộc với nhau, dần dần chia thành mấy nhóm nhỏ, bình thường quan hệ giữa các nhóm với nhau cũng coi như là hòa hợp, nhưng bên ngoài không dễ kết nạp bạn học từ các nhóm khác.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Hôm nay tôi nhìn thấy cậu bé đó đút đồ ăn cho Nữu Nữu, còn lau miệng cho con bé, tôi..." Lục Tri Kiều nhíu mày lại, nói được một nửa lại không biết nên tiếp tục thế nào.
Là dấu hiệu yêu sớm sao?
Trên mạng vô vàn tin tức học sinh cấp hai yêu sớm, thành tích tụt dốc là hậu quả nhẹ nhất, nghiêm trọng hơn là dẫn tới mất mạng. Nửa năm trước Lục Tri Kiều đi khám phụ khoa, rất nhiều người tới khám chỉ là những đứa trẻ mới mười bảy mười tám tuổi, trong đó còn có một đứa bé rất nhỏ, dáng người chưa cao bằng Nữu Nữu, có thai tám tuần, được mẹ đưa đến, không ngừng khóc lóc.
Lục Tri Kiều vẫn nhớ dáng vẻ đau lòng tự trách của bà mẹ kia.
Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra trên người Nữu Nữu! Phải giết chết dấu hiệu tội ác ngay từ trong nôi!
Trong mắt Lục Tri Kiều lộ ra sắc thái sợ hãi, đôi môi khẽ run lên, Kỳ Ngôn thấy có gì đó không đúng, nắm lấy tay Lục Tri Kiều, ra sức nắm lấy: "Không sao, không sao, giữa bạn tốt với nhau, đút đồ ăn là chuyện rất bình thường, có lúc trẻ con không nghĩ nhiều thế đâu, toàn là người lớn nghiêm trọng hóa sự việc thôi."
"Nhưng ngộ nhỡ..."
"Không có ngộ nhỡ." Kỳ Ngôn nhẹ giọng ngắt lời, "Ở trường tôi trông chừng giúp chị, chị yên tâm, không sao."
Cảm giác tiếp xúc da thịt, lòng bàn tay ấm áp, Kỳ Ngôn rất muốn ôm lấy Lục Tri Kiều, khoảnh khắc này không thể nhịn được nữa, nhưng ở đây là văn phòng, bất kì lúc nào cũng có thể có người mở cửa vào phòng, không ai gánh được nguy hiểm này.
Lời này giống như thuốc trấn định tinh thần, Lục Tri Kiều ngây ra nhìn Kỳ Ngôn, đôi mắt đẹp đẽ, kiên định như bàn thạch, khiến người ta yên lòng một cách lạ lùng. Cô ấy chầm chậm thở ra, dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng thở dài một tiếng, khóe môi động đậy, đang muốn lên tiếng, bị người ta gián đoạn.
"Đừng cảm ơn tôi."
"..."
Lục Tri Kiều khựng lại, mím môi, nuốt lại những lời trong miệng.
Kỳ Ngôn nhìn cô ấy cười cười, khuôn mặt lạnh lùng hòa tan thành một khoảng xuân thủy dịu dàng, sau đó buông tay Lục Tri Kiều từng chút từng chút một, khôi phục tư thế ngồi dựa vào ghế.
Sợi tóc xõa ra lay động theo động tác, ngọn tóc khẽ lướt qua mu bàn tay Lục Tri Kiều, làn da mềm mại nổi lên cảm giác ngứa ngáy, cô ấy vô thức đưa tay ra nắm lấy, vuốt ve trong lòng bàn tay. Kỳ Ngôn ngừng lại, đôi vai hơi nghiêng về phía Lục Tri Kiều, để tóc rủ xuống lướt qua, phủ kín mu bàn tay cô ấy.
"Thật ra tôi không thích người khác chạm vào tóc mình."
Lục Tri Kiều vội vàng buông tay.
"Nhưng chị là ngoại lệ." Kỳ Ngôn bật cười, bờ vai nghiêng nghiêng khẽ lắc lư để sợi tóc rơi trên tay Lục Tri Kiều, chủ động quyến rũ.
Là da bị ngọn tóc quét qua quét lại, giống như có vô số sợi lông mịn quấy nhiễu lồng ngực Lục Tri Kiều, cảm giác ngứa ngáy tê dại lan tràn dọc theo mu bàn tay, khuấy động cả trái tim cũng ngứa ngáy, không ngừng nổi lên ý định, nhưng không thể không khống chế.
Đột nhiên Lục Tri Kiều đỏ mặt, một mảnh sắc hoa đào tươi đẹp diễm lệ, cô ấy rút tay về, ánh mắt không biết làm sao, đành di chuyển tới nơi khác, muốn tìm chuyện để nói, cũng không có thời gian suy nghĩ, tùy tiện hỏi: "Cái này là gì?"
"Giáo án."
Bên trên có ba chữ vuông cực lớn, đương nhiên Lục Tri Kiều không nhìn thấy, cả đầu óc chỉ muốn tìm gì đó để nói. Kỳ Ngôn không khống chế được, cong khóe môi lên, cầm giáo án, lật cho Lục Tri Kiều xem.
Quyển vở đã sử dụng hai phần ba, dường như mỗi trang đều viết đầy ắp chữ, nét chữ bên trong có chút nguệch ngoạc, nhưng có thần thái có hình dạng, nét bút mạnh mẽ, phong cách hào sảng phóng khoáng. Người ta thường nói nét chữ nét người, chữ của Kỳ Ngôn rất giống con người cô, nhìn giống như không đứng đắn không biết xấu hổ, thực chất nhân phẩm con người rất đáng tin cậy, không hề sai chút nào.
"Đẹp không?"
"Đẹp."
Lục Tri Kiều nhìn giáo án, Kỳ Ngôn nhìn cô ấy.
Buổi liên hoan bắt đầu vào đúng hai giờ chiều, chỗ ngồi trong hội trường đã lấp kín, hàng ghế đầu tiên là chỗ ngồi của lãnh đạo, hàng ghế thứ hai là chỗ ngồi của giáo viên, bắt đầu từ hàng thứ ba về sau mới tới lượt học sinh và phụ huynh. Vị trí trống mà Kỳ Ngôn nói tới chính là hàng đầu bên phải trong cùng, bên cạnh là một lãnh đạo nào đó.
Cuối cùng Lục Tri Kiều ngồi tại vị trí này, ban đầu còn có chút bất tiện, sau khi bắt đầu biểu diễn, cô ấy chỉ một lòng ngóng chờ con gái lên sân khấu, không tiếp tục nghĩ tới những chuyện khác.
Tiết mục của các lớp được diễn ra theo thứ tự, tiếp mục lớp 7-2 xếp ở vị trí số chín.
Sáu cô gái mặc váy đồng phục phong cách Hàn Quốc lên sân khấu, Lục Tri Kiều nhìn một cái là thấy được con gái búi tóc củ tỏi, khóe môi mím chặt cong lên, không khống chế được được biên độ, vẫy vẫy tay, cô bé nhìn về bên này một cái, tự hào ngẩng cằm lên, sau đó nhanh chóng đứng vào vị trí.
Khi âm nhạc vang lên, đột nhiên đôi mắt Lục Tri Kiều ươn ướt.
Con gái đã lớn như vậy, thời gian giống như lặng lẽ trôi đi qua kẽ tay, không lưu lại quá nhiều vết tích trong kí ức của bản thân, Lục Tri Kiều nhớ lại những năm qua, đôi mắt trở nên hoang mang, rõ ràng là hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, nhưng dường như người sống chỉ có một mình cô ấy.
Tinh linh nhỏ với búi tóc tròn tròn, cơ thể mảnh mai trên sân khấu, là bảo bối cô ấy nuôi nấng mười hai năm qua.
Ánh đèn sân khấu dần dần mơ hồ, trong lúc Lục Tri Kiều cúi đầu lục tìm khăn giấy, nước mắt liền rơi xuống, cô ấy vội vàng đưa tay lau đi, rồi rút khăn giấy lau tiếp, ngửa mặt lên hít thở sâu, giơ điện thoại lên quay video.
Cũng trong lúc này, Kỳ Ngôn đứng một bên phía sau tấm rèm sân khấu, nhìn rõ nhất cử nhất động của Lục Tri Kiều...
Gần bốn rưỡi, biểu diễn kết thúc, Lục Tri Kiều ra phía sau hậu trường đón con gái, vốn muốn hỏi Kỳ Ngôn có muốn đi chung không, nhưng không thấy người, liền nhắn tin Wechat hỏi đối phương, nên dẫn con gái về nhà trước.
"Mẹ!" Cô gái nhỏ vui vẻ cả dọc đường, vừa vào cửa nhà liền nhảy lên, "Mau cho con xem video mẹ quay đi!"
Lục Tri Kiều cười lên, véo lấy khuôn mặt nhỏ: "Đợi chút đã, mẹ tẩy trang cho con trước đã." Nói xong vào phòng ngủ, lấy kem tẩy trang cùng bông tẩy trang, "Ngồi yên trên sô-pha đi."
Âm thanh vừa dứt, điện thoại vang lên.
Khoảnh khắc đó, Lục Tri Kiều cứ nghĩ là cuộc gọi của Kỳ Ngôn, cô ấy lập tức đặt đồ lên bàn trà, tìm điện thoại, nhìn màn hình, là bạn.
"Alo?"
"Ừm, tôi vừa về tới nhà."
"Hay là tôi xuống dưới lấy, cậu đỡ phải chạy lên đây."
"Được, tôi mở cửa cho cậu."
Cúp điện thoại, Lục Tri Kiều ấn nút thang máy bên cửa, tiện tay mở cửa lớn, không lâu sau, thang máy vang lên, trong thang máy truyền tới tiếng bước chân vững vàng có lực, một người đàn ông cao gầy nhấc túi lớn túi nhỏ bước vào, trên mặt mang theo nụ cười nhã nhặn lịch thiệp.
"Cháu chào chú Ôn!" Lục Uy đứng dậy chào hỏi.
"Chà." Người đàn ông đáp lại, mặt mày cong cong, "Nữu Nữu ~"
Lục Tri Kiều nhận lấy đồ trong tay người kia, nhấc thử trên tay, rất nặng, đặt từng thứ xuống sàn, trách móc, nói: "Sao còn mất công tới đây một chuyến, lần sau bảo tôi tới lấy là được rồi."
"Vừa hay tôi cũng ngang qua, thấy cũng tiện."
"Vào nhà ngồi đi." Lục Tri Kiều quen thuộc cười lên, đóng cửa, "Tối tôi mời cậu ăn tối, đúng lúc tôi định dẫn Nữu Nữu ra ngoài ăn."
Người đàn ông kia bất đắc dĩ lắc đầu: "Cơm thì để sau đi, hiện tại tôi phải tới sân bay đón bạn, để hôm khác."
Tiếng chuông cửa vang lên.
Lời tới bên miệng của Lục Tri Kiều nghẹn lại, nhoài người muốn đi mở cửa, nhưng người đàn ông lại nhanh hơn cô ấy một bước, giúp mở cửa, nhìn thấy người ở bên ngoài, vô thức hỏi: "Cô là?"
Kỳ Ngôn đứng ngoài cửa, nụ cười trên khóe môi nhanh chóng đông cứng lại...