Thành phố A xinh đẹp về đêm, từng ánh đèn màu sáng lên trong màn tối. Lâm Tiết Kha không quá cầu kì, cô nhẹ nhàng trong bộ váy trắng trễ vai dài trên đầu gối. Không quá nổi bật nhưng lại khiến cô trở nên tiểu thư, sang chảnh.
Vì là bữa ăn bình thường nên Dương Tuân Phong cũng chỉ ăn mặc giản dị. Áo sơ mi trắng cùng quần âu đen, vừa khiến anh trẻ trung, vừa khiến anh trở nên cực soái.
Diệp Lâm Tần có vẻ như rất nôn nóng sẽ có con dâu nên tận tình đặt cho anh một bó hồng lớn. Tuân Phong vừa nhìn đã hơi nhíu mày, không phải chỉ là bữa ăn bình thường thôi sao? Tặng hoa để làm gì? Biết cậu con trai của mình nghĩ gì nên Lâm Tần vội cười xua tay nhìn anh.
-Cái này không thể gọi là xem mắt đâu, là lịch sự.
-Con nghĩ không cần thiết đâu ba.
-Ây ya, con không tinh tế gì cả. Lần đầu gặp, mang chút thành ý cũng dễ dàng hợp tác trong việc làm ăn.
Biết ba mình có ý gì nhưng Dương Tuân Phong nào dám cãi lời. Anh đành nhận lấy bó hoa từ ông. Diệp Lâm Tần hài lòng, vui vẻ huýt sáo bước xuống gara. Mộ Khanh từ trên lầu bước xuống khó hiểu nhìn Tuân Phong.
-Cậu đi đâu vậy? Còn có cả hoa? Không phải là kiếm được em nào rồi đúng không? Còn hứa hẹn chỉ mỗi Lâm Tiết Kha.
-Không em nào cả, là ba muốn tôi đi xem mắt.
-Xem mắt?
-Ừm, bạn của ba có một cô con gái lớn nên có ý muốn hai đứa thành đôi. Hoa này cũng là ba chuẩn bị, tôi đi vì không muốn ba buồn lòng thôi.
-Ồ... xem ra lão Diệp nhà chúng ta rất nôn có con dâu thứ rồi. Ổn áp thì cưới liền cho nóng haha.
-Cậu im cái miệng thối của cậu đi, tôi chỉ chờ mỗi cô ấy thôi.
Câu sau của Dương Tuân Phong như thể sự tự trách, hít một hơi thật sâu rồi cũng tạm biệt Mộ Khanh rời đi. Nhìn Tuân Phong như vậy, Mộ Khanh cũng không vui vẻ gì, anh cũng chỉ cầu cho người anh em này sớm gặp lại người thương, sống hạnh phúc đến cuối đời. Ba năm nay, cuộc sống với Dương Tuân Phong quá đỗi khắc nghiệt rồi. Mong cậu sớm có thể gặp được Tiết Kha để nói lời xin lỗi và bù đắp cho cô ấy.
Diệp Lâm Tần trên xe thôi không ngừng nhắc về cô gái bí ẩn kia. Những lời hoa mỹ đều dành cho cô gái nhưng sao Tuân Phong không nghe lọt nỗi. Dù cho cô gái đó có bao nhiêu điều tốt đẹp cũng không thể bằng Lâm Tiết Kha trong lòng anh. Dù cho Tiết Kha có chút trẻ con, nghịch ngợm lại không hiểu chuyện nhưng đối với anh đó là người con gái hoàn hảo nhất.
Nhà hàng năm sao rộng lớn, ông Diệp bước vào trong sự cung kính của nhân viên. Chọn một vị trí thuận mắt, cả hai tiến lại ngồi vào bàn chờ hai vị khách còn lại. Dương Tuân Phong không quá quan tâm, anh lướt điện thoại xem báo tài chính và kinh tế trong ngày. Lâm Tần biết là không thể gượng ép anh thêm nên đành buông xuôi ngồi im bên cạnh.
Lúc này, Lâm Trường Vỹ khoác tay cô gái nhỏ bước vào. Trên khuôn mặt nữ nhân không mấy vui vẻ, thậm chí là thể hiện rõ không muốn có buổi gặp mặt này. Lâm Tần vừa thấy bạn mình đã vẩy tay liên tục ra hiệu ông đang ngồi chờ. Mà Trường Vỹ cũng vội vàng nắm tay con gái kéo về phía bàn của Lâm Tần.
-Haha, chào bạn già.
Dương Tuân Phong lúc này mới bỏ điện thoại xuống đứng dậy cúi chào ông Lâm. Lúc anh đứng thẳng người dậy là lúc hai ánh mắt chạm nhau, cả hai như bất động không tin vào mắt mình, đến khi Trường Vỹ kéo ghế khẽ cười.
-Con gái, ngồi đi con.
Tuân Phong mãi cũng không dứt ánh mắt ra được khỏi cô, Lâm Tần tưởng anh bị hút hồn trong nhan sắc của cô nên vô cùng hài lòng. Ông còn đá chân ra hiệu anh tặng bông cho Tiết Kha. Tuân Phong lúc này mới bình tĩnh trở lại, anh cầm lên bó hoa đưa tới trước mặt cô.
-Ừm... anh tặng em... mong là em sẽ thích.
Lâm Tiết Kha ánh mắt hơi ngập ngừng, cô đưa tay lên nhận bó hoa rồi gật nhẹ đầu với anh. Món ăn được mang lên, trên bàn cũng chỉ mỗi hai kẻ già nói chuyện vui vẻ với nhau. Dương Tuân Phong lâu lâu lại lén nhìn cô, đôi lúc hai ánh mắt chạm nhau rồi lại vội vàng né tránh.
-Lão Lâm à, ông nói xem con trai tôi có cửa vào làm rể nhà họ Lâm của ông hay không?
-Haha, cái đó phải phụ thuộc vào con gái của tôi rồi. Nhưng mà Tuân Phong trước nay mang danh tiếng rất nhiều, vừa tài giỏi lại vừa thông minh, nhạy bén. Chỉ cần cưới về, lập tức tôi sẽ giao Lâm thị cho cậu ấy quản lý.
-Quá tốt rồi, Tuân Phong con thấy thế nào.
Dương Tuân Phong chỉ đưa mắt nhìn cô không trả lời. Tiết Kha thì vẫn một mực cúi đầu không dám ngước lên. Khoảng khắc ngượng ngùng này sao có thể dứt ra được đây. Không biết nên làm gì hơn, Tiết Kha đành đứng dậy lễ phép.
-Con xin phép đi vệ sinh một chút...
-Được, đi đi con.
Tiết Kha vừa bước đi thì Tuân Phong cũng đứng dậy xin phép rời đi. Hai lão già xua tay mặc kệ tuổi trẻ muốn làm gì thì làm.
Chạy theo sau cô tới một góc khuất, Tuân Phong mới mạnh dạng kéo tay cô lại. Tiết Kha hơi giật mình quay lại nhìn anh. Không biết nên làm gì nên cô đành cười gượng.
-Anh sao lại ra đây rồi?
-Ba năm qua em đã đi đâu?
Không vòng vo, Dương Tuân Phong muốn vào thẳng vấn đề chính. Có trời mới biết anh đã điên loạn như thế nào khi nhìn thấy cô. Nếu lúc đó không có hai người lớn thì chắc anh đã ôm chặt lấy cô để cô mãi không được rời xa anh nữa. Tiết Kha khẽ cúi đầu, cô hơi né tránh ánh mắt dò xét của anh.
-Em có chút việc nên mới rời thành phố...
-Vậy tại sao lại cắt đứt liên lạc với anh?
Đối diện với câu nói này của anh, Lâm Tiết Kha không hiểu sao lại thấy tủi thân. Cô ngước mắt lên nhìn anh nhưng ánh mắt đã nhòe đi.
-Vì em sợ... em sợ em sẽ nhớ anh... sợ sẽ không quên được anh.
-Vậy bây giờ em đã quên anh chưa?
Lâm Tiết Kha nước mắt đã giàn dụa cả mộ mặt, cô cúi người liên tục lắc đầu. Hình ảnh đáng thương này làm trái tim anh như bị ai xén ngang. Nhẹ nhàng vươn tay kéo cô vào lòng mình, Tuân Phong cũng không kìm được lòng mà rơi nước mắt.
-Đồ ngốc, em có biết anh đã tìm em bao lâu rồi không?
-...
-Có biết anh đã nhớ em nhiều như thế nào không?
-...
-Có biết anh đã đau lòng bao nhiêu không?
-...
Tiết Kha không trả lời chỉ nấc lên trong lòng anh, Tuân Phong đẩy nhẹ cô ra, anh đưa tay nâng cằm cô lên đối diện với mình. Nhìn cô một thoáng, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Tiết Kha trợn tròn mắt khi cảm nhận được sự đụng chạm trên đầu môi, hơi giật mình nhích người ra sau nhưng đã bị anh vòng tay dưới eo kéo siết chặt lại. Cứ đứng yên như vậy đến khi anh dứt khỏi nụ hôn cô vẫn còn bàng hoàng nhìn anh. Sự ngây ngốc này làm anh phải bật cười.
-Đừng có khóc nữa, lát ra ba tưởng anh ức hiếp em thì làm sao đây?
-Thì anh ráng mà nghe chửi.
-Anh không sợ nghe chửi, anh chỉ sợ ba không gả em cho anh.
-Nói gì vậy chứ... ai thèm gả cho anh.
Câu nói của anh làm cô hơi đỏ mặt, dáng vẻ đáng yêu này làm Tuân Phong chỉ muốn ôm khảm cô vào lòng, mãi không để cô rời đi nữa. Đúng là thế giới này rất tròn, anh như vậy lại có thể tìm lại thấy cô, có thể cùng cô bắt đầu lại từ đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!