Ngoại truyện 4: Chị thích em (Giang Ngu x Trình Yên)Trình Yên xuống xe, hai chân đi về phía cổng trường giống như đeo chì, đi một bước quay đầu ba lần, vừa sợ nhìn thấy chiếc xe lập tức rời đi, lại hi vọng nó nhanh chóng biến mất, nhịp tim càng đập càng nhanh, đôi mắt có chút chua xót.
Đường từ cổng trường tới tòa nhà kí túc xá rất xa, phải rẽ, vòng qua hồ nước nhân tạo, ánh mắt bị rất nhiều vật thể che chắn, cuối cùng cô không nhìn thấy chiếc xe kia nữa.
Cảnh tượng cuối cùng lọt vào mắt, chính là chiếc xe ấy vẫn lặng lẽ dừng ở đó, giống như bức sơn dầu màu đen.
Cô không quay đầu nữa, nhưng bước chân vẫn không nhanh hơn, trong khoảnh khắc ấy, đầu óc sinh ra ảo giác rất không thực tế - chị sẽ đuổi theo chứ?
Trước kia, khi mới bắt đầu, chị chỉ bảo trợ lí Phùng hoặc tài xế đưa cô đi học, sau đó, chị đích thân đưa cô đi, nhưng chẳng qua là nhìn cô xuống xe, rồi lập tức rời đi. Nhưng hôm nay, chiếc xe dừng trước cổng trường rất lâu, lâu tới mức Trình Yên không khống chế được mà nghĩ nhiều.
Chị cũng thích mình đúng không? Rõ ràng chính miệng nói ra.
Suy nghĩ này lướt qua, cô lập tức phủ nhận, trào phúng cười cười.
Chẳng qua cô chỉ là đồ chơi, người ta cho cô mấy phần thể diện, cô liền quên mất bản thân, nghĩ ngợi những chuyện không nên nghĩ tới, rõ ràng là vô cùng ấu trĩ nực cười.
Ánh sáng ban mai chiếu lên khuôn mặt Trình Yên, cô híp mắt lại, bất cẩn trút ra chất lỏng nóng bỏng, cô hoảng hốt lau đi, nhìn xung quanh không có ai chú ý tới mình, nhanh chân đi về phía tòa nhà kí túc xá.
Nửa tháng, thời gian dài đằng đẵng trôi đi.
Sau khi quen biết Giang Ngu, mỗi lần Trình Yên và cô ấy xa nhau không quá bảy ngày, ít nhất một tháng có thể gặp được bốn lần. Ban đầu chỉ có thể gặp nhau trên giường vào ban đêm, sau này, Giang Ngu sẽ dẫn cô ra ngoài chơi vào ngày nghỉ, mua đồ cho cô, dần dần trở nên thân mật.
Nhưng những thứ đó chỉ là nhìn có vẻ thân mật mà thôi. Trình Yên hiểu.
Trước giờ chị không nói quá nhiều chuyện liên quan tới bản thân, trước giờ không dẫn cô tới nhà, trước giờ đều ở khách sạn, trước giờ chưa từng nghiêm túc với cô. Cô biết, chị là siêu mẫu, cô từng nhìn thấy trên tivi, vì bình thường không quan tâm tới giới thời trang, không thích lên Weibo, cho nên ban đầu cô chỉ cảm thấy chị rất quen mặt, nhưng không nghĩ ra.
Nực cười nhất là, Trình Yên từng bằng lòng tin rằng "quen mặt" là duyên phận giữa hai người, tưởng rằng có thể có tương lai.
Cô rung động, càng lún càng sâu.
Thời tiết càng ngày càng ấm lên, nhưng thời gian trôi đi lại vô cùng chậm chạp, mỗi ngày Trình Yên đều bẻ ngón tay đếm ngày, khó khăn lắm mới chờ được tới ngày Giang Ngu trở về, cô không chờ được tới buổi tối tới khách sạn, muốn lập tức gặp được chị.
Buổi chiều không có tiết, ăn cơm trưa xong, Trình Yên tắm rửa, tay chiếc váy trắng Giang Ngu tặng, soi gương tỉ mỉ trang điểm một phen, chuẩn bị ra ngoài.
"Có phải gần đây Lão Yêu của chúng ta yêu đương rồi không? Các cậu nhìn cậu ấy đi, ngồi trước gương cười ngốc cả nửa tiếng đồng hồ rồi đấy, ha ha ha..."
"Không biết anh đẹp trai nào có được trái tim thơm thảo của Lão Yêu chúng ta nhỉ?"
Bạn cùng phòng hi hi ha ha trêu đùa, sớm đã để ý, cũng không phải mọi người tinh tế nhường nào, mà là vì gần đây biểu hiện của Trình Yên rất khác thường.
Có người thích, đều không giấu nổi tâm tư.
"Không có đâu." Trình Yên bị trêu đùa tới đỏ mặt, ngoài miệng phủ nhận, nhưng trong lòng ngọt ngào như ngâm mật, "Tối nay mình không về đâu, các cậu không cần đợi cửa mình nhé, ngủ sớm đi."
"Được rồi."
Mọi người biết Trình Yên thuê một căn nhà nhỏ gần trường, thỉnh thoảng sẽ tới đó ở, cũng không nghi ngờ.
Muốn gặp Giang Ngu phải thông báo trước, người kia không thích đột ngột bị làm phiền, Trình Yên luôn ghi nhớ điều này, cho dù lúc này cô rất muốn cho chị một bất ngờ, cũng không thể không nhắn tin trên Wechat – cô không có cách nào gánh vác được hậu quả của việc không nghe lời, từ sau khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh mặt của chị, càng ngày càng sợ bị đá đi bất cứ lúc nào.
[Tôi đang ở công ty]
[Tới đây đi]
Giang Ngu trả lời rất nhanh.
[Vâng]
Trái tim Trình Yên bay lên, bước chân nhẹ bẫng, bước nhanh trở thành chạy bước nhỏ, tới cổng trường bắt xe.
Ngoài khách sạn, công ty là nơi thứ hai ngập tràn hơi thở của Giang Ngu. Trình Yên từng tới đây rất nhiều lần, sớm đã quen đường quen lối, bảo vệ sẽ không cản cô, lễ tân sẽ chào hỏi cô, thậm chí cô vào văn phòng cũng không cần gõ cửa.
Nhưng mỗi lần tới, Trình Yên đều kiên trì gõ cửa trước, không liên quan tới đặc quyền chị cho cô, chỉ là cô đã quen, vào địa bàn của người khác phải gõ cửa trước, biểu thị lịch sự.
Lần này cũng như thế.
Trình Yên đứng trước cửa phòng làm việc, hít thở sâu một hơi, trái tim càng đập càng nhanh, khóe miệng khẽ run rẩy vì kích động, cô giơ tay lên khẽ khàng gõ cửa, cẩn thận mở ra.
Trong phòng yên tĩnh, không gian có chút tối, cửa sổ chỉ mở một nửa, gió ấm bên ngoài chậm chầm thổi vào, rèm cửa bị gió thổi bay phát ra những tiếng phạch phạch.
Giang Ngu dựa vào sô-pha, nhắm mắt không động đậy.
"Chị?" Trình Yên khẽ gọi.
Người kia không phản ứng.
Ngủ rồi sao?
Trình Yên đóng cửa lại, nhẹ chân nhẹ tay đi tới.
Giang Ngu dựa vào sô-pha, hai tay đan lấy nhau, cổ áo tây màu đen kèm họa tiết rộng mở, khẽ dâng lên hạ xuống theo sự trập trùng của hơi thở, lộ ra chiếc cổ trắng bóc, xương quai xanh thẳng tắp, khiến người ra muốn thăm dò quang cảnh bên trong. Dường như Giang Ngu đã ngủ, hơi thở dài lại ổn định, khuôn mặt không có lớp trang điểm bớt đi mấy phần lạnh lẽo, mặt mày bình thản, rõ ràng dễ gần thân thiện hơn nhiều.
Bên trên sân khấu chữ T là vị thần khống chế chúng sinh, nhưng phía dưới sân khấu chữ T là chị gái dịu dàng thân thiện.
Đẹp quá đi...
Trình Yên cong khóe môi, hai mắt toát lên trái tim màu hồng, tiến gần thêm một chút, khẽ khom lưng, nhắm mắt, khẽ hôn lên mặt Giang Ngu một cái.
Giống như làm chuyện xấu, cô gái nhanh chóng mở mắt, vỗ ngực, căng thẳng nhìn Giang Ngu, thấy người kia không có hiện tượng thức giấc, to gan thêm chút nữa, cảm thấy chưa tận hứng, liền nhích tới thử hôn lên đôi môi kia.
Đột nhiên eo co lại, Trình Yên còn chưa kịp phản ứng, đã không kịp phòng bị, ngã vào cái ôm dịu dàng, hơi thở gấp gáp bị chặn lại trong cổ họng.
"Ừm..."
Đôi môi bị hơi thở mạnh mẽ bao trùm, một tay đè sau gáy Trình Yên, giữ chặt lấy, ép cô ngẩng đầu phối hợp.
Con chim Hoàng Yến nhỏ bị mèo hoang vồ được.
Bị ăn tới không còn xương.
"Chị..." Cuối cùng Trình Yên được hít không khí mới, há miệng thở hổn hển.
Giang Ngu ôm lấy vòng eo mềm như lá liễu của cô gái, ấn người kia ngồi lên đùi mình, giơ tay vuốt ve khuôn mặt Trình Yên, "Nhớ chị không?"
Âm thanh trầm thấp mang theo dục vọng, nói xong liền ngậm lấy vành tai người kia.
Cô gái run rẩy, nỉ non nói: "Nhớ... rất nhớ..."
"Chị cũng nhớ em." Giang Ngu hôn lên tai Trình Yên.
Trình Yên cắn môi dưới, gò má đỏ như tôm hấp, càng ngày càng trở nên nóng bỏng dưới ánh mắt của Giang Ngu, nhịp tim cô đập rất nhanh, cầm lòng chẳng đặng vòng qua cổ Giang Ngu, vùi mặt vào trong tóc cô ấy.
Chị nói nhớ cô.
Trước giờ cô chưa từng coi chị là "người nổi tiếng", chị là người chị bình thường, thuộc về cô, sẽ dịu dàng an ủi khi cô cảm thấy không thích ứng, sẽ cẩn thận hôn lấy cô khi cô không chế được mà rơi nước mắt, sẽ cho cô vòng tay khi cô xấu hổ đỏ mặt. Còn cô, sa đọa trong vòng xoáy thoải mái này, đầu óc choáng váng, không cách nào tự thoát ra.
Nhưng trong lòng cô hiểu, chị không có khả năng nảy sinh bất kì tình cảm nào với mình, quan hệ giữa hai người, dưới con mắt của người bình thường, chỉ là bẩn thỉu, vô liêm sỉ, xấu xí vô cùng.
Tất cả sự dịu dàng và yêu chiều, chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Cô chỉ là con chim Hoàng Yến nhỏ của chị.
Có lẽ chị vốn dĩ xem thường cô.
Khi chị mệt mỏi, hai người sẽ kết thúc...
Nghĩ tới những chuyện này, sống mũi Trình Yên trở nên chua chát, lồng ngực khó chịu đau đớn, cô vô thức giữ chặt lấy cổ Giang Ngu, dính mặt lên cọ qua cọ lại, cắn chặt môi không để bản thân phát ra âm thanh.
Không khí có chút vi diệu.
Giang Ngu mẫn cảm phát hiện cảm xúc của cô gái, vỗ nhẹ lên lưng Trình Yên, dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì không vui à?" Vừa nói vừa xoa tóc cô, nhắm mắt khẽ hít vào, "Có thể nói với chị."
"... Không có." Trình Yên hoảng hốt phủ nhận, ngẩng đầu cười ngọt ngào với cô ấy, "Nhìn thấy chị nên vui vẻ."
Cô nào dám nói.
Cho dù rất muốn chìm đắm trong mộng đẹp, nhưng không thể không nghĩ về hiện thực tàn khốc.
Trân trọng từng giây từng phút hiện tại. Trình Yên nghĩ.
Lưu lại chút kí ức đẹp đẽ cho bản thân.
Suy cho cùng là trẻ tuổi, không giấu được hết tâm sự, nghĩ gì đều viết hết trên mặt, nhưng bản thân hoàn toàn không cảm nhận được. Chỉ trong mất giây mất hồn, Giang Ngu liền đọc được toàn bộ tâm tư của cô gái, thu hết lại biểu cảm vào trong đáy mắt, cô ấy im lặng, không nói gì, làm như không nhìn thấy.
"Hôm nay hơi mệt."
Giang Ngu cười híp mắt nhìn cô gái, đưa ngón trỏ ra đè lên môi Trình Yên, "Nhưng ôm em, liền hết mệt rồi."
Nói xong, chớp chớp mắt, đuôi mày nhướng lên vô cùng quyến rũ.
"Chị thích em."
Đó là ánh mắt nhìn thú cưng, yêu thương dành cho con chó con mèo.
Nhưng Trình Yên bị câu mất hồn.
Khắc chế, không dám, tất cả đều ném ra sau đầu như bị trúng tà.
"Chị..."
"Ừ?"
"Em..." Cô nhớ ra một chuyện trước giờ bản thân không dám hỏi, "Có thể lưu số điện thoại của chị không ạ?"
Chị nói thích cô cơ mà.
Sẽ đồng ý.
Giang Ngu cười dịu dàng, "Có Wechat là được rồi."
Âm thanh nhàn nhạt, nhưng ngữ điệu hoàn toàn cự tuyệt.
Hi vọng tan tành, Trình Yên có chút thất vọng, cô to gan nắm lấy cổ tay Giang Ngu, khẽ lắc qua lắc lại, nhỏ tiếng nũng nịu: "Nhưng em muốn thỉnh thoảng gọi điện cho chị... được không chị ~"
"Em biết chị thích nhất điểm nào ở em không?" Giang Ngu không đáp mà hỏi ngược lại.
Cô gái hoang mang hỏi: "Gì ạ?"
"Thích em nghe lời."
Ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt Trình Yên, giống như vô số con rắn đang thè lưỡi.
Trình Yên nhanh chóng tỉnh táo lại.
Đây là cảnh cáo.
Những ngày tháng sau này, Trình Yên càng thêm ngoan ngoãn nghe lời, có được càng nhiều sự yêu chiều nồng đượm.
Giang Ngu thường xuyên thủ thỉ bên tai cô: Chị thích em. Chị thích em nhất.
Giang Ngu luôn gọi cô là bảo bối.
Cô ấy càng ngày càng chiều chuộng cô.
Tuy không tiếp tục trực tiếp chuyển tiền, nhưng sẽ mua cho cô rất nhiều, rất nhiều đồ.
Chỉ là, vẫn không cho Trình Yên số điện thoại, không dẫn cô về nhà, không nhắc tới bất kì chuyện gì liên quan tới bản thân. Nhưng những thứ này không quan trọng tới vậy, dịu dàng cùng yêu chiều giống như loại thuốc độc ngấm vào xương tủy, không có bao nhiêu cô gái nhỏ có thể đề kháng.
Chim Hoàng Yến dần dần mê muội chiếc lồng.
Một buổi sáng nào đó, hai người ôm nhau thức giấc, đắm say một lúc, Giang Ngu chủ động nhắc tới chút chuyện lúc nhỏ của bản thân.
Một số chuyện buồn cười, cũng không tính là gì.
Trình Yên rúc trong lòng cô ấy, ngoan ngoãn nghe lời giống như con mèo con, vừa xấu hổ lại sợ hãi nhìn Giang Ngu, trong mắt ngập tràn mật ngọt. Cảm xúc nồng nhiệt nóng bỏng ấy sắp tràn ra ngoài, là hơi thở thuộc riêng về em gái trẻ tuổi, là thứ trước giờ Giang Ngu luôn si mê thích thú.
Rời giường, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, ăn sáng như thường lệ.
Kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời thẳng tắp chiếu vào phòng, Giang Ngu đứng trước cửa sổ chăm chú nhìn ra bên ngoài, trong đầu đang suy nghĩ hôm nay sẽ mua gì cho chim Hoàng Yến, không phát hiện sau lưng có người tiến lại gần.
Đột nhiên eo bị quấn lấy.
"Chị..."
Trình Yên ôm lấy Giang Ngu từ phía sau, khuôn mặt non nớt khẽ cọ lên tay cô ấy, "Em yêu chị."
Cửa kính phản chiếu nụ cười trên khuôn mặt cô gái, ngọt ngào, ngượng ngùng, ngập tràn chờ đợi, cũng phản chiếu khuôn mặt cùng ánh mắt của Giang Ngu, xám xịt, lạnh lẽo, hỗn độn không rõ.
Cô ấy bẻ đôi bàn tay trên eo ra từng chút từng chút, quay người đẩy Trình Yên ra, đi tới bên sô-pha ngồi xuống, lấy bao thuốc trong túi xách ra, rút một điếu, châm lửa.
"Chị?"
Trình Yên hoang mang đi theo.
Đốm lửa cháy rực, trong miệng Giang Ngu chầm chậm nhả ra làn khói hương hoa, rất lâu sau, trầm giọng nói: "Em càng ngày càng không nghe lời."
"..."
"Tôi không thích dáng vẻ này của em."
Cô ấy hít sâu một hơi, đốm lửa nhanh chóng cháy hết nửa điếu thuốc, tàn thuốc lả tả rơi trên mặt bàn trà. Chiếu lên đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng của Giang Ngu.
Trình Yên sợ hãi nhìn Giang Ngu, đôi môi động đậy rất lâu, không nói thành lời, đột nhiên ý thức được bản thân đã nói gì, giật mình tỉnh khỏi cơn mơ.
Sợ hãi cùng tuyệt vọng như hình với bóng.
Chị giận rồi.
Hai người...
Chuông điện thoại vang lên.
Giang Ngu cầm lên nhìn một cái, là cuộc gọi của trợ lí, cô ấy hít xong hơi cuối cùng, duỗi thẳng đôi chân thon dài, ngả ra phía sau, dựa vào lưng ghế sô-pha, nhắm mắt lại, nghe máy.
Chuyện công việc.
Giang Ngu ừ ừ đôi tiếng, ngữ điệu rất nhạt, cuối cùng nói: "Bây giờ tôi tới đó."
Cúp điện thoại, đứng dậy, giống như không nhìn thấy cô gái bên cạnh, Giang Ngu tự nhiên xách túi lên, đeo kính râm, đi tới bên cửa liền dừng lại, cúi đầu, lại ngẩng đầu, từ đầu tới cuối đều quay lưng về phía sô-pha.
Một tiếng thở dài rất khẽ.
"Tôi có chút chuyện, đi trước đây, đợi lát nữa em tự về trường, được không?"
"... Vâng."
Giang Ngu mở cửa.
"Chị..." Sau lưng truyền tới âm thanh run rẩy của cô gái, "Có phải em sẽ không thể gặp lại chị nữa đúng không?"
Giang Ngu không lên tiếng, đóng cửa lại rồi rời đi.