Hành lang yên tĩnh không tiếng động, ánh đèn chiếu lên khiến khuôn mặt phát sáng, đột nhiên Kỳ Ngôn dừng bước, cho rằng bản thân nghe nhầm, ngây ra rất lâu mới bình tĩnh lại. Lúc này không có quá nhiều thích thú, cô ngẩng đầu nhìn về cánh cửa phòng 901, nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cũng không hỏi, xoay chuyển bước chân đỡ người đi về phía nhà mình.
Tới trước cửa, cô buông một tay lấy chìa khóa trong túi xách, không để ý người bên cạnh không đứng vững loạng choạng một cái, suýt chút nữa ngã ra, Kỳ Ngôn vội vàng co chặt cánh tay ôm lấy Lục Tri Kiều, giữ người vững vàng, cả hai dính chặt lấy nhau.
Trên người Lục Tri Kiều mang theo mùi rượu rất nặng, hơi thở thở ra cũng nóng nực, cô ấy quấn lấy vai Kỳ Ngôn như con Koala, mềm nhũn không xương, mí mắt hé mở, đôi môi khẽ hé ra, mượn ánh sáng trên hành lang, có thể nhìn rõ đôi môi ấy hiện ra mấy vết nứt vì khô khốc.
Kỳ Ngôn nhíu mày, bàn tay loạn xạ lục tìm trong túi xách, cuối cùng tìm được chìa khóa, nhanh nhẹn mở cửa.
Vào nhà, bật đèn.
"Chậm chút, đừng cởi giày vội."
Kỳ Ngôn đỡ lấy Lục Tri Kiều tới bên sô-pha, động tác cẩn thận nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống, trọng lượng trên vai đột nhiên nhẹ đi, cả người thoải mái nhẹ nhõm, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày giúp Lục Tri Kiều, mang giày ra giá trước cửa, cầm đôi dép lê chuẩn bị riêng cho Lục Tri Kiều, xỏ lên cho cô ấy.
Ban đêm nhiệt độ thấp, trong nhà có chút lạnh, Lục Tri Kiều dựa ngồi lên sô-pha, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cảnh vật trước mặt liên tục quay vòng, không có cảm giác cân bằng, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, cô ấy nhìn thấy Kỳ Ngôn cầm cây lau nhà bọt biển tới, lau sạch sẽ những chỗ ban nãy giẫm giày lên, lo lắng nhìn về bên này một cái, sau đó vào nhà bếp.
Cảm giác thiêu đốt trong dạ dày, lan tràn tới yết hầu, cơ thể cũng nóng nực không thôi, Lục Tri Kiều khó chịu, nhíu chặt mày, không ngừng đưa tay kéo cổ áo xuống.
Kỳ Ngôn đang trong bếp đun nước.
Bên tay là một ly thủy tinh cách nhiệt, đổ hai thìa mật ong vào trong, đợi nước sôi đổ vào nửa cốc, sau đó pha thêm một ít nước lạnh, khuấy đều, nhiệt độ ấm nóng vừa vặn. Cô bưng ly nước ra ngoài, ngồi xuống bên Lục Tri Kiều, khẽ nói: "Uống chút nước mật ong đi, sẽ dễ chịu hơn chút."
Ly nước đưa tới, Lục Tri Kiều vô lực nhấc mí mắt, đưa tay nắm lấy, Kỳ Ngôn sợ Lục Tri Kiều không cầm chắc, một tay đỡ dưới đáy ly, nhìn cô ấy chầm chậm uống nước.
"Cảm ơn..."
Uống xong, Lục Tri Kiều há miệng thở dốc, lại nhắm mắt lại, ngửa cổ ra sau dựa vào thành sô-pha, cả khuôn mặt đỏ như chảy máu, màu đỏ ma mị khác thường lan tràn từ trán tới vành tai, dưới ánh đèn bật lên mấy phần phong thái mê hoặc, giống như những cảm xúc chưa tản đi sau cuộc vui.
Kỳ Ngôn ngẩn ngơ ngắm nhìn, yết hầu vô thức nuốt xuống, ngón tay giữ lấy chiếc ly co chặt, có cảm xúc kích động không yên phận mạnh mẽ xông lên từ đáy lòng.
Nhìn dáng vẻ nở rộ tới cực điểm của Lục Tri Kiều đẹp tới nhường này, kí ức được cất giấu ở một hơi sâu thẳm trong đầu, không ngừng khơi gợi những dây thần kinh nhạy cảm, mà lí trí giống như mang theo gông cùm kiên cố, khóa chặt tất cả dục vọng cuộn trào lên trong Kỳ Ngôn lúc này. Nhưng càng kiềm chế, suy nghĩ càng mãnh liệt, chống đối với cô.
"Sao lại uống nhiều rượu vậy chứ?" Kỳ Ngôn đặt cốc xuống, chầm chậm đưa tay ra, nhưng đặt lên tóc Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều nhắm mắt, không phản ứng, âm thanh yếu ớt: "Tiếp khách."
Người vẫn tỉnh táo.
Tình trạng say rượu của mỗi người khác nhau, có người uống nhiều rượu sẽ ngất đi, trời đất rung chuyển cũng không gọi dậy được, có người uống nhiều sẽ hành động mất kiểm soát, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, hiển nhiên Lục Tri Kiều thuộc vế sau.
Kỳ Ngôn khẽ nhíu mày, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lấy những sợi tóc mềm mại của Lục Tri Kiều, vén những lọn tóc tán loạn kia lên, lại chầm chậm di chuyển tới trán, gò má cô ấy, nhiệt độ có chút bỏng tay, đột nhiên người kia ngẩng đầu, dán chặt má lên tay cô, trong miệng lẩm nhẩm: "Nóng..."
"..."
Khi say rượu sẽ cảm thấy nóng, đương nhiên muốn tìm thứ gì đó mát mẻ, so sánh với nhiệt độ trên mặt Lục Tri Kiều, bàn tay Kỳ Ngôn có chút lạnh, lúc này vừa hay có thể giảm nhiệt độ cho cô ấy.
Nhưng dính lâu lên tay, bàn tay cũng trở nên nóng hơn, cứ thế này không phải cách, Kỳ Ngôn chăm chú nhìn đôi mắt nhắm chặt của Lục Tri Kiều, cẩn thận đưa tay ra, người kia không phản ứng, lúc này mới yên tâm đứng dậy vào nhà tắm. Bật bình nóng lạnh, lấy chậu rửa mặt hứng một ít nước ấm bưng ra, rồi dùng chiếc khăn mới nhúng vào trong nước, sau đó vắt khô.
Khăn ướt vừa chạm lên trán Lục Tri Kiều, lông mi cô ấy liền động đậy, mở hờ mắt, Kỳ Ngôn còn tưởng Lục Tri Kiều phản kháng, dịu dàng dỗ dành: "Lau mặt sẽ dễ chịu hơn."
Còn chưa nói xong, Lục Tri Kiều đã nhắm mắt lại.
Lục Tri Kiều mặc cho chiếc khăn ướt cẩn thận tỉ mỉ di chuyển trên mặt, hơi nước bốc hơi hấp nhiệt, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, quả thật có thể làm giảm hơi nóng, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Kỳ Ngôn khẽ hỏi.
Lục Tri Kiều ừm một tiếng bằng giọng mũi, không nhúc nhích, quần áo trước ngực cũng trập trùng theo tần suất hô hấp, tuy nhắm mắt, nhưng ấn đường vẫn nhíu lại thành rãnh.
Lúc nhỏ từng cùng bố tới buổi tiệc rượu làm ăn, Kỳ Ngôn còn nhớ, lúc đó mấy người đàn ông lớn tuổi uống rượu, hình như là rượu trắng, uống hết một vòng, vỏ chai rượu đủ để chơi bowling, cô tưởng rằng tửu lượng của bố rất tốt – nếu không phải lúc quay về chính mắt nhìn thấy bố nôn thốc nôn tháo ra cả dịch chua.
"Ngôn Ngôn, tuyệt đối đừng nói với mẹ con..." Người đàn ông đó mặt đỏ bừng, choáng váng nói.
Đương nhiên Kỳ Ngôn sẽ giữ bí mật, nhưng sau đó không biết tại sao mẹ vẫn biết. Không nổi nóng, cũng không chất vấn, nhưng mặt mày đau lòng lắc đầu thở dài.
Đó là lần đầu tiên cảm nhận được một thứ áp lực nặng nề, lúc đó không hiểu tại sao, sau khi trưởng thành mới dần dần hiểu ra, là vì cuộc sống.
Khi buông tuồng, uống rượu và bàn tiệc hoàn toàn khác nhau, một người chủ động nắm chắc, một người bị động không thể khống chế, giả dụ hôm nay không ngẫu nhiên gặp được, Kỳ Ngôn nào có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật tới vậy của Lục Tri Kiều, với tính cách của đối phương, chắc chắn không hi vọng bị người khác nhìn thấy.
Nhưng hiển nhiên so với những điều đó, thứ khiến Lục Tri Kiều quan tâm hơn, khiến cô ấy thà ngồi lì ở chỗ này, cũng không chịu về nhà.
Kỳ Ngôn ngồi xuống cạnh cô ấy, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Tri Kiều ôm trong lòng bàn tay mình, giống như tự nói tự trả lời: "Chị yên tâm, chuyện tối nay, tôi sẽ không nói cho Nữu Nữu."
Ngón tay người bên cạnh đột nhiên co lại, móng tay rạch qua lòng bàn tay Kỳ Ngôn, sống chết đâm lên, nhưng không dùng nhiều lực, có chút run rẩy, ấn đường Lục Tri Kiều nhíu sâu thêm mấy phần, lông mi cũng run lên, đột nhiên có giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt, hơi thở trở nên dài dằng dặc.
"Ừm."
Cô ấy không muốn bị con gái nhìn thấy dáng vẻ này của bản thân.
Đầu mũi Kỳ Ngôn chua xót, giữ lấy vai Lục Tri Kiều để cô ấy dựa vào lòng mình, ngón trỏ cong lên chầm chậm lau đi giọt nước trên khuôn mặt cô ấy, "Vậy có nói với Nữu Nữu tối nay không về không?"
"Tăng ca." Lục Tri Kiều vẫn luôn nhắm mắt, miệng lẩm nhẩm, "Con bé sẽ tự đi ngủ."
Nói tới hai chữ cuối cùng, yết hầu Lục Tri Kiều nghẹn lại, khóe mắt lại rơi xuống mấy dòng lệ, sau đó không khống chế được ào ào chảy xuống. Lần này Lục Tri Kiều không trốn tránh Kỳ Ngôn, tự tôn lịch sự gì đó, cô ấy không cần nữa.
Nhớ năm đó vừa tốt nghiệp, Lục Tri Kiều vẫn là một nhân viên nhỏ bé thuộc tầng lớp dưới đáy, thưởng cuối năm chỉ có hai ba nghìn tệ, hoàn toàn dựa vào tiền phần trăm để sinh hoạt. Khi đó văn hóa tiệc rượu nở rộ, cô ấy thường xuyên phải ăn cơm uống rượu cùng khách hàng chỉ để lấy được một đơn hàng chẳng đáng bao nhiêu tiền, trên bàn ăn, chỉ có một mình Lục Tri Kiều là phụ nữ, đám lang sói rình rập, cô ấy có sợ tới đâu cũng chỉ có thể tươi cười tiếp đãi.
Khi đó con gái chưa tròn ba tuổi, còn chưa đi nhà trẻ, chỉ có thể thuê người giúp việc về chăm sóc.
Sau đó Lục Tri Kiều được chuyển tới phòng ngoại thương, chỉ cần đàm phán online với khách hàng, cho dù khách hàng đích thân tới tham quan khảo sát, cũng không cần tới những buổi tiệc rượu kia nữa, ăn cơm là ăn cơm, làm ăn là làm ăn.
Cũng là vì cô ấy không chịu thua kém, tuy chức vụ ngày càng cao, nhưng cũng không tránh khỏi sẽ có lúc phải giao tiếp.
Khi con gái vừa lên lớp hai, có một ngày Lục Tri Kiều về nhà trong tình trạng say mèm, ôm lấy bồn cầu nôn ọe không ngừng, bị nhìn thấy, đứa trẻ ngốc kia bị dọa tới nỗi khóc lên, khóc tới nấc vẫn không ngừng, vừa khóc vừa hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không để mẹ phải bận lòng. Lục Tri Kiều đau lòng không thôi, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể càng bạt mạng kiếm tiền, như thế cuộc sống mới có thể thoải mái hơn đôi chút.
Mấy năm gần đây, hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều, chốt được một đơn hàng lớn không quá liên quan tới việc ăn uống rượu chè, ngược lại, tiệc chúc mừng càng có ý nghĩa hơn.
Hôm nay khách hàng vui, cô ấy cũng vui, uống hơi nhiều một chút.
Men rượu xộc lên, cảm xúc cũng trào lên theo đó, nhớ tới rất nhiều rất nhiều chuyện trước kia, đắng cay mặn ngọt tích tụ chồng chất trong lòng, không thể diễn tả thành lời, liền khó khăn khống chế.
Nước mắt làm ướt áo Kỳ Ngôn, vải vóc màu nhạt lộ ra một mảng vết tích trong suốt lớn, Kỳ Ngôn lặng lẽ ôm lấy cô ấy, đưa tay lau nước mắt thay Lục Tri Kiều, lau tới nỗi năm ngón tay đều dính nước, chưa kịp khô, lại tiếp tục lau, hết lần này tới lần khác, không hề thấy phiền phức.
Bất kì lời an ủi nào lúc này cũng đều không có tác dụng, thay vì nửa hiểu nửa không nói ra những lời sáo rỗng, chẳng thà lặng lẽ ở bên, cho mượn bờ vai, cho mượn cái ôm.
Lúc nhỏ, vào đêm khuya, bố cũng từng tựa vào vòng tay mẹ khóc lên như thế.
Im lặng vượt qua mọi ngôn ngữ.
Thời gian chầm chậm trôi đi, Lục Tri Kiều chầm chậm ngừng khóc, nước mắt không còn rơi nữa, chỉ là men rượu xông lên đầu óc tới đau đớn, có chút gật gù buồn ngủ, được người kia ôm lấy, mềm mại, ấm áp, càng thêm buồn ngủ, cô ấy vô thức ôm lấy Kỳ Ngôn, mí mắt cụp xuống.
"Nếu tôi không gặp chị, tối nay chị sẽ đi đâu?" Kỳ Ngôn khẽ hỏi, cảm nhận khuôn mặt Lục Tri Kiều đã khô nước mắt, thu ngón tay về, lấy khăn ướt đã lạnh ở một bên, cẩn thận lau cho cô ấy.
Lục Tri Kiều run lên, mí mắt vén lên, "Khách sạn."
Kỳ Ngôn khựng lại.
"Một mình." Lục Tri Kiều bổ sung giải thích.
Nhắc tới khách sạn, lại nhớ tới tối đó, sau đó một loạt tưởng tượng lại bắt đầu trồi lên không có giới hạn. Kỳ Ngôn thầm ảo não, nhỏ tiếng đáp lại, rồi tiếp tục nói: "Có để ý tối nay ở lại chỗ tôi không?"
Đổi lại bình thường, nếu người này chủ động tìm tới cửa, cho dù cô buông ra, nhưng nhất định sẽ phải trêu đùa một phen, lợi dụng đủ mới tha cho về, nhưng hôm nay không biết tại sao, không hề có chút tâm trạng trêu đùa, không khí dường như ngưng trệ đè nén, trầm ngâm.
Nhưng Lục Tri Kiều không phát hiện, mềm nhũn giống như vũng bùn, "Gây thêm phiền phức cho cô rồi..."
"Không phiền, vừa hay giường của tôi..."
"Tôi ngủ sô-pha."
"..."
Sắc mặt Kỳ Ngôn cứng lại, nhếch khóe môi: "Sô-pha lạnh, tôi không lắp điều hòa ngoài phòng khách."
"Không sao."
"..."
Say tới mức này cũng không quên giữ phép lịch sự tới cuối cùng, người này hệt như phong cách ăn mặc, cúc áo phải cài tới nút trên cùng, Kỳ Ngôn cảm thấy buồn cười, vốn dĩ bản thân không nghĩ tới chuyện khác, đơn thuần nghĩ rằng chiếc giường mét tám đủ cho hai người ngủ, người này lại rất có triển vọng, khiến suy nghĩ của cô bị nghiêng ngả.
Sô-pha phòng khách đủ rộng đủ mềm, một người trưởng thành nằm còn dư, chỉ là không quá thoải mái khi lật người, động tác hơi lớn một chút cũng có thể rơi xuống, rất thử thách tướng ngủ của người ta có thành thật hay không. Kỳ Ngôn lấy gối cùng chăn bông dự phòng tới, chân tay nhanh nhẹn đắp lên, Lục Tri Kiều không lập tức nằm xuống, nói muốn đi tắm.
"Chị thế này rồi còn muốn tắm nữa à?" Kỳ Ngôn nhíu mày.
Lục Tri Kiều chống mí mắt, ngón trỏ xoa nhẹ lên huyện thái dương, lảo đảo đứng dậy: "Được mà, không sao." Vừa nói xong, chân nhũn ra kéo theo cơ thể loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống, Kỳ Ngôn vội vàng tiến lên phía trước đỡ lấy cô ấy, "Còn nói không sao, vào trong mà ngã ra thì làm sao? Hoặc là không tắm, hoặc là tôi tắm giúp chị."
Câu nói cuối cùng khiến người ta nghĩ ngợi.
"Không cần đâu..." Lục Tri Kiều mềm nhũn trong bờ vai Kỳ Ngôn, giãy ra muốn đứng thẳng, vì say rượu mà khuôn mặt ửng hồng, xinh đẹp động lòng người.
Kỳ Ngôn đột nhiên cảm nhận được ám muội trong lời mình, ho nhẹ đôi tiếng, di chuyển ánh mắt.
Nhà tắm trong nhà rất lớn, có cả vòi hoa sen lẫn bồn tắm, Kỳ Ngôn vào trong thu dọn qua một lượt, xả nước nóng, bày đồ dùng tắm rửa ngay nơi thò tay ra là lấy được, lại kê đệm chống trượt lên, trải bên bồn tắm, sau đó lục tìm trong tủ những đồ dùng sinh hoạt mới tinh.
"Đây là bàn chải, cốc, khăn mặt với khăn tắm mới."
"Đây là dầu gội đầu, sữa tắm, sáp dưỡng tóc, kem bôi, kem dưỡng, muối tắm..."
"Còn đồ dưỡng da, có thể dùng của tôi."
"Đồ ngủ tôi từng mặc nhưng đã giặt sạch rồi, đồ lót thì mới, chị dùng tạm chút."
"Có chuyện gì cứ gọi tôi ngay, tôi ở ngoài phòng khách."
Nhìn Kỳ Ngôn như em gái giúp việc bận rộn không ngừng, dáng vẻ nửa căng thẳng nửa thích thú, vẻ mặt Lục Tri Kiều có chút rung động, ánh mắt nhuộm men say phảng phất một lớp hơi nước, trong lòng như có ngọn lửa lớn bao trùm, trái tim ở nơi sâu thẳm được lớp băng che đậy dần dần thức tỉnh. Nhưng rất nhanh, cảm giác ấy bị men rượu cùng cơn buồn ngủ đánh tan, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi ngủ một giấc.
"Cảm ơn." Lục Tri Kiều chân thành nói, đỡ lấy tường bước vào nhà tắm, đóng cửa lại.
Nụ cười trên mặt Kỳ Ngôn đột nhiên biến mất, ánh mắt tối đi, đứng ngây tại chỗ.
Trong phòng tắm truyền tới âm thanh sột soạt ma sát của vải vóc, bóng người trên cửa kính lắc lư, Kỳ Ngôn đang mài giũa hai chữ cảm ơn, trong lòng không diễn tả thành lời, đột nhiên sinh ta một tia sầu khổ. Rõ ràng trong khoảnh khắc này, khoảng cách giữa hai người gần ngay trong gang tấc, nhưng dường như lại đứng ở hai nơi cách xa đối phương nhất.
Âm thanh tiếng nước khuấy động.
Vào trong bồn tắm rồi.
Trong môi trường yên tĩnh, thính giác đặc biệt mẫn cảm, Kỳ Ngôn đứng trước cửa tỉ mỉ lắng nghe, cầm lòng chẳng đặng nhớ tới buổi tối điên cuồng đầu tiên của hai người – khắp nơi trong phòng lưu lại dấu vết còn chưa đủ, cuối cùng vào trong nhà tắm, khuấy động trong làn nước.
Cảnh tượng càng gần ngay trước mắt, càng nghĩ càng mê hoặc, gò má liên tục nóng lên, cùng với cơ thể nóng nực, cô sợ bản thân không khống chế được sẽ xông vào trong, cố gắng chặn đứng suy nghĩ ấy, bước chân ra ngoài giống như chạy trốn.
Gần mười giờ.
Kỳ Ngôn đổ chậu nước đã nguội lạnh trong phòng khách đi, giặt sạch chiếc khăn nhỏ, treo trên móc đồ bên bồn rửa mặt, nghe thấy tiếng nước bên trong dập dềnh, không muốn dừng lại nhiều thêm một khắc, quay người về phòng ngủ.
Đóng cửa lại, cô dựa lưng vào cửa, khẽ thở dốc, giơ tay che mặt, vẫn còn nóng.
Bắt buộc phải tìm chuyện gì đó làm để di chuyển lực chú ý, Kỳ Ngôn cầm quyển "Đối thoại cùng thần" tối qua vẫn chưa đọc xong, ra sô-pha phòng khách, vừa đợi vừa đọc, trái tim chầm chậm bình tĩnh lại.
Tối nay vốn nhiều mây, bầu trời tối đen, nhưng đêm càng về đêm, đám mây đen tích tụ cũng dần dần tản đi, một mảnh trăng lưỡi liềm trong trẻo lộ ra, chiếu xuống ánh sáng màu bạc.
Kỳ Ngôn đọc sách tới nhập tâm, thời gian vô thức trôi qua nửa tiếng đồng hồ, cô đột nhiên ngẩng đầu, đồng hồ treo tường đã chỉ tới gần số mười một, người trong nhà tắm vẫn chưa tắm xong.
Xảy ra chuyện rồi!
Kỳ Ngôn đặt sách xuống, nhanh chân đi tới trước cửa nhà tắm, sốt ruột gõ cửa: "Lục Tri Kiều! Chị tắm xong chưa?"
Không ai trả lời.
Gõ thêm hai lần, bên trong ngay tới tiếng nước cũng không có.
Trái tim Kỳ Ngôn căng thẳng, không quan tâm quá nhiều, vặn cửa xông vào, một làn sương mù nóng hổi phả vào mặt, không khí ẩm ướt nóng nực, mang theo cả mùi sữa tắm hương tuyết tùng nhàn nhạt.
Trên mặt nước dập dềnh bong bóng tản mạn, Lục Tri Kiều nằm trong nước, nghiêng đầu sang một bên, hai mắt nhắm chặt, gò má đỏ ửng, Kỳ Ngôn ngây ra hai giây, trúng độc khí các-bon, vội đi lên phía trước, đưa tay lên mũi Lục Tri Kiều.
Hô hấp vững vàng đều đặn.
Đã ngủ rồi.
Sau một phen hoảng hốt, Kỳ Ngôn thở dài, ánh mắt bất cẩn di chuyển, ngẩn ra, da đầu đột nhiên tê dại suýt chút nữa chảy máu mũi.
Người kia không mảnh vải che thân ngâm trong nước, ánh đèn chiếu xuống lấp lánh, càng thêm căng tràn, trên đỉnh đôi gò bổng đảo trắng như tuyết điểm xuyết hai vệt đỏ, không ngừng trập trùng, kéo dài tới khe sâu riêng tư nhất, cây cối tươi tốt, đen óng phát sáng.
Trái tim ban nãy phải đọc sách mới có thể bình tĩnh lại, lúc này lại thình thịch đập loạn, Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm lên mặt nước, đôi con mắt muốn rơi ra, cổ họng có chút ngứa, cảm giác kích động loạn lạc càng ngày càng mãnh liệt. Kỳ Ngôn cưỡng ép bản thân di chuyển tầm mắt, không nhìn nữa, khẽ vỗ lên mặt Lục Tri Kiều: "Này, dậy đi..."
Bồn tắm có chức năng điều chỉnh nhiệt độ tự động, nước bên trong vẫn ấm, ngâm mình thoải mái dễ ngủ thiếp đi, cộng thêm tác dụng làm tê liệt thần kinh của men rượu, Kỳ Ngôn gọi rất lâu, Lục Tri Kiều không có chút phản ứng, ngược lại hô hấp ngày càng đều đặn.
Nhìn có vẻ phải nghĩ cách đưa người ra ngoài.
Kỳ Ngôn nhìn tứ phía, cầm chiếc khăn tắm lớn treo trên giá trước mặt, hai tay thò vào trong nước ôm chặt lấy nách Lục Tri Kiều, dùng hết sức bình sinh mới có thể nhấc người kia lên, chậm chậm nâng khỏi bồn tắm, dựa vào tường đứng vững, kéo khăn tắm lau sạch nước trên người.
Khó tránh đụng chạm, những nơi mềm mại, rất có tính đàn hồi, vòng tay, rất vừa vặn.
Tình hình hiện tại, chắc chắn không thể ngủ sô-pha.
Kỳ Ngôn nửa đỡ nửa ôm Lục Tri Kiều về chiếc giường lớn trong phòng ngủ của mình, vén chăn đắp cho cô ấy, bản thân lấy quần áo đi tắm, tắm xong thuận tiện mang quần áo ngủ ra cho Lục Tri Kiều, cẩn thận mặc lên giúp cô ấy.
Quá trình mặc quần áo cực kì gian nan.
Tính toán số ngày, từ sau đêm điên cuồng ở khách sạn lần trước, đã gần hai tháng Kỳ Ngôn không quan hệ tình dục, trước kia thỉnh thoảng sẽ ra ngoài ngoài tìm phụ nữ hợp khẩu vị giải quyết nhu cầu cấp thiết, nhưng sau khi nếm qua hương vị của Lục Tri Kiều, cô nguyện để bản thân nhẫn nhịn tự lực cánh sinh, dùng đồ chơi giải quyết.
Hiện tại mĩ vị nằm ngay bên cạnh, sức trói gà không chặt, mặc cô sắp đặt.
Nhưng cô không thể.
Lợi dụng lúc người gặp nguy là hành vi bỉ ổi, vô liêm sỉ, nói khó nghe chính là cưỡng bức, là phạm pháp, Kỳ Ngôn không có cách nào làm chuyện này với Lục Tri Kiều, càng không thể mạo hiểm khiến đối phương và bản thân lật mặt chỉ để thỏa mãn dục vọng nhất thời.
Đèn ngủ trong phòng được điều chỉnh tối đi, Lục Tri Kiều Ngủ say có nét đẹp điềm tĩnh, vơi đi tất cả lịch thiệp cùng lạnh lùng, không chút phòng bị, hô hấp của cô ấy ổn định dài lâu, lông mi dày cong như hai cánh quạt, ánh lên chiếc bóng nhàn nhạt, dưới ánh đèn mờ ảo, mặt mày hiện rõ vẻ yếu ớt cùng mệt mỏi.
Kỳ Ngôn đưa tay ra, khẽ vuốt bằng vết lõm nơi ấn đường, hôn lên khóe môi Lục Tri Kiều, nhỏ tiếng nói: "Ngủ ngon."
Tắt đèn, nằm xuống, cực kì kiềm chế không ôm lấy cô ấy.
Sợ bản thân không khống chế được.
Sắc đêm tịch mịch dài đằng đẵng, có người mơ đẹp, có người mất ngủ.
Ánh mặt trời sáng sớm ngày thu xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, rèm cửa tối qua quên chưa kéo xuống, ánh sáng chói mắt, Lục Tri Kiều mơ màng mở mắt, bị ánh sáng mạnh kích thích lại híp mắt lại, kéo chăn che đi, đầu óc chầm chậm tỉnh táo.
Hậu quả sau cơn say chính là đau đầu, Lục Tri Kiều kéo chăn ngồi dậy, xoa huyệt thái dương, nhìn quanh bốn phía, phát hiện căn phòng có chút quen mắt, giường này, chăn này... tối qua tiếp khách uống rượu, uống nhiều nên nôn ọe bên đường, gặp được Kỳ Ngôn, được đưa về nhà, sau đó tắm rửa đi ngủ.
Đầu óc Lục Tri Kiều rối như tơ vò ngồi trên giường ngây người, nhớ tới phần tắm rửa liền đứt gãy, sau đó xảy ra chuyện gì không nhớ nổi, cô ấy cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ hoàn chỉnh trên người, rõ ràng nhớ bản thân nói muốn ngủ sô-pha, nhưng không biết tại sao lại ngủ trong phòng.
Lẽ nào..
Lục Tri Kiều nắm lấy cổ áo, nhìn vào trong, sạch bóng như ban đầu, không có bất kì dấu vết nào, thở phào một hơi.
Kỳ Ngôn không phải loại người đó.
Lục Tri Kiều xuống giường, xỏ dép lê ra ngoài, men theo âm thanh đi tới cửa nhà bếp, Kỳ Ngôn đứng trước bếp nấu đồ, chiếc muỗng trong tay đưa vào nồi nhẹ nhàng khuấy đều, Kỳ Ngôn đứng quay nửa lưng với cửa, cơ thể cao ráo, đôi chân thon dài thẳng tắp, tóc dài tới eo đen óng xõa ra sau lưng như thác nước đổ, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng đều xinh đẹp.
Sắc mặt Lục Tri Kiều động đậy, hé miệng đang muốn lên tiếng, Kỳ Ngôn quay đầu phát hiện cô ấy, mặt mày lạnh lùng lập tức cong thành trăng lưỡi liềm: "Dậy rồi à?"
"Ừm." Cô ấy gật đầu, nước chân tự chủ trương đi lên phía trước. "Tối qua cảm ơn cô."
Lại nợ một ân tình.
Nụ cười Kỳ Ngôn cứng lại, đột nhiên nhích tới gần, dùng giọng điệu ám muội nói: "Tôi không muốn nghe chị nói cảm ơn, thật sự muốn cảm ơn tôi thì làm chút chuyện thực tế đi, ví dụ như..."
"Hôn tôi một cái."
Dáng vẻ vừa tỉnh ngủ giản dị nhàn nhạt, mặt ủ mày chau, bớt đi đôi phần lạnh lẽo không dục vọng, nhìn mềm yếu rất dễ ức hiếp, đặc biệt mặc bộ đồ ngủ của Kỳ Ngôn lên người, trên dưới cơ thể toát lên hương vị mê hoặc, khiến người ra không nhịn được.
Lục Tri Kiều mím môi: "Còn chưa đánh răng..."
"Ý là đánh răng rồi thì có thể hôn tôi?"
"..."
"Đi đi, tôi đợi chị." Kỳ Ngôn tươi cười đẩy Lục Tri Kiều một cái.
Uống rượu lỡ việc, đầu óc chưa kịp chuyển biến, bị người ta gài bẫy còn chủ động chui đầu vào rọ. Lục Tri Kiều vừa đánh răng vừa nghĩ như thế.
Trong lòng có chút khó chịu, không hình dung được cảm giác gì, tối qua dường như cũng có chút mông lung, cô ấy không suy nghĩ được, cũng lười suy nghĩ, suy cho cùng nợ Kỳ Ngôn quá nhiều, có thể trả thì nên cố gắng trả, xử lí xong nơi này còn phải về nhà nhìn con gái, sau đó lại đi làm, Lục Tri Kiều không có quá nhiều thời gian suy nghĩ tới chuyện khác.
Đánh răng xong, cháo cũng đã chín tới, Kỳ Ngôn đang múc cháo, Lục Tri Kiều chầm chậm bước tới, nhịp tim tăng tốc, nhân lúc người kia không chú ý, chạm môi lên mặt Kỳ Ngôn, sau đó nhanh chóng lùi đi.
Kỳ Ngôn: "???"
"Tôi về xem Nữu Nữu thế nào." Lục Tri Kiều cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của Kỳ Ngôn, nhanh chân quay về phòng.
Cô ấy cầm quần áo tối qua bản thân đã thay ra, còn cả túi xách để trên sô-pha, thay giày mở cửa, Kỳ Ngôn ở sau lưng gọi: "Dẫn Nữu Nữu tới đây ăn sáng, chị đỡ phải nấu." Nói xong lại bổ sung một câu, "Cứ nói cô Kỳ mời em ấy ăn sáng."
"... Được."
Người kia đóng cửa rời đi.
Kỳ Ngôn giơ tay sờ mặt mình, nụ hôn đó quả thật quá nhẹ, nhẹ tới mức chỉ cần không cẩn thận chạm vào như thế, tất cả hương vị thuộc về người kia đều tan biến, như thế trước giờ chưa từng lưu lại vết tích.
Trong nhà yên lặng, cửa sổ phòng khách không đóng, gió lạnh ban sáng cuốn theo ánh mặt trời thổi vào, lạnh toát, Lục Tri Kiều thong thả quay về phòng ngủ, thay quần áo của bản thân, xếp đồ ngủ của Kỳ Ngôn vuông vức để vào trong giỏ quần áo, đợi giặt sạch sẽ mang đi trả.
Cửa phòng ngủ phụ đóng chặt, Lục Tri Kiều nhẹ nhàng mở cửa vào trong, rèm cửa dày che sáng rất tốt, bên trong rất tối, trên giường nhô lên một khoảng, lộ ra nửa đầu – cô gái nhỏ ôm búp bê trong lòng, nằm nghiêng, hô hấp đều đặn ổn định, ngủ rất ngon.
Lục Tri Kiều khom lưng thơm lên trán cô bé, trong mắt trào lên chua xót, im lặng rất lâu, không nhẫn tâm gọi con gái tỉnh giấc.
Thói quen sinh hoạt của Lục Uy rất tốt, dưới sự giám sát nghiêm khắc của Lục Tri Kiều, trước giờ đều ngủ sớm dậy sớm, cuối tuần cũng không ngoại lệ, nhưng hiện tại đã tám giờ vẫn còn ngủ say như thế, có lẽ tối qua ngủ rất muộn. Dù sao một mình ở nhà cũng sợ hãi, hơn nữa còn muốn đợi mẹ về nhà...
Lục Tri Kiều không muốn nghĩ tiếp, chớp mắt, đắp chăn cho cô bé, yên lặng ra khỏi phòng.
"Nữu Nữu đâu?" Vừa vào phòng 902, Kỳ Ngôn liền hỏi.
Lục Tri Kiều tự giác đổi dép đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống, "Vẫn chưa dậy, cuối tuần để con bé ngủ thêm một lúc."
Kỳ Ngôn gật đầu, không nói gì, múc cháo đưa cho cô ấy. Hai người ăn cháo, nhất thời không nói năng.
"Tối qua..." Lục Tri Kiều khẽ khàng phá vỡ im lặng, "Tối qua sao trùng hợp vậy?"
"Đêm giáng sinh ra ngoài chơi, lúc về vừa hay đi qua đường đó." Kỳ Ngôn thong thả nói, vừa nói vừa gắp sủi cảo chiên cho Lục Tri Kiều.
"Chơi một mình à?"
Cuối tuần trước, Kỳ Ngôn hỏi cô ấy có rảnh không, đã đoán được bảy tám phần, người có tính cách như Kỳ Ngôn, có lẽ có rất nhiều bạn bè, không đến mức không mời được cô ấy thì sẽ không đi. Nội tâm Lục Tri Kiều thừa nhận bản thân rảnh rỗi tìm chuyện để nói, có lẽ hỏi tới vấn đề không thích hợp, thế là im lặng.
"Không phải."
Trong dự đoán.
"Cùng bạn gái." Kỳ Ngôn nuốt một miếng cháo, nói.
Tay Lục Tri Kiều khựng lại, chiếc thìa không cầm chắc, rơi vào trong bát, làm mấy giọt nước cháo bắn lên mặt, cảm giác mông lung kia lại trào lên, không đợi cô ấy bắt được, liền bị cảm giác xấu hổ cùng tức giận mãnh liệt hơn cùng đến theo đó đuổi đi.
Có bạn gái?
Còn trêu đùa cô ấy? Lợi dụng cô ấy? Biểu hiện tới nỗi...
"Chính là bạn giới tính nữ." Khóe môi Kỳ Ngôn cong lên nụ cười, "Rất nhiều gái thẳng thích xưng hô như thế, tôi tới góp vui thôi."
"..."
Lại bị đùa giỡn.
Lục Tri Kiều không lên tiếng, sắc mặt biến hóa rất nhỏ, mặt mày lại lạnh lùng như lửa tàn, Kỳ Ngôn thu lại ý cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, nhỏ tiếng nói: "Nếu chị để ý, sau này tôi sẽ không gọi như thế nữa."
"Không sao."
Lục Tri Kiều rút tay ra, rút tờ giấy ăn lau mặt, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Từng bị người ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất xấu xí nhất, nhiều thêm một lần bị trêu đùa cũng có quan hệ gì sao? Chỉ là Lục Tri Kiều càng ngày càng không hiểu, nên tiếp tục đối đãi với Kỳ Ngôn như giáo viên của con mình, khách sáo chu toàn mọi việc, hay là buông khách sáo cùng phòng bị xuống, thử dùng thân phận bạn bè bình thường chung đụng với đối phương.
Chỉ cần con gái còn học ở trường một ngày, lựa chọn này sẽ không có đáp án.
Vậy, hiện tại hai người coi là gì?
Cuối năm bận rộn, chuyện hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Lâm Dương bị kéo dài một tuần, cuối cùng Lục Tri Kiều đàm phán thành công.
Tổng giám đốc đối phương họ Kỳ, là một ông chú trung niên tinh thần căng tràn, ngũ quan thâm sâu, mũi rất cao, lần đầu tiên Lục Tri Kiều nhìn thấy người này liền nghĩ ngay tới Kỳ Ngôn, thật sự mũi rất giống nhau, suýt chút nữa cho rằng người này có quan hệ máu mủ gì với Kỳ Ngôn. Nhưng thế giới lớn như thế, luôn có rất nhiều sự trùng hợp, Lục Tri Kiều không nghĩ nhiều, hoàn thành nhiệm vụ liền báo cáo với cấp trên.
Trong văn phòng tổng giám đốc phả ra hương gỗ thoang thoảng, có tác dụng nâng cao tinh thần, Thư Mẫn Hy ngồi trên sô-pha vắt chéo hai chân, mệt mỏi xoa huyệt thái dương, cô vừa trở về từ chi nhánh Hoa Nam, mấy ngày nay xoay như con quay, rất mệt.
Vì tương đối thân với Lục Tri Kiều, nên Thư Mẫn Hy không câu nệ quá nhiều lễ nghi, thoải mái một chút, vừa hay cũng sắp tới giờ tan làm, hai người sánh vai ngồi cạnh nhau, nói chuyện nghỉ ngơi một lúc.
"Thời gian này em vất vả rồi."
"Chuyện phải làm thôi ạ."
"Bận xong chuyến này, dành nhiều thời gian ở cùng con gái, một thời gian rất dài tôi chưa thấy Nữu Nữu rồi đấy, sao không dẫn con bé ra ngoài chơi?" Thư Mẫn Hy uống ngụm trà, khuôn mặt trang điểm tinh xảo cong lên nụ cười, khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt.
Lục Tri Kiều ngẩng mặt nhìn trần nhà, nghĩ giây lát rồi nói: "Năm mới em đưa con bé đi nghỉ dưỡng."
"Có cô con gái bên cạnh thật tốt." Thư Mẫn Hy khẽ thở dài, trong mắt tràn ra một tia cô đơn, "Nào giống tôi, lẻ loi một mình, tết năm nay khỏi về nhà nữa, tránh cho bố mẹ càu nhàu."
Người đã có tuổi, gần bốn mươi, có tiền có sự nghiệp, không bạn đời không con cái, tuy hai thứ sau không bắt buộc phải có trong đời, nhưng vào đêm khuya tĩnh mịch, nhìn căn nhà lớn trống trải, trong lòng khó tránh sinh ra cảm giác cô đơn.
Có một số chuyện, động vật không cách nào thay thế con người.
Lục Tri Kiều rũ mí mắt: "Có bố mẹ càu nhàu, cũng rất tốt."
Thư Mẫn Hy ngẩn ra, ý thức được không nên nói tiếp, vội chuyển chủ đề: "Tết dương lịch, tôi chuẩn bị đi thăm chủ tịch, sức khỏe bà ấy vẫn không tốt, nghe nói lại bệnh rồi. Em có muốn đi cùng tôi không?"
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa cắt đứt ý định nói chuyện của Lục Tri Kiều.
Hai người đồng thời ngẩng mắt nhìn sang, thư kí Khương mở cửa vào trong, nhỏ tiếng nói: "Tổng giám đốc Thư, cô Aoki tới rồi ạ."
"Không gặp." Thư Mẫn Hy đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nói, "Mời cô ta về đi."
Nhưng..."
Tốt xấu gì cũng là con gái của một trong những khách hàng lớn nhất công ty, thẳng thừng cứng rắn cự tuyệt sợ là thất lễ, thư ký Khương còn chưa nói xong, một bóng người sau lưng đã chen vào trong, chạm mặt với hai người đang ngồi trên sô-pha.
Aoki Saki, con gái của chủ tịch công ty Teisei Nhật Bản.
Khuôn mặt loli kiểu Nhật Bản điển hình, mái tóc đen óng, chiếc áo lông trắng giản dị sạch sẽ, chiếc váy dài lanh màu xám, đôi bốt đế bằng qua mắt cá chân. Saki đứng đó, ánh mắt rơi trên đôi vai đang dính chặt lấy nhau của cả hai, hiếu kì đánh giá Lục Tri Kiều, sau đó nhìn về phía Thư Mẫn Hy, muốn nói lại thôi.
Thư kí Khương biết ý đóng cửa lùi ra ngoài.
Lục Tri Kiều cũng đứng dậy, lịch sự cười cười với Saki, nói với Thư Mẫn Hy: "Tổng giám đốc Thư, em đi làm việc trước." Nói xong không đợi người kia gật đầu, bước chân nhanh chóng rời đi.
Căn phòng yên lặng, một khoảng im lặng rất dài.
Saki hít hít, mùi hương gỗ tươi mới, lành lạnh dễ ngửi, sau đó lên trước hai bước: "Mẫn Hy, ban nãy là ai thế?"
"Bạn."
"Bạn bè lại gọi chị là tổng giám đốc Thư à?" Saki sử dụng tiếng Trung lưu loát rõ ràng.
Thư Mẫn Hy nhíu mày không đáp, tận sâu trong mắt kết thành một lớp băng lạnh.
Saki ngồi xuống cạnh Thư Mẫn Hy, là vị trí ban nãy Lục Tri Kiều đã ngồi, nắm lấy tay cô, âm thanh có chút run rẩy: "Không phải em cố ý muốn xông vào đây, nhưng không dùng cách này chị sẽ không gặp em..." Sợ Thư Mẫn Hy giãy ra, lại dùng một bàn tay ra sức nắm lấy.
"Buông tay."
"Chúng ta nói chuyện đi, ít nhất cho em một cơ hội giải thích chứ."
Thư Mẫn Hy ra sức giãy ra, bất đắc dĩ sức lực người kia rất lớn, cổ tay đau đớn cũng không thoát được, nhất thời phiền não: "Bố cô về Nhật rồi, cô ở lại đây làm gì?"
"Lần này em không định đi nữa."
Đột nhiên Saki buông tay, nhưng lại trực tiếp ôm lấy eo Thư Mẫn Hy, trong mắt ngập tràn hơi nước, nghẹn ngào nói: "Em đã ly hôn với Yuki rồi, đứa con em cũng..."
"Thư kí Khương!" Thư Mẫn Hy gọi một tiếng, ngắt lời Saki, "Gọi bảo vệ tới đây!"
"Mẫn Hy..."
Lục Tri Kiều vừa quay về văn phòng, điện thoại liền vang lên, là cuộc gọi của Kỳ Ngôn.
Lục Tri Kiều ghi chú "Cô Giáo Kỳ", vừa nhìn thấy ba chữ xuất hiện trên màn hình lúc này, liền tự động liên tưởng tới có phải con trẻ ở trường xảy ra chuyện gì không, vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, "Cô Kỳ?"
"Gọi tên."
"..."
"Nhanh." Đầu bên kia truyền tới âm thanh lười biếng của một người phụ nữ, mang theo khí thế ra lệnh mạnh mẽ.
Trái tim Lục Tri Kiều đột nhiên run lên, ngoan ngoãn thuận theo sửa lại: "Kỳ Ngôn."
"Tan làm chưa?"
"Còn năm phút nữa." Lục Tri Kiều nhìn đồng hồ trên cổ tay.
"Hôm nay không tăng ca à?"
"Ừm."
"Hôm nay biển số hạn chế lưu thông đúng không?"
"Ừm." Không biết người kia đang có ý định gì.
Loa thoại im lặng mấy giây, đột nhiên cười lên, dịu dàng nói: "Tôi đang ở dưới công ty chị."
Lục Tri Kiều ngây ra.
"Đợi chị tan làm, đón chị về nhà."
Nói xong không đợi Lục Tri Kiều đáp lại, đã cúp điện thoại.
Lục Tri Kiều đặt điện thoại xuống, đi tới bên cửa sổ, thò đầu nhìn xuống dưới, vị trí văn phòng không phải chính diện tòa nhà, chỉ có thể nhìn được bồn hoa một bên, sắc trời bên ngoài đã tối, cô ấy đưa mắt tìm kiếm một lúc, không thấy bóng dáng người.
Lòng hiếu kì lại bị nhấc lên cao.
Sáu giờ đúng.
Phần đông nhân viên công ty đã quét dấu vân tay tan làm, số ít còn đang tăng ca chưa về, mọi người lần lượt ra khỏi tòa cao ốc, tản ra tứ phía, Lục Tri Kiều đi thang máy xuống tầng một, cùng dòng người đi ra cửa chính.
Nhìn thấy một chiếc Ferrari LaFerrari màu đỏ rực đỗ trước cửa, ghế lái phụ nhấc cao, tạo hình thời thượng phô trương rất thu hút sự chú ý.
"Oa, xe gì đây, màu sắc hoang dại ghê!"
"Hôm này có khách hàng lớn tới à?"
"Xe của ông chủ chăng?"
Lục Tri Kiều ngây ra nhìn chiếc xe đó, bên tai truyền tới tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, đột nhiên cô ấy có một loại dự cảm không lành.
Điện thoại sáng lên.
Là tin nhắn Wechat của Kỳ Ngôn:
[Lên xe]
"..."
Cơn gió lạnh thổi tới, khẽ tung bay những sợi tóc tán loạn trước trán Lục Tri Kiều, trong ánh mắt của mọi người, Lục Tri Kiều không cảm xúc nhanh chân đi tới, khom lưng luồn lên xe.
Đóng cửa lại, mặt mày đỏ ửng.
Hai tay Kỳ Ngôn khoanh trước ngực dựa vào lưng ghế, khoan thai nhìn Lục Tri Kiều, nhướng mày cười nói: "Cô Lục, tài xế chuyên trách Ngôn Ngôn của cô phục vụ vì cô."
"..."
"Chiếc xe này đẹp không?"
Lục Tri Kiều hít thở sâu một hơi, không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ ừm một tiếng: "Đẹp."
Không chỉ đẹp, mà còn rất hoang dại, vô cùng phù hợp với khí chất của người này, đơn giản chính là đo ni đóng giày cho Kỳ Ngôn.
Nụ cười trên khóe miệng Kỳ Ngôn càng thêm sâu, ngồi thẳng lưng, chống tay dựa sang: "Thích không?"
Cổ họng Lục Tri Kiều nghẹn lại, không đáp.
"Ừm?"
"Cô lấy đâu thế?" Lục Tri Kiều chuyển chủ đề.
"Đừng quan tâm nó từ đâu tới, dù sao cũng không trộm không cướp." Hô hấp nóng bỏng ra sức phả lên vành tai, âm thanh mê người.
"Trả lời tôi, thích không?"
Lục Tri Kiều run lên, nghiêng mặt tránh đi, nhưng vừa vặn nốt ruồi lệ lại đưa tới bên môi người kia, đột nhiên hơi nóng phủ lên, ngay cả mí mắt cũng sắp bị hòa tan, mơ hồ đáp lại: "... Thích."
"Vậy..."
Kỳ Ngôn dịu dàng hôn lên nốt ruồi lệ của Lục Tri Kiều, ánh mắt u sầu tối tăm: "Thích xe của tôi, hay là thích xe của người đàn ông kia?"