Câu nói kết thúc, tất cả mọi người trên bàn ăn ngoại trừ Lục Tri Kiều đều ngây ra, Kỳ Ngôn cảm nhận được ánh mắt từ người bên cạnh nhìn tới, ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn Lục Tri Kiều, bị hòa tan trong ánh mắt nồng nàn cảm xúc lại dịu dàng, khuôn mặt vốn đã ửng đỏ càng thêm đỏ hơn.
"Em..."
Nhất thời cô không biết phải nói gì. Truyện Hệ Thống
Tưởng rằng chỉ có bố mẹ mới có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật của bản thân, không ghét bỏ bất cứ thứ gì của bản thân, bao dung mọi thứ của bản thân. Sau khi gặp Lục Tri Kiều, trên đời này lại có thêm một người đối đãi với cô như thế, độc thân quá lâu, suýt chút nữa đã quên mất tình yêu có dáng vẻ gì.
Kỳ Ngôn có tính sạch sẽ, tuyệt đối không động vào đồ ăn thừa của người khác, cho dù Kiều Kiều không phải là "người khác", nhưng dưới tác dụng tâm lí cũng khiến cô không cách nào tiếp nhận.
Cho nên rất hổ thẹn.
Kiều Kiều có thể ăn đồ thừa của cô, nhưng cô không thể ăn đồ thừa của Kiều Kiều – chẳng qua chỉ đơn giản là "đồ thừa", nhưng đột nhiên lại cảm thấy chua chát vô hạn.
Rõ ràng không phải là người hay nghĩ ngợi, nhưng lúc này có cảm giác buồn bã đau lòng.
Sau đó, những lời của Lục Tri Kiều, lại kéo cô ra khỏi nỗi buồn.
Vợ chính là nuông chiều cô như thế!
Kỳ Ngôn hạnh phúc chết mất.
Ngẩn người giây lát, khóe môi Kỳ Ngôn chầm chậm cong lên, gửi một nụ hôn gió qua không khí, đắc ý nhìn về phía bà Lâm, ngữ điệu trêu đùa nói: "Mẹ, mẹ thấy chưa, vợ con rất nuông chiều con, con đã bị chị ấy chiều hư rồi, ha."
"Đứa trẻ này..."
Trên mặt bà Lâm trào lên biểu cảm dở khóc dở cười, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn nhau mấy giây với chồng, hai người đồng thời phát ra âm thanh "phì phì phì".
"Kiều Kiều chiều con, đó là phúc của con, nhưng cái tật lãng phí thì vẫn phải sửa, biết chưa hả?"
"Ừm, biết rồi biết rồi, trời đánh tránh miếng ăn mẹ ơi."
"Phì phì phì..."'
Kỳ Ngôn lè lưỡi, lại quay đầu về phía Lục Tri Kiều, hai người nhìn nhau cười lên, liếc mắt đưa tình làm như trên bàn ăn không có người.
Ngoài miệng hai vị phụ huynh không nhìn nổi, nhưng trong lòng không biết đã vui vẻ nhường nào, hai đứa trẻ mặn nồng, yêu chiều lẫn nhau, dìu dắt nhau, là một chuyện vô cùng tốt đẹp. Thân là bố mẹ, nhìn thấy con trẻ hạnh phúc bình an, cuộc sống thuận lợi, đã đủ thỏa mãn hài lòng.
Chỉ có Lục Uy là bình tĩnh nhất.
Cô gái nhỏ tự ăn đồ ăn, mồm miệng trơn bóng, không mặn không nhạt nói một câu: "Bà ơi, hai mẹ ở nhà ngày nào cũng thế, cháu nhìn mãi thành quen rồi, sau này bà và ông cũng sẽ quen thôi ạ."
Tất cả mọi người lại ngây ra, sau đó những tiếng cười vang rộ lên trên bàn ăn.
"Ha ha ha ha ha..."
Ăn cơm xong, cả gia đình ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không có gió, không khí tối tăm mù mịt, không thấy ánh trăng chiếu rọi. Tháng Giêng là tháng lạnh nhất, đặc biệt là buổi tối, hơi lạnh luồn qua quần áo ngấm thẳng vào xương cốt, không bao lâu, chân tay đều đông cứng.
Đèn điện trong khu nhà sáng trưng, tuy tĩnh mịch, nhưng đèn điện từ những gia đình gần đó đều sáng tỏ, mang theo không khí náo nhiệt đón Tết.
Lục Tri Kiều vốn định thuận đường tới thăm Thư Mẫn Hy, nhưng nhớ ra Tết năm nay người kia nói sẽ về quê, đoán lúc này sợ là không có ai ở nhà, thế là gạt bỏ ý định.
Vì trời lạnh, cả nhà chỉ đi dọc theo con đường nhỏ gần đó đôi vòng, nói chút chuyện liên quan tới hôn lễ, cùng quà tân hôn tặng Kỳ Ngôn và Lục Tri Kiều, tính toán thời gian sắp tới tám giờ, hai vị phụ huynh muốn xem Xuân Vãn, liền cùng nhau quay về nhà.
Kỳ Ngôn và Lục Tri Kiều đều không thích xem Xuân Vãn, quay về liền chuồn lên tầng, ngược lại Lục Uy rất hiểu chuyện, chủ động ngồi lại cùng ông bà. Trong phòng khách ngập tràn tiếng cười nói của ba người, vô cùng náo nhiệt.
"Vợ ơi ~"
Đóng cửa phòng ngủ lại, Kỳ Ngôn vòng lấy cổ Lục Tri Kiều, cất âm thanh quyến rũ gọi cô ấy, một lúc sau lại sửa thành: "Chị..."
Cơ thể yếu ớt không xương dính lên, giống như con rắn.
"Lại muốn làm gì?" Lục Tri Kiều thuận đà ôm lấy eo Kỳ Ngôn, nhích tới hôn lên khóe môi, trái tim nhanh chóng hòa tan.
Người này chính là yêu tinh.
Kỳ Ngôn chớp chớp mắt: "Chị nói xem?"
"Hôm nay hơi mệt, không làm nổi, ngày mai được không? Muốn làm gì đều nghe em hết." Lục Tri Kiều dịu dàng dỗ dành, nhưng đôi môi không an phận, chậm chạp di chuyển từ khóe môi tới bên tai Kỳ Ngôn, muốn hôn nhưng không hôn giống như bình thường Kỳ Ngôn trêu đùa bản thân, hơi thở hun người.
Cuối năm là thời gian bận rộn nhất, Lục Tri Kiều đã tăng ca liên tục suốt một tháng, tới hôm qua vẫn hơn chín giờ tối mới được về nhà, hôm nay là ngày đầu tiên được nghỉ, cảm giác vẫn chưa thích ứng được, cần có thời gian điều chỉnh.
Một tháng, chỉ làm ba lần.
Nhưng nhu cầu của Kỳ Ngôn dồi dào, ba ngày không làm liền khó chịu, khi theo đuổi Lục Tri Kiều còn có thể dựa vào đồ chơi, sau khi ở bên nhau, bên cạnh có người yêu xinh đẹp như thế, nào còn chỗ cho đồ chơi.
Chỉ nghĩ cũng biết Kỳ Ngôn nhẫn nhịn cực khổ nhường nào.
So với dục vọng, Kỳ Ngôn càng yêu thương người yêu, nhịn một chút cũng không thành vấn đề. Cô nghiêng đầu dính tai lên môi Lục Tri Kiều, cố tình run lên, khẽ nói: "Vậy ngày mai em muốn nhìn chị mặc đuôi heo."
"..."
"Hửm?"
"Được."
Lục Tri Kiều lại hôn lên tai Kỳ Ngôn, rồi lùi về, không trêu đùa cô nữa, tránh lau súng cướp cò khiến bản thân mệt mỏi.
Hai người ôm ấp dính lấy nhau một lúc, bật điều hòa, sau đó lần lượt đi tắm, lại ôm nhau ngồi trên giường. Lục Tri Kiều hiếm khi được nghỉ ngơi thả lỏng, cầm máy tính bảng xem phim, Kỳ Ngôn lại không có việc gì làm, chỉ muốn quấn lấy cô ấy, thế là ở bên nghịch ngợm.
Lúc thì đưa tay che màn hình, lúc thì lắc lư trước mặt Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều có chút bất lực, nhưng không tức giận, bắt lấy bàn tay nghịch ngợm kia đưa tới bên môi hôn lên, đặt máy tính bảng xuống, nghiêng người ôm lấy Kỳ Ngôn.
"Kiều..."
"Ừm, chị đây, quỷ phá bĩnh."
"Ha ha ha."
Kỳ Ngôn cong môi cười lên, vùi mặt lên hõm cổ Lục Tri Kiều, đầu ngón tay chầm chậm tách năm ngón của cô ấy ra, luồn vào trong đan chặt lấy nhau, "Sau này đừng ăn đồ thừa của em nữa, em sẽ không lãng phí đồ ăn nữa."
"Sao em vẫn nhớ thế?"
"Vì em sắp bị chiều hư rồi."
Chiếc đầu trên vai cọ cọ, tóc rối lên, giống như cảm giác sờ lên lông trên lưng Kẹo Bơ, trái tim Lục Tri Kiều ấm áp, một tay khác khẽ miết lấy tai Kỳ Ngôn, vuốt ve, "Trước kia Nữu con ăn uống rất hay lãng phí, chị liền dạy dỗ con bé, bây giờ con bé đỡ hơn nhiều rồi, biết ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Ăn đồ thừa chỉ là một chuyện rất bình thường, chị cũng nói, chị chính là muốn chiều em mà."
"Cũng dạy dỗ em đi."
"Ừm? Dạy dỗ thế nào?"
Kỳ Ngôn ngồi thẳng lưng, giơ tay dùng sức vỗ lên giường, ho khẽ hai tiếng, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Ngày mai mời đại nhân vợ nghiêm túc dạy dỗ em."
Rất lâu sau, người bên cạnh không phản ứng.
"Tên lưu manh này."
Một ngón tay chọc lên đầu Kỳ Ngôn.
"A, em chết rồi." Kỳ Ngôn thuận đà ngã ra đệm, lăn một vòng, giả chết.
Lục Tri Kiều ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nhào tới đè lên người kia, hà hơi lên tay, cù nách Kỳ Ngôn. Kỳ Ngôn nhanh chóng bị cù tỉnh, cười ha ha thành tiếng, vừa bảo vệ bản thân vừa lật tay cù lại Lục Tri Kiều.
Hai người hi hi ha ha lăn lộn cùng nhau.
Ngày mùng Một tháng Giêng, vào ngày này có phong tục không ra ngoài, trên đường phố vắng vẻ, cửa hàng cửa hiệu đều đóng cửa, ngoài ở nhà cũng không có nơi nào để đi chơi.
Cả gia đình ở nhà hát karaoke, tự làm thịt nướng, từ sáng tới tối vui vẻ náo nhiệt. Đã rất lâu rồi Lục Tri Kiều không cảm nhận được không khí gia đình hòa thuận ấm áp như thế, cứ cảm thấy như đang nằm mơ, nhưng tiếng cười nói cùng cảm xúc nồng đượm của người bên cạnh chân thực tới thế, khiến cô ấy rung động.
Lục Tri Kiều có thể cảm nhận được bản thân được gia nhập, đã hòa tan vào trong, trở thành một phần của gia đình này.
Tối hôm đó, hai người ở trong phòng giày vò tới nỗi không chịu nổi.
Từ tám giờ rưỡi tới hơn mười giờ.
Trong phòng vô cùng lộn xộn, chiếc hộp thiếu mất ba cái, đồ chơi trợ hứng, bao ngón tay đã dùng, tờ giấy trắng vo viên, vứt khắp nơi trên sàn, thảm trải sàn bên giường bị ướt một mảng lớn, lông tơ dính lại với nhau, như thể tỏa ra mùi vị quyến rũ người ta.
"Không làm nữa, tay em tê rồi."
"Tay chị cũng tê rồi."
"Ngoài tay ra, thì không có nơi khác... ôi chao..." Kỳ Ngôn nhận một cái cốc đầu thật đau, vội vàng ngậm miệng, hôn lên mặt người bên cạnh lấy lòng.
Tay Lục Tri Kiều không dùng quá nhiều lực, đỏ ửng mặt lườm Kỳ Ngôn một cái, xoa trán cho cô.
Điều hòa thong dong phả ra hơi ấm, trong phòng có chút khô khốc, hai người không mảnh vải che thân ôm lấy nhau nằm nghiêng trên sô-pha, tiếng hít thở gấp gáp trập trùng không ngừng, một cảm xúc dạt dào vô thanh lan tràn.
"Kiều..."
"Ừm?"
Kỳ Ngôn nắm lấy tay Lục Tri Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve, nhắm mắt lại, giống như tự nói với bản thân: "Lúc mới đầu em thật sự không nghĩ chúng ta có thể ở bên nhau."
"..."
"Lúc đó em từng rất nghiêm túc nghĩ rằng, rốt cuộc thích gì ở chị. Có lẽ em chỉ thèm khát nhan sắc của chị, cũng có lẽ muốn thử thách gì đó, cảm giác độ khó càng cao càng cao muốn có trong tay, tóm lại, chính là không có tình cảm chân thành."
"Sau đó em phát hiện, những thứ này không hoàn toàn đúng."
Kỳ Ngôn mở mắt ra.
Đồng tử sâu thẳm lấp lánh ánh nước rực rỡ, giống một một ly rượu hổ phách làm say lòng người.
Lục Tri Kiều đột nhiên trở nên căng thẳng, ngón tay chầm chậm nắm chặt lại.
Lòng bàn tay ấm áp trùm lên tay Lục Tri Kiều.
Cô ấy cúi đầu, bị hút vào vòng xoáy trong mắt người kia.
"Lúc đó em cảm thấy chị rất giỏi giang, còn trong cái tuổi cắp sách tới trường mà đã chăm sóc trẻ con, một mình nuôi lớn con trẻ, phải làm việc, không ngừng trèo lên cao, lại phải sửa sang để bản thân mới mẻ vừa lòng người, những thứ đó đều rất cần sức lực và ý chí. Trong lòng em, trước hết chị là một người phụ nữ mạnh mẽ, là kiểu mạnh mẽ mà em thích nhất, thưởng thức nhất."
"Chị nói thế giới này được xây dựng trên góc nhìn của đàn ông, đúng thế, cho nên sự tồn tại của người như chị, em cảm thấy rất hiếm có. Ngược lại, em... ừm, tuy không để bố mẹ giúp em trong phương diện sự nghiệp, nhưng em không có mặt mũi nói với người khác rằng em không dựa vào gia đình."
"Thời trẻ bố mẹ em phấn đấu, tay trắng lập nghiệp, em vô cùng kính trọng điểm này của hai người, nên cảm thấy dường như bản thân thiếu gì đó, ừm, không diễn tả được, chỉ là đã nhìn thấy từ trên người chị."
"Nhưng không ngờ..." Kỳ Ngôn ngừng lại, quanh co, cố ý kéo dài âm đuôi.
Trái tim Lục Tri Kiều nhảy lên cổ họng, buột miệng hỏi: "Không ngờ cái gì?"
Một tiếng cười rộ lên.
"Không ngờ là, người phụ nữ mạnh mẽ ấy lúc riêng tư lại đáng yêu như thế, vừa hôn liền mềm nhũn, vừa chạm vào liền xấu hổ, hi hi ~" Kỳ Ngôn buông tay ra, giữ lấy vai Lục Tri Kiều, đôi môi mềm mỏng ngậm lấy vành tai cô ấy.
Lục Tri Kiều run lên một cái, dây đàn căng cứng trong lòng lại thả lỏng, đáy mắt trào lên ý cười, "Vậy em có thất vọng lắm không?"
Hoàn toàn tương phản với suy nghĩ của Kỳ Ngôn, ban đầu Lục Tri Kiều cảm thấy người này có chút buông tuồng, giống như tên lưu manh, cô ấy tưởng rằng bản thân nhẫn nhịn vì trở ngại thân phận "giáo viên của con gái", thật ra quay đầu nghĩ lại, lúc đó bản thân không hề ghét Kỳ Ngôn.
Không ghét, nên tiếp tục tiếp xúc, liền có tất cả cơ hội và khả năng.
"Không, em vui lắm."
"Hửm?"
Kỳ Ngôn trêu đùa vành tai xinh xắn, hai tay lại tác oai tác quái, âm thanh mê hoặc cất lên: "Chị như thế, đơn giản là cắm sâu vào trong tim em."
Có rất nhiều người phụ nữ mạnh mẽ, Kỳ Ngôn từng gặp không ít người, chỉ nhìn thấy bên ngoài, chưa từng tiến sâu, là vì không có hứng thú mãnh liệt, chỉ duy trì thái độ thưởng thức đơn thuần. Còn Lục Tri Kiều... đại khái là vì quan hệ thân phận đặc thù giữa hai người, cùng với ưu thế khoảng cách nhà đối diện nhà, khiến cô có nhiều cơ hội tìm hiểu Lục Tri Kiều hơn, khiến tình cảm dần dần sâu đậm, vô thức chìm đắm.
"Ai bảo em là tình đầu của chị." Lục Tri Kiều nhỏ tiếng nói.
Cơ thể Kỳ Ngôn cứng lại, ôm lấy mặt Lục Tri Kiều, ngắm nhìn rất lâu, lẩm nhẩm nói: "Thật ra buổi tối ở quán bar em đã đoán được một chút..."
"Gì cơ?"
"Chị... rất chặt. Một ngón tay còn được, hai ngón thì..." Kỳ Ngôn không nói tiếp.
Cô chỉ đoán có lẽ Lục Tri Kiều không có kinh nghiệm quan hệ tình dục, nhưng không nghĩ tới phương hướng mối tình đầu, trong tiềm thức, vẫn cảm thấy phụ nữ hơn ba mươi tuổi không thể nào không có bất cứ kinh nghiệm tình trường nào.
Hai người đồng thời đỏ mặt.
Lục Tri Kiều che miệng Kỳ Ngôn, khẽ trách: "Không được nói nữa."
"Ưm ưm ưm."
Trong bụng phát ra tiếng lục cục.
Buổi trưa ăn thịt nướng hơi no, tới tối cả hai chỉ ăn cháo, không no bụng, chuyện kia lại cực kì tiêu hao thể lực, giày vò quá lâu, liền cảm nhận được cơn đói.
"Có chút đói, chị vào bếp xem có gì ăn không." Lục Tri Kiều khẽ đẩy Kỳ Ngôn ra, đứng dậy, nhặt khăn tắm bông rơi trên sàn lên.
Kỳ Ngôn ở sau lưng khẽ nói: "Em cũng muốn ăn."
"Được."
Lục Tri Kiều khoác áo ngủ lên, rời khỏi phòng như một cơn gió, điều hòa trong phòng đã tắt, nhiệt độ bên ngoài thấp hơn một chút. Cô ấy xuống nhà vào bếp, nhìn quanh một vòng, không có đồ ăn thừa, liền quen đường quen lối mở tủ lạnh ra, nhìn thấy vằn thắn, sủi cảo, bánh trôi tàu, còn cả bánh bao kim sa đông lạnh trong ngăn đông đá.
Nghĩ ngợi giây lát, cô ấy lấy ra một túi sủi cảo.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, đang đi về phía này, Lục Tri Kiều đóng tủ lạnh lại, quay người liền nhìn thấy bà Lâm đi vào, ngẩn ra: "Mẹ?"
"Ơ. Kiều Kiều, con cũng đói à?"
"... Vâng."
Cô ấy mím môi, lúng túng cười cười.
Bà Lâm cũng cười lên, ánh mắt giống như nhìn con gái ruột, thân thiết lại yêu chiều, "Vừa hay mẹ cũng đói, để mẹ nấu cho, con mau về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm, đợi nấu xong mẹ bưng lên tầng cho." Nói xong vỗ nhẹ lên vai Lục Tri Kiều, cầm lấy túi sủi cảo kia, quay người đặt lên bếp.
Lục Tri Kiều hé miệng, muốn nói để bản thân làm, nhưng bà Lâm đã nhanh nhẹn rửa nồi xả nước, xé gói sủi cao đổ vào trong, lời đã tới bên miệng của Lục Tri Kiều lại nuốt lại.
Gần đây mới bắt đầu sửa lại xưng hô, nhất thời vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, tuy cô ấy không còn coi bố mẹ Kỳ Ngôn là "tổng giám đốc Kỳ" nữa, nhưng trong tiềm thức vẫn không thể tùy ý thả lỏng.
Cho dù là trước kia, khi bố mẹ còn sống, Lục Tri Kiều ở nhà cũng không dám giống như Ngôn Ngôn. Cô ấy tưởng rằng ở chung với trưởng bối sẽ phải cẩn thận thận trọng, sẽ tự ti gò bó...
"Kiều này, sao còn chưa lên nhà thế? Cẩn thận bị cảm đấy, mau lên đi."
Âm thanh dịu dàng kéo suy nghĩ của Lục Tri Kiều quay về, cô ấy ngẩn ra nhìn bà Lâm, đột nhiên nghĩ tới khi bố mẹ đẻ còn sống, cho dù quan tâm cô ấy, ngữ điệu cũng không thân thiết, dường như trước giờ chưa từng nói được những lời tử tế. Trong lòng không nhịn được so sánh, càng cảm thấy chua chát vô hạn.
"Con..." Khóe môi Lục Tri Kiều động đậy, cười cười, "Không sao ạ, mẹ, con ở đây cùng mẹ, sủi cảo nhanh chín mà, tránh để một mình mẹ bưng."
Những nếp nhăn trên đuôi mắt bà Lâm chồng lên nhau, giống như nhìn thấu lo lắng của Lục Tri Kiều, kéo lấy tay cô ấy, thở dài: "Đứa trẻ ngốc này, con hiểu chuyện quá như thế, mẹ nhìn mà đau lòng. Nếu con đã gọi mẹ là mẹ, sau này ở nhà cứ thoải mái một chút, học Ngôn Ngôn ấy, con bé nghịch ngợm quen rồi, con bé thế nào, thì con cứ thế ấy, có phần cho con bé, thì cũng có phần cho con, hai đứa đều là con gái của mẹ."
Vành mắt Lục Tri Kiều nóng lên, dường như trong lòng có thứ gì đó trở nên trong suốt, nhỏ tiếng đáp lời: "Vâng."